Quảng trường trước đại điện thảo luận chính sự, Man Man kéo tay Thiếu Ti, bá đạo mà mãnh liệt tách ra đám người chen chúc, góp náo nhiệt khắp nơi.
Bên lửa trại này cướp một miếng thịt, cạnh lửa trại kia cướp một vò rượu, lật tay đem một tráng hán muốn thừa dịp loạn ở trên người Thiếu Ti chiếm tiện nghi đánh bay, sau đó lại là bay lên một cước, đem một thanh niên say khướt ghé lên hướng mình bày tỏ tình yêu đá rụng hết răng trong mồm.
Thái Ti tay trái cầm một cái chân thú, tay phải cầm một vò rượu lâu năm, theo sát ở phía sau Thiếu Ti và Man Man, giống như mộng du lảo đảo bước đi. Hắn hai mắt trắng dã, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì, động tác cực kỳ máy móc nâng tay ăn thịt uống rượu.
Có đôi khi, có mấy đại hán uống nổi hứng sẽ đưa tay đi ôm cổ Thái Ti, muốn gọi hắn cùng nhau uống một bát.
Nhưng tay bọn họ cách Thái Ti thường thường còn có vài thước, trong không khí sẽ nổi lên gợn sóng cực nhỏ, một loại lực lượng người thường không thể nhận thấy cũng không cách nào lý giải ngăn cách bọn họ và Thái Ti, bọn họ có thể nhìn thấy Thái Ti, nhưng bọn họ vĩnh viễn không thể tới gần.
Cái này không phải khoảng cách trên không gian, mà là Thái Ti và bọn họ không ở cùng thời gian.
Thiếu Ti dung hợp Chúc Long Mệnh Châu, nàng chiếm được không gian chi lực, có thể xé rách hư không dịch chuyển khắp nơi.
Thái Ti dung hợp Chúc Long Mệnh Châu, hắn đạt được là lực lượng thời gian. Khác với Thiếu Ti, tốc độ lực thời gian của Thái Ti dung hợp với hắn khá chậm, nhưng trình độ dung hợp rất cao, cho nên hiện tại Thái Ti lúc nào cũng ở một loại trạng thái cực kỳ vi diệu.
Hắn thân ở không gian này, mọi người đều có thể nhìn thấy hắn, nhưng hắn và người khác luôn cách nhau thời gian búng ngón tay. Hắn hoặc là tồn tại ở một cái búng tay trước đó, hoặc là tồn tại sau, hắn tồn tại ở quá khứ cùng tương lai, lại không tồn tại ở hiện tại.
Cho nên những người muốn mời Thái Ti uống rượu luôn rất buồn bực nhìn giữa mình cùng Thái Ti vĩnh viễn cách một khoảng cách xa không thể với tới được.
Cạnh lửa trại, có tộc nữ thủ lĩnh các bộ tộc nhân tộc mang đến. Những thiếu nữ sang sảng hào phóng, tràn ngập sức sống đó giống với Man Man, tận tình xuyên qua chơi đùa ở giữa lửa trại. Ngẫu nhiên cũng có thiếu nữ mỹ mạo chú ý tới Thái Ti, các nàng sẽ mang theo khuôn mặt đỏ ửng say rượu, bừng bừng hứng thú xông lên mời Thái Ti cùng nhau nhảy múa vui vẻ.
Nhưng Thái Ti giống như cái xác không hồn, lời mời của các thiếu nữ bị hắn bỏ ngoài tai. Hắn nhẹ nhàng, giống như u linh từ bên cạnh các thiếu nữ kia lướt qua, không ai có thể chạm được một mảng góc áo của hắn.
Trên nóc đại điện thảo luận chính sự, phía sau một cái mái nhô lên cao cao, Chúc Long Quỹ, Ngũ Long Nghiêu… mấy lão quái vật ngồi nơi đó, ngươi một ngụm ta một ngụm chia sẻ một bầu rượu lâu năm hương nồng.
Nhìn thấy bóng người lảo đảo của Thái Ti trong đám người, Chúc Long Quỹ đột nhiên thở dài một hơi: “Đứa nhỏ này, cái khác đều tốt, chỉ là đầu óc có chút vấn đề. Các ngươi nhà ai có nha đầu thích hợp, cho nó gần gũi một chút?”
Ngũ Long Nghiêu bọn mấy lão quái vật thò đầu, hướng Thái Ti nhìn qua, sau đó đồng thời lắc đầu.
Ngũ Long Nghiêu nói rất kiên quyết: “Đứa nhỏ này… Cũng chỉ Thiếu Ti là em gái ruột của hắn, cho nên chiếu cố hắn cơm áo ngủ nghỉ, bằng không hắn đã sớm chết đói rồi. Nha đầu nhà chúng ta qua lại với hắn, là làm người phụ nữ của hắn, hay là làm mẹ của hắn đây?”
Chúc Long Quỹ tức giận đến giơ tay muốn đánh Ngũ Long Nghiêu, mấy lão quái vật khác hi hi ha ha chặn Chúc Long Quỹ, ai cũng cười cợt rất không đứng đắn.
Khoa Phụ Diễm ngồi ở phía sau mái nhà, thân hình cường tráng so với người khác cao hơn một mảng lớn, Khoa Phụ Diễm cũng già mà không đứng đắn mặt mày gian xảo hướng Chúc Long Quỹ cười nói: “Cô nương Khoa Phụ tộc chúng ta không tồi nha, tuy thể trạng lớn một chút, nhưng gả cho đứa nhỏ này cũng không tệ. Ừm, bao ăn uống no đủ là được.”
Trên nóc nhà lại cười mắng lẫn nhau không đứng đắn một phen.
Tộc nhân Khoa Phụ tộc thể trạng khổng lồ thì thôi, cái bụng bọn họ giống như động không đáy, uống một ngụm nước có thể khiến sông lớn cạn khô, ăn một bữa cơm có thể ăn sạch súc vật trên một đồng cỏ.
Trên cơ bản, trừ phi là trường hợp đặc biệt cực kỳ hiếm thấy, không có bất cứ một bộ lạc nhân tộc nào muốn thông hôn với Khoa Phụ tộc. Đó không phải cưới vợ về, đó là cưới một cái thùng cơm không đáy, một bộ lạc cỡ nhỏ sẽ bị ăn đến mức phá sản!
Hơn nữa, hảo hán tử bộ tộc nhân tộc nào muốn cưới một người vợ cánh tay so với eo mình còn to hơn?
Sau khi vui cười một phen, Chúc Long Quỹ thu hồi nụ cười, ngón tay búng ra, một tầng khí xám mờ mờ bao phủ mọi người, trầm thấp hữu lực nói: “Chuyện Văn Mệnh và Cơ Hạo bọn họ nhắc tới, các ngươi chung quy phải có kết quả chứ?”
“Hợp tác với hai tộc long phượng, chúng ta phải chống lưng cho bọn họ chứ, bằng không lấy bản tính hai tộc bọn họ, lợi ích gì cũng sẽ bị bọn họ vơ vét.” Chúc Long Quỹ thưởng thức bầu rượu, nhẹ nhàng nói: “Một thế giới khác giống với Bàn Hi thế giới.”
Trong mắt của mấy lão quái vật đều có tinh quang lóe lên, bọn họ ghé lại với nhau, bắt đầu thấp giọng lẩm bẩm.
Nói thầm một phen, Chúc Long Quỹ đột nhiên hơi biến sắc. Hắn giơ lên năm ngón tay trái, trên năm ngón tay phân biệt có một làn khí xám phun ra, dòng khí nhỏ bé quấn quanh trong lòng bàn tay hắn thành một cái vu phù tạo hình phức tạp, một thanh âm nhẹ nhàng từ trong vu phù bay ra.
“A, Hà Bá. Nơi này là Bồ Phản, không phải Bắc Minh đại hoang của bọn hắn… Nơi này, lại càng không phải thủy phủ trụ sở của Hà Bá hắn.” Sắc mặt Chúc Long Quỹ trở nên rất khó coi. Hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Cộng Công Thị làm việc càng thêm hoành hành không kiêng kỵ, hắn do đâu mà tự tin thế?”
Ngũ Long Nghiêu khẽ hừ một tiếng, ngón tay hắn nhẹ nhàng búng ra, một ánh lửa nhỏ bé mà ra, bay đến bên Man Man và Thiếu Ti trong đám người xa xa, sau đó lặng yên nổ thành một mảng ánh lửa cực kỳ ảm đạm.
Man Man với Thiếu Ti đang ở trong đám người chơi vui vẻ, đột nhiên một mảng ánh lửa mờ mờ sáng lên, các nàng đồng thời nghe được tiếng của Ngũ Long Nghiêu.
Thiếu Ti hơi sửng sốt, nhanh chóng hướng về phía dòng sông lớn cách đó không xa nhìn qua.
Man Man thì đôi mắt đột nhiên phun ra một luồng lửa nóng, sức rượu bốc lên, man lực toàn thân dâng trào, nàng tức giận quát: “Cộng Công Vô Ưu đánh không chết, hắn làm sao dám bắt nạt người của chúng ta chứ?”
Hai cây liên hoa đại chùy bỗng thoáng hiện ở trong tay Man Man, lửa cháy từ trên đầu chùy phun ra. Man Man hơi ngồi xổm xuống, sau đó thân thể như bọ chó nhảy dựng lên, thân thể nhỏ nhắn vạch ra một đường cong chảy xiết, mang theo tiếng xé gió chói tai hướng chỗ Vũ Mục, Phong Hành bị vây đập tới.
Quảng trường trước đại điện thảo luận chính sự kịch liệt run rẩy một lần. Chỗ Man Man nhảy lấy đà, mặt đất lõm xuống ước chừng sâu khoảng ba tấc, vô số vu phù ở trên mặt đất trơn bóng sáng lên, sâu trong lòng đất truyền đến tiếng phù văn vỡ vụn nhỏ bé.
Thiếu Ti hừ lạnh một tiếng, gò má đỏ bừng. Nàng cũng có chút cảm giác say túm áo Thái Ti, xách thân thể hắn nhoáng lên một cái, trực tiếp xé rách không gian thuấn di ra ngoài.
‘Vù vù’ hai tiếng vang lớn truyền đến, thân thể Man Man còn ở giữa không trung, liên hoa chùy của nàng đã hóa thành hai ngôi sao băng lửa mà ra, hung hăng nện ở trên sương mù màu đen bình bát màu đen của Hà Bá phóng ra.
Một đám mây nấm màu đỏ cao vài dặm bay lên trời, nửa bên nước sông của dòng sông lớn kia chợt bốc hơi lên, lộ ra bờ cát đáy sông khô cằn.