Giữa không gian bình thường của Bàn Hi thế giới cùng Vẫn Lạc Tuyệt Uyên, bị một tầng sương mù sụp đổ đục ngầu ngăn cách. Tầng sương mù đục ngầu này mang một tia hỗn độn thuộc tính, người thường nếu vào lầm trong đó, cho dù đi một trăm kiếp cũng không có khả năng xuyên qua sương mù tiến vào Vẫn Lạc Tuyệt Uyên.

Ba mươi sáu lá cờ lớn màu đen lơ lửng ở trên sương mù xám xịt, trong lá cờ lớn sương mù đen tràn ngập, hơi nước dâng trào, hơi nước âm hàn thấu xương ở không trung đan xen thành một cánh cửa thật lớn, vô số dân bản xứ mang vợ con gấp gáp chạy vào trong cửa, hơi nước vây quanh bọn họ khẽ cuốn, đám dân bản xứ liền biến mất không dấu vết.

Nhiều dân bản xứ khi xâm nhập trong cánh cửa, đều sẽ ngửa mặt lên trời hô to một tiếng ‘Công Tôn đại vương từ bi’, từng chút niệm lực liền từ mi tâm bọn họ trào ra, như giọt nước hội tụ thành dòng suối, lại từ dòng suối hội tụ thành dòng sông nhỏ, cuối cùng hóa thành sông lớn cuồn cuộn không ngừng rót vào trong cơ thể Công Tôn Nguyên đỉnh một ngọn núi lớn ngoài mấy vạn dặm.

Công Tôn Nguyên khoác giáp vàng, cưỡi một con rồng vàng, tay trái cầm khiên, tay phải cầm kiếm, đang xa xa giằng co cùng gần vạn tên chiến sĩ Già tộc.

Ở dưới chân hắn, gần trăm thi thể chiến sĩ Già tộc nằm ngang dọc, máu tươi nóng cháy không ngừng từ trong cơ thể các chiến sĩ Già tộc còn đang run rẩy chảy ra, máu tươi giống như nham thạch nóng chảy tản mát ra hào quang nóng cháy theo ngọn núi lớn không ngừng chảy xuống, núi đá cũng phải hòa tan một mảng lớn.

Ở phía sau Công Tôn Nguyên, một lá chiến kỳ đồ đằng bay múa cao cao. Trên chiến kỳ một con hoàng long màu máu bay múa trên không, vô số đao kiếm phủ thương các loại binh khí quay quanh hoàng long, thỉnh thoảng tản mát ra những tia sáng lạnh.

Cả thảy ba ngàn chiến sĩ tinh nhuệ Hữu Hùng thị khoác trọng giáp, kết thành đại trận đóng ở phía sau Công Tôn Nguyên. Mấy chục chiến sĩ thủ lĩnh dẫn đầu chiến giáp bị xé rách, trên thân thể cường tráng còn có thể nhìn thấy vết thương sâu tới nội phủ, nhưng sinh mệnh lực mạnh mẽ cấp Vu Đế làm vết thương của bọn họ nhanh chóng mấp máy, vết thương đang không ngừng thu nhỏ lại.

Có lực lượng lạ dây dưa ở trên vết thương của các chiến sĩ đó, Vu Đế tinh huyết tản mát ra huyết quang và một tầng u quang ảm đạm không ngừng cắn nuốt va chạm lẫn nhau, ngẫu nhiên có các tia tử khí từ vết thương phun ra. Càng có cả khối máu thịt lớn không lý do nổ tung vỡ vụn, nhưng các chiến sĩ kia ai cũng mặt không biểu cảm nhìn kẻ địch phía trước, như trên người không cảm thấy đau đớn chút nào.

Một thanh niên Ngu tộc cầm pháp trượng màu đen cưỡi ở trên lưng một con voi trắng bốn ngà, trầm mặt nhìn Công Tôn Nguyên.

Công Tôn Nguyên giơ lên cao cao trường kiếm ở tay phải ánh vàng óng ánh, tạo hình phong cách cổ xưa dày nặng, nhìn thanh niên Ngu tộc kia lớn tiếng quát: “Đế Thích Phưởng, không mượn dùng cây trượng nát màu đen kia, ngươi có chim chính diện cứng rắn chơi một trận với ta hay không?”

Cuồng phong thổi qua đỉnh núi, mái tóc dài của Công Tôn Nguyên bay múa, một hào khí khó có thể hình dung giống như núi lửa phun trào lao thẳng lên trời cao, đem cả mảng lớn hỗn độn mây tía trên bầu trời chấn vỡ: “Đám quý tộc Ngu tộc các ngươi, không phải thích thổi phồng cái gọi là ‘lễ nghi’, cái gọi là ‘quy củ’, cái gọi là ‘vinh quang’ sao? Lễ nghi rắm chó, quy củ rắm chó, vinh quang rắm chó, ngươi cũng không dám đao thật thương thực chơi một hồi với ta!”

Đế Thích Phưởng siết năm ngón tay, trên pháp trượng màu đen từng luồng u quang phut ra, trên đầu trượng một con mắt dựng thẳng dần hiện lên.

Ở phía sau Công Tôn Nguyên, trên mặt đất phạm vi mấy vạn dặm, vô số dân bản xứ kéo theo gia đình, gian nan hướng kỳ môn ba mươi sáu lá cờ lớn màu đen tạo thành bôn tẩu. Một ít dân bản xứ tu vi có thành tựu thi triển các loại bí pháp, không ngừng giúp tộc nhân đẩy nhanh tốc độ đào tẩu.

Dù có bí pháp thêm vào, những bình dân dân bản xứ cách kỳ môn xa nhất không có ba năm ngày, cũng không có khả năng tiến vào kỳ môn, không có khả năng trốn vào Vẫn Lạc Tuyệt Uyên, càng không cần nói xa xa gần gần còn có không biết bao nhiêu dân bản xứ hướng bên này hội tụ tới. Từng đại đội dân bản xứ đang không ngừng từ ngọn núi lớn Công Tôn Nguyên đóng đi ngang qua, hốt hoảng thất thố hướng kỳ môn bỏ chạy.

“Đao thật thương thật chơi một trận?” Đế Thích Phưởng âm trầm cười: “Vì đám dân bản xứ này, ngươi muốn ỷ vào chút người như vậy, chơi một trận với nhiều dũng sĩ tinh nhuệ như vậy của tộc ta? Đáng giá sao, Công Tôn Nguyên?”

Công Tôn Nguyên ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Kẻ không phục ta giáo hóa, ta coi là con kiến, tùy ý đè chết cũng sẽ không có chút mềm lòng; phàm là kẻ phục ta giáo hóa, tức là con Dan của ta, ta coi họ là huyết nhục tâm phúc, cho dù bỏ qua tính mạng, cũng phải bảo vệ bọn họ chu toàn.”

Cười âm trầm, Công Tôn Nguyên ngạo nghễ nói: “Đây là đạo của ta, là đạo của đế tử Hữu Hùng thị ta, các ngươi không hiểu.”

Đế Thích Phưởng cười ‘ha ha’, hắn thu hồi pháp trượng màu đen, rút ra một thanh kiếm đâm tinh xảo nhẹ nhàng vung lên: “Ta không hiểu? Ta biết, cái ngươi gọi là đạo, thật ra chính là tận khả năng bắt chước vị tổ tiên kia của ngươi thôi. Hiên Viên thánh hoàng, hắc hắc, ngươi cho rằng ngươi có thể là Nhân Hoàng kế tiếp?”

“Tiến công!” Đế Thích Phưởng ngạo nghễ nói: “Ban cho hắn tử vong công bằng, chặt đầu hắn, sau khi đem đầu lâu hắn chế thành bát rượu, ta sẽ ở bên trên điêu khắc một hàng chữ —— đây là một tên ngu xuẩn vọng tưởng trở thành thánh hoàng! Ha ha ha ha! Tiến công!”

Hơn vạn chiến sĩ Già tộc đồng thời quát to một tiếng, bọn hắn lấy đội ngàn người làm đơn vị, giống như mười con rồng giận dữ màu đen, gào thét hướng đỉnh núi chỗ Công Tôn Nguyên lao lên.

Vài thanh niên Tu tộc đứng ở phía sau Đế Thích Phưởng đồng loạt cười cười, vòng tay trên cổ tay bọn họ không ngừng bộc phát ra cả mảng lớn ánh sáng chói lóa, vô số quả cầu kim loại to nhỏ từ trong ánh sáng chói lóa phun ra. Những quả cầu kim loại đó vừa rơi xuống đất liền lập tức phân liệt, hóa thành vô số con nhện, bọ cạp, hổ báo các mãnh thú kim loại tạo hình tinh xảo, kỳ quỷ phát động xung phong.

Trong chớp mắt con rối chiến tranh do mấy thanh niên Tu tộc lấy ra đã vượt qua mười vạn chiếc, những con rối chiến tranh đó hội tụ thành một dòng lũ kim loại, nhanh chóng vượt qua chiến sĩ Già tộc phía trước, vô thanh vô tức hướng Công Tôn Nguyên tới gần.

“Tru ma!” Công Tôn Nguyên rống to một tiếng, da mặt hắn đỏ lên một phen, sau đó phun một ngụm máu ở trên trường kiếm màu vàng trong tay.

Trường kiếm kịch liệt chấn động, trên lưỡi kiếm vô số phù văn phong cách cổ xưa dày nặng phun ra, một đạo kiếm quang ánh vàng rực rỡ lao ra dài gần mười dặm, kiếm quang ngưng luyện như thực chất gào thét hướng con rối chiến tranh theo triền núi xung phong lên chém xuống.

Kiếm quang sụp đổ, vô số kiếm quang to nhỏ màu vàng hướng bốn phía điên cuồng khuếch tán ra.

Từng con rối kim loại bị kiếm quang sắc bén vô cùng cắt ra, mặt cắt bóng loáng như gương. Nơi kiếm quang màu vàng đi qua, từng mảng lớn con rối kim loại phun khói lửa, ánh điện không ngừng ngã xuống đất, khuôn mặt mấy thanh niên Tu tộc kia kịch liệt run rẩy, tổn thất cực lớn làm trái tim bọn hắn nhỏ máu.

Một kiếm đánh xuống, hơn vạn con rối kim loại bị xé thành mảnh vụn.

Công Tôn Nguyên liên tục rống to, trường kiếm trong tay dâng trào cả mảng lớn ánh sáng chói lóa không ngừng vung xuống. Từng đạo kiếm quang hình cung giống như máy cắt cỏ theo thế núi vạch ra, nơi đi qua toàn bộ con rối kim loại đều thành hai đoạn.

Cơ Hạo cưỡi ở trên lưng Nha Công lao ra khỏi Vẫn Lạc Tuyệt Uyên.

Hai mắt lóe ra ánh vàng, Cơ Hạo xa xa thấy được Công Tôn Nguyên đứng ở trên đỉnh núi điên cuồng vung kiếm.

“Không ngờ được, hắn lại còn có dũng khí như vậy.” Nhìn Công Tôn Nguyên như phát điên, Cơ Hạo cũng nói không nên lời là cảm xúc thế nào. Thằng cha này, lại còn có một mặt như vậy. Hậu nhân Hữu Hùng thị, xem ra quả nhiên bất phàm.

Tự Văn Mệnh cũng từ trong sương mù lao ra, nhìn thấy Công Tôn Nguyên dần dần bị con rối kim loại bao vây, Tự Văn Mệnh không nói một tiếng rút ra trường kiếm sau lưng, xa xa bổ ra một kiếm.