“Cần gì phải đi chịu chết chứ?” Trên một bức tường thành cao nhất, Thái Ti cầm một bầu rượu, rất thích ý uống rượu mật hơi nhạt.
Vũ Mục ngồi ở bên người Thái Ti, thỏa mái tựa vào trên gờ tường thành phun trào ánh sáng màu vàng, trên đầu gối đặt một cái khay vàng cực lớn, bên trong đầy Lan Hoa Tước chảy mỡ. Đây là một loại linh tước sau khi trưởng thành cũng chỉ to bằng ngón cái, dựa vào phấn hoa mật hoa mà sống, chất thịt dị thường ngon, sau khi quay ngay cả xương chim cũng vào miệng là lập tức tan, thật sự là vô thượng mỹ vị.
Hướng trong miệng nhét mấy con Lan Hoa Tước, cảm thụ được tư vị tuyệt vời thịt chim non mềm ở đầu lưỡi chậm rãi hòa tan, Vũ Mục thoải mái thở dài một hơi.
Nhìn nhìn Thái Ti đã uống tới mức có chút mơ màng, Vũ Mục chớp mắt một cái, tiếp tục hướng trong mồm nhét mấy con Lan Hoa Tước, sau đó liếc nhìn Thiếu Ti đứng ở một bên, hai tay chống ở trên gờ tường thành quan sát chiến trường.
“Thiếu Ti, Thiếu Ti, vì sao bọn họ phải chạy đi chịu chết?” Man Man cũng nhảy tới, thuận tay từ trong khay của Vũ Mục mò hai con Lan Hoa Tước, loáng cái nhét vào trong mồm mình, một con khác nhét vào trong miệng Thiếu Ti.
Thiếu Ti khẽ mỉm cười, lúc đang tinh tế nhai nuốt mỹ vị trong miệng, mắt Man Man đột nhiên sáng lên, hét to một tiếng ‘ngon’, xoay người đem toàn bộ khay vàng của Vũ Mục đều đoạt lại, mặt mày hớn hở đặt ở trên đoạn tường thành trước mặt Thiếu Ti.
Khuôn mặt mập mạp của Vũ Mục nhăn thành một cục, thở dài thở ngắn một phen. Bàn tay hắn khẽ lật, lại lấy ra một cái đấu vuông vức bạc trắng đúc thành, trong cái đấu bạc trắng vuông vức đủ để chứa mấy chục cân nước chứa đầy Lam Linh Hòa Hoa Tước nướng, đây lại là một loại linh tước chỉ Bàn Hi thế giới có, hình thể lớn hơn Lan Hoa Tước gấp đôi, mùi vị ngon tương tự.
Thiếu Ti đem Lan Hoa Tước trong miệng nuốt xuống, nhìn Thiên Cơ trưởng lão xa xa lớn tiếng tác chiến nhẹ nhàng cười lên.
“Man Man, nếu ngươi là tộc trưởng một bộ tộc Nam Hoang, có một ngày, tộc nhân đi ra ngoài săn bắn bắt được một đàn lớn lợn rừng trở về, ngươi sẽ trực tiếp giết sạch đám lợn rừng đó, hay là sẽ thế nào đây?”
Man Man nheo nheo mắt, ngơ ngác nói: “Rất nhiều rất nhiều lợn rừng sao? Vậy đương nhiên là nuôi, chờ có lợn con, sẽ không ngừng có thịt lợn rừng mới mẻ để ăn. Y. Dự trữ nuôi dưỡng gia súc, ta cũng biết mà!”
Thiếu Ti cười nhìn Man Man một cái, như có chút đăm chiêu hướng đám dân bản xứ xa xa nhìn qua: “Nhưng số lượng lợn rừng quá nhiều, thật sự là quá nhiều, một bộ tộc của ngươi không có khả năng nuôi sống nhiều lợn rừng như vậy, ngươi sẽ làm thế nào đây?”
Man Man dang hai tay, rất thẳng thắn thành khẩn nói: “Nếu thật sự có rất nhiều rất nhiều lợn rừng, một bữa ăn không hết, nuôi lại nuôi không nổi… Vậy tặng một bộ phận cho bộ lạc mình giao hảo đi. Nếu còn có nhiều, còn có thể lấy ra giao dịch.”
“Ừm, nói đúng, một bộ tộc là không nuôi nổi nhiều lợn rừng như vậy. Cho nên, cần đem lợn rừng chia tổ sau đó hoặc là tặng đi, hoặc là bán ra ngoài.” Thiếu Ti như có chút suy nghĩ nói: “Nhưng thực lực các bộ tộc có mạnh có yếu, có một số bộ tộc rất cường thịnh, đàn lợn rừng đó có thể ăn rất ngon; có một số bộ tộc rất nghèo, đàn lợn rừng chỉ có thể gặm vỏ cây… Lợn rừng cũng rất thông minh mà!”
“Lợn rừng rất ngốc. Nhưng nếu lợn rừng rất thông minh, bọn nó khẳng định phải chọn lựa bộ tộc cường thịnh nhất. Ai cũng muốn ăn ngon!” Man Man nheo mắt, rất hạnh phúc nắm lên một nắm to Lan Hoa Tước nhét vào trong miệng.
“Nếu ngươi là tộc trưởng bộ tộc, có vô số lợn rừng để ngươi chọn lựa, ngươi sẽ chọn lợn rừng thế nào đây?” Thiếu Ti quay đầu, mỉm cười hỏi Man Man.
Man Man chần chờ một phen, cân nhắc một lúc. Nàng cười nói: “Đương nhiên là chọn lựa thân thể cường tráng nhất, có thể ít sinh dịch bệnh; chọn lựa khổ người lớn, thịt nhiều thịt dày như vậy thôi. Ai sẽ chọn lợn rừng ốm yếu không có bất cứ tác dụng gì chứ?”
Thiếu Ti dang hai tay, nhẹ nhàng nói: “Cho nên, tuy chúng ta không có tâm tư như vậy, nhưng bọn họ lại tỏ ra quá thông minh rồi. Bọn họ chủ động đem mình đặt ở trên địa vị lợn rừng, mỗi người rất cố gắng muốn biểu hiện ra giá trị của mình, muốn khiến bản thân được thủ lĩnh bộ tộc cường đại nhất kia nhìn trúng!”
Man Man ngây dại, nàng nhìn về phía các tổ linh trưởng lão nghiêm trang kia, thấp giọng lẩm bẩm: “Chúng ta không đem bọn họ coi là lợn rừng mà, ít nhất Cơ Hạo sẽ không nghĩ như vậy, cũng sẽ không làm như vậy đâu.”
Thiếu Ti từ từ thở dài nói: “Cơ Hạo sẽ không làm như vậy, sẽ không nghĩ như vậy. Nhưng, chung quy có người làm như vậy, chung quy có người nghĩ như vậy. Đám dân bản xứ Bàn Hi thế giới, nếu dùng tốt, đó là một mũi chiến binh rất cường đại. Nhất là Nam Hoang Hỏa Thần nhất mạch, Bắc Hoang thuỷ thần nhất mạch, thậm chí Đông Hoang, Tây Hoang, hiện tại còn không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào bọn họ đâu.”
Ở bên, Vũ Mục hàm hồ lẩm bẩm: “Nhìn xem đám dị tộc kia, Già tộc bản thân rất cường đại, bọn hắn còn dự trữ nuôi dưỡng Ám tộc chiến sĩ và đám nô lệ sĩ tốt làm gì? Ám tộc cùng nô lệ tinh quái, là chiến binh của bọn hắn… Lúc đánh trận, chết bao nhiêu chiến binh cũng không đau lòng, so với chết là tộc nhân của mình thì có lợi hơn nhiều!”
‘Rẹt’ một tiếng, Man Man nhai nát một con Lan Hoa Tước trong miệng, nàng đột nhiên cảm thấy không có khẩu vị gì nữa.
Lời Thiếu Ti và Vũ Mục nói, đem một màn chân tướng tàn nhẫn máu chảy đầm đìa hoàn toàn vạch trần ở trước mặt nàng, nàng xưa nay không tim không phổi cũng cảm thấy rất không phải.
“Ta là Thiên Cơ, ai tới chiến ta?” Thiên Cơ trưởng lão lơ lửng ở giữa không trung, hướng tới Da Ma Sát cùng một đám quý tộc Ngu tộc khàn giọng rống to khiêu chiến.
“Trong đàn lợn rừng rất nhiều lợn rừng đầu lĩnh cường tráng, đều muốn tự tìm chủ nhân mới. Như vậy lão lợn rừng trưởng lão thực lực mạnh nhất, địa vị cao nhất, khiến toàn bộ lợn rừng đều nghe hắn sai sử nên làm gì bây giờ?” Man Man rất thâm trầm nhìn Thiên Cơ trưởng lão, đột nhiên lặng lẽ nói: “Hắn thật đáng thương!”
Một lão nhân Ngu tộc lặng yên không một tiếng động đi tới trước mặt Thiên Cơ trưởng lão, một tinh cầu màu đen to bằng đầu người quay quanh lão nhân chậm rãi xoay tròn, trong tinh cầu có thể nhìn thấy một con mắt dựng thẳng gắt gao khép kín, mơ hồ có một tia khí tức khác thường từ trong tinh cầu không ngừng truyền ra.
Lão nhân Ngu tộc nhìn Thiên Cơ trưởng lão thấp giọng nói: “Thiên Cơ trưởng lão của Bàn Hi thế giới sao? Thiên Cơ đời đầu của các ngươi, chính là bị tổ tiên ta chém giết, đầu của hắn chế thành đồ uống rượu, bây giờ còn đặt ở trên tế đàn tế tổ nhà ta, xem như một món chiến lợi phẩm không tệ.”
Chậm rãi rút ra một thanh kiếm đâm dài nhỏ màu đen, lão nhân Ngu tộc thấp giọng nói: “Ta hy vọng, chờ lúc ta trở về, có thể mang theo đầu của ngươi, như vậy ‘bát rượu Thiên Cơ’ nhà ta, có thể gom góp thành một đôi.”
Thiên Cơ trưởng lão mắt sung huyết, con ngươi chợt trở nên dị thường to lớn. Hắn quát một tiếng trầm thấp, tay phải hướng ngực lão nhân Ngu tộc đánh một chưởng.
Lão nhân Ngu tộc cười lạnh, kiếm đâm mềm dẻo trong tay tạo nên một đường cong, hung hăng đâm về phía trái tim Thiên Cơ trưởng lão.
Nhưng thân thể Thiên Cơ trưởng lão nhoáng lên một cái, giống như sớm đã biết tuyến đường công kích của lão nhân Ngu tộc, thân thể kề sát kiếm đâm xẹt qua, bàn tay nặng nề gạt ở trên ngực lão nhân Ngu tộc.
“Phá!” Thiên Cơ La Bàn phía sau Thiên Cơ trưởng lão từ từ hiện lên, vô số mây khói sôi sục, một lực lượng to lớn từ lòng bàn tay hắn phun ra, làm vỡ nát trái tim lão nhân Ngu tộc ngay tại chỗ.
“Ai tới chiến ta?” Thiên Cơ trưởng lão sẵng giọng hét lớn.