Thời gian trôi qua từng ngày một, Bàn Hi thế giới bắt đầu xảy ra một ít biến hóa kỳ dị.

Một ngày này, ba vầng đại nhật cùng ba vầng trăng bầu trời Bàn Hi thế giới đồng thời xuất hiện, kim quang, ngân quang đan xen, chiếu rọi thiên địa đầy sáng sủa. Sau đó ánh sáng nhật nguyệt đồng thời ảm đạm đi, trong thiên địa trở nên mờ mịt, như tới lúc hoàng hôn.

Toàn bộ đám mây trên trời đều như đĩnh mực bị dòng nước xiết cọ rửa, ở bầu trời màu xám xanh kéo ra từng vết thật dài vắt ngang hư không. Từng đám mây xếp chỉnh tề ở trên trời, một đầu chỉ hướng đường chân trời xa xa, một đầu chỉ về phía vị trí Bàn Hi thế giới và Bàn Cổ thế giới nối tiếp.

Mặt đất nhẹ nhàng dao động, một lại một ngọn núi lửa của Bàn Hi thế giới không ngừng bùng nổ, nham thạch nóng chảy chảy xiết như nước lũ tràn ra bao phủ một lại một thung lũng. Dân bản xứ Hỏa tộc quen tụ cư ở ven núi lửa khóc lóc rời khỏi quê hương, cho dù bọn họ thân cận năng lượng hỏa thuộc tính, bọn họ cũng không thể như con cá ở trong nước ở trong nham thạch nóng chảy.

Cả mảng lớn rừng rậm héo rũ, rất nhiều tộc nhân Mộc tộc mất đi quê hương che chở bọn họ vô số năm; nhưng cũng có một số nơi cỏ cây sinh trưởng dị thường khỏe mạnh, dẫn tới một ít đồng cỏ ban đầu đã không thể hành tẩu, bởi vì cỏ đều phát triển vừa cao vừa to, sắp xếp rậm rạp cùng một chỗ giống như những bức tường cao.

Một số nơi nước biển khô cạn, một số nơi mưa to tràn ra.

Một số nơi đất đai thành sa mạc, một số sa mạc thì đột nhiên hóa thành bùn lầy.

Một số nơi núi lớn sụp xuống biến thành hố sâu, một số khe hẹp sâu không thấy đáy đột nhiên nhô lên hóa thành núi cao.

Tuyết lớn cùng mưa đá đồng thời từ bầu trời rơi xuống, sương mù dày đặc và tia chớp cùng tồn tại, cơn lốc cuốn mưa tuyết thổi quét lộn xộn trên mặt đất, nơi đi qua không có một ngọn cỏ. Thiên đạo toàn bộ Bàn Hi thế giới vận chuyển một mảng hỗn loạn, giống như đứa nhỏ lần đầu tiên say rượu hoa chân múa tay dùng sức ép buộc.

Vô số bộ tộc Thổ tộc mở ra tế đàn nhà mình, khóc lóc hướng tế đàn dâng lên tế phẩm tốt nhất của nhà mình, đau khổ cầu xin tổ tiên nhà mình gợi ý và che chở. Vì thế trên toàn bộ tế đàn đều có các loại hào quang xuất hiện, từng đạo ý chỉ đến từ thánh linh, tổ linh Thổ tộc không ngừng truyền đến.

Thiên Cơ trưởng lão lệnh cưỡng chế các tổ linh cùng thánh linh đó, dùng mọi thủ đoạn hướng tộc nhân của mình truyền tin tức.

Vì thế một ít dân bản xứ hành tẩu ở bờ sông, bọn họ nhìn thấy nước sông đột nhiên dao động, trong nước sông xuất hiện chữ viết long lanh trong suốt; một ít dân bản xứ hành tẩu ở trên đường, bùn cát trước mặt bọn họ đột nhiên mấp máy, cũng hình thành chữ viết rõ ràng; còn có một số dân bản xứ nấp ở trong núi rừng, lá cây, cỏ bên người bọn họ không lý do bành trướng to bằng mặt bàn, bên trên cũng có chữ viết màu xanh lục hiện lên.

Từng đạo tin tức nhanh chóng lan truyền ở Bàn Hi thế giới dân bản xứ trong bộ lạc, cái này là ý chỉ đến từ tổ linh cùng thánh linh của bọn họ:

Mọi bộ tộc buông xuống tất cả thù hận, toàn bộ bộ tộc dựa theo địa vực xa gần hội tụ lẫn nhau, đào hang sâu, tích nhiều lương thực, nấp đi, cố gắng sinh con đẻ cái ra thế hệ tiếp theo.

Đồng thời còn có dụ lệnh khác không ngừng truyền ra, vô số dân bản xứ dựa theo những dụ lệnh này điên cuồng lui tới bôn tẩu, tìm hiểu tin tức khắp nơi.

Trên đồng bằng rộng lớn khôn cùng, trong một tòa thành trì bị lửa bao phủ, Chúc Dung Thiên Mệnh ngồi ngay ngắn ở trên ngai báu, tiếp nhận lá cây một chiến sĩ dân bản xứ nơm nớp lo sợ đưa lên.

Trên lá cây, một hàng văn tự nhân tộc Bàn Cổ thế giới rõ ràng có thể thấy được, phía dưới còn dùng ấn tỳ cá nhân của Nghiêu Bá Cơ Hạo.

“Dị tộc nắm giữ thiên đạo thế giới này vận chuyển? Muốn ta dẫn người đến Vẫn Lạc Tuyệt Uyên hội hợp? Mọi người hợp sức chống lại dị tộc?” Chúc Dung Thiên Mệnh trào phóng run run lá cỏ trong tay, đem nó hướng Thi đạo nhân bọn một đám đạo nhân ngồi ở bên mình khoe: “Nhìn xem, nhìn xem, đứa em rể này của ta vẫn có vài phần lanh lợi, biết phải tìm kẻ chết thay bán mạng cho hắn!”

Búng ngón tay, lá cỏ cực lớn nổ thành phấn. Chúc Dung Thiên Mệnh đứng dậy, tràn đầy tự tin nhìn Thi đạo nhân, Nghệ Thần, Liệt Sơn Húc cùng với nhiều cao thủ đại bộ tộc Nam Hoang, Tây Hoang, Đông Hoang hội tụ ở bên người mình.

“Có sự giúp đỡ to lớn của các vị, Cơ Hạo tiểu quỷ đầu kia, để hắn tự đi chơi đi.”

Hung hăng chà chà chân, Chúc Dung Thiên Mệnh lớn tiếng quát: “Chỉ tòa Thiên Mệnh thành này của ta, không có một ngàn vạn dị tộc, đừng nghĩ đánh hạ! Vẻn vẹn trăm vạn người đã muốn phá thành trì của ta? Ha ha. Trong thành còn có mấy ức dân bản xứ có thể liều mạng!”

Cả sảnh đường cười to, vô số người đang tận tình cười nhạo Cơ Hạo.

Sự tình tương tự xảy ra ở trên người Cộng Công Vô Ưu, Công Tôn Nguyên, còn có mấy đế tử đại bộ tộc khác dã tâm bừng bừng. Bọn họ quả quyết từ chối thiện ý của Cơ Hạo, đem ý tốt ôm đoàn sưởi ấm của Cơ Hạo coi là ác ý tìm kiếm vật hi sinh kẻ chết thay, một lòng một dạ muốn dựa vào chiến bảo nhà mình xây dựng ngăn cản dị tộc.

Trong thành đất, Tự Văn Mệnh đang thiếu niên cùng trẻ con dân bản xứ hướng quy mô lớn hơn mấy lần giảng bài, truyền thụ đạo lý như thế nào thống trị tộc đàn, như thế nào điều tiết mâu thuẫn của tộc nhân, như thế nào làm được công bằng công chính, đột nhiên một trưởng lão Thổ tộc lảo đảo chạy tới trước mặt Tự Văn Mệnh, đem một tấm bùn cung kính đặt ở dưới chân hắn.

Tự Văn Mệnh cúi đầu hướng phiến bùn nhìn một cái, nhất thời cười lên rạng rỡ: “Nghiêu Bá quả nhiên phúc vận thật lớn, lần này các con dân đó cũng thật có phúc. Vẫn Lạc Tuyệt Uyên sao? Chúng ta hao phí khí lực lớn như vậy, còn chưa điều tra đến nơi đó.”

Đứng dậy, Tự Văn Mệnh hướng Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng… các đế tử thân cận đứng ở sau người cười cười: “Nghiêu Bá gửi thư, tìm chúng ta đi qua hội hợp, vậy đi qua hội hợp đi. Không ngờ được thái tử, thiếu chủ long tộc, phượng tộc đều ở chỗ hắn? Long phượng hai tộc này… Chúng ta những kẻ làm trưởng bối, theo dõi sát sao chút cho Cơ Hạo tiểu tử này, đừng để hắn bị người ta đem bán còn đếm tiền giúp.”

Hoa Tư Liệt chậm rãi nói: “Văn Mệnh đại huynh sợ là nói sai rồi… Rơi vào trong tay Nghiêu Bá, chúng ta phải lo lắng cửu thái tử long tộc đừng bị hắn rút gân lột da cho vào nồi đun… Phượng tộc thiếu chủ, tuyệt đối đừng để bụng to trở về, đương đại phượng hoàng nữ chủ sợ là sẽ hỏa thiêu Bồ Phản trút giận.”

Liệt Sơn Kháng cười đến mắt cũng nheo thành một tia: “Hỏa thiêu Bồ Phản thì không sợ, vị cha vợ kia của Nghiêu Bá chính là tổ tông chơi với lửa. Cũng không biết phượng hoàng thần viêm và Chúc Dung thần hỏa rốt cuộc cái nào lợi hại chút?”

Sau khi cười to một trận, Tự Văn Mệnh hạ đạt mệnh lệnh đâu vào đấy. Hắn nhanh chóng dựa theo phương pháp trên tấm bùn liên hệ Cơ Hạo, sau đó bảo dân bản xứ trong lãnh địa hắn thống trị bắt đầu thu thập các loại linh dược, hạt giống cây nông nghiệp, bắt đầu thu thập các loại con non gia súc, gia cầm, cũng thu thập các loại khoáng thạch khoáng sản, chuẩn bị mang đi Vẫn Lạc Tuyệt Uyên.

Qua mấy ngày, đã có phi cầm khổng lồ không đếm xuể từ trên trời giáng xuống, giúp Tự Văn Mệnh đem dân bản xứ trong lãnh địa của hắn lần lượt chở đi.

Mỗi một con phi cầm khổng lồ một lần đều có thể chở đi hơn vạn người, mấy vạn con phi cầm một lần có thể chở đi mấy trăm triệu người, trước sau không biết bao nhiêu phi cầm lui tới chở, trong lãnh địa của Tự Văn Mệnh còn có tộc nhân dân bản xứ trong cả khu vực lớn xung quanh đều được phi cầm chở đi Vẫn Lạc Tuyệt Uyên.

Rốt cuộc một ngày này, bầu trời nứt ra một vết nứt rộng vạn dặm, dài đến mấy vạn dặm hình dạng như đôi mắt.

Đôi mắt đen sì lơ lửng ở trời cao, sau đó ở chỗ con ngươi, một tòa đại điện kim loại của dị tộc từ từ hạ xuống.