Ngoài Nghiêu Sơn thành, đông tây nam bắc bốn phương hướng, đều có mấy vạn chiến sĩ võ trang hạng nặng trận địa sẵn sàng.

Trát Mộc thống lĩnh hơn ba mươi vạn tinh nhuệ, lãnh khốc mang theo một tia kiêu căng nhìn nô lệ dị tộc bị vây. Các cường giả Già tộc từng cao cao tại thượng, mà hắn từng khúm núm nịnh bợ đối với bọn họ; các phó binh Ám tộc làn da đen sì, bắt nguồn từ cùng huyết mạch với hắn; còn có các nô lệ tinh quái làn da màu sắc rực rỡ, mang theo lượng lớn lốm đốm.

“Một đám không biết chết sống, bọn hắn xứng đáng trở thành tế phẩm của chủ nhân vĩ đại!” Đối với này muốn đem bị hiến tế xui xẻo đản, tâm tư Trát Mộc và toàn bộ chiến sĩ Ám tộc thủ hạ của hắn đều giống nhau như đúc.

Không có thương hại, không có đồng tình, không có cho dù một tia không đành lòng.

Dùng câu không thỏa đáng thế nào mà nói, Ám tộc chủng tộc đáng buồn này, bọn họ chính là chó săn thuần phục, thuận theo và kính cẩn đã khắc vào sâu trong huyết mạch bọn họ. Cho dù trong chiến sĩ bị vây có hơn một nửa bộ dạng giống bọn họ như đúc, nhưng chó săn chưa bao giờ đem mình cùng sói hoang coi là sinh vật cùng loại.

“Quá ngu.” Trát Mộc vuốt ve giáp ngực điêu khắc hoa văn tinh xảo đẹp đẽ, mang theo một tia cười trào phúng cười nói với mấy tướng lĩnh Ám tộc bên người: “Bọn hắn nên quỳ xuống hướng chủ nhân vĩ đại nguyện trung thành, nói không chừng bọn hắn còn có vài phần cơ hội sống sót.”

Các tướng lĩnh Ám tộc đều nhếch miệng cười to, trong lòng bọn họ tràn đầy đắc ý và kiêu ngạo. Bọn họ là nô bộc của Nghiêu Bá tôn quý, mà những kẻ xui xẻo kia và bọn họ cùng màu da, cùng huyết mạch lại là tế phẩm đáng thương, cái này đủ làm bọn họ kiêu ngạo!

Lão quái vật Chúc Long Quỹ bưng một bình rượu lớn, xa xa ngồi xổm trên tường thành Nghiêu Sơn thành nhìn các nô lệ bị vây nhốt kia. Hắn uống từng ngụm rượu nhỏ, rất tò mò lẩm bẩm: “Cơ Hạo tiểu tử này, mua nhiều nô lệ như vậy… sẽ không là muốn làm loại chuyện đó chứ?”

Tự Văn Mệnh cũng bưng một bình rượu lớn, ngồi ở trên một bức tường thành ngắm nhìn các nô lệ xa xa lạnh nhạt, chết lặng. Hắn trút một ngụm rượu lớn, hào khí can vân cười to lên: “Dị tộc. Dị tộc chết rồi mới là dị tộc tốt nhất. Thật ra ta vẫn không đồng ý dùng dị tộc làm nô lệ, tốt nhất đem bọn hắn tiêu diệt toàn bộ mới tốt. Cơ Hạo thật ra làm hay lắm!”

Chúc Long Quỹ và Tự Văn Mệnh đều chạy tới xem náo nhiệt.

Cơ Hạo xuất động tám đại Vu Đế của Chúc Dung Long, hầu như vét sạch thị trường nô lệ Bồ Phản, chuyện này không lớn cũng không nhỏ, đủ để kinh động Chúc Long Quỹ cùng Tự Văn Mệnh tin tức linh mẫn. Bọn họ cũng đều biết chi tiết của hai huynh muội Thái Ti, Thiếu Ti, biết bọn họ là huyết mạch của Huyền Minh nhất tộc hầu như diệt sạch, Cơ Hạo muốn làm cái gì bọn họ cũng đoán được vài phần.

Cho nên bọn họ chạy tới, muốn chính mắt thấy sự thần bí cùng đáng sợ của Huyền Minh nhất tộc trong truyền thuyết.

Chúc Long Quỹ là thuần túy muốn xem náo nhiệt, con người già rồi, không hiểu sao có thêm một phần tò mò. Mà Tự Văn Mệnh còn mang đến vài đại vu sư tâm phúc, hắn chuẩn bị đem quá trình huyết tế của Huyền Minh nhất tộc ghi lại đầy đủ, cất vào bí điển Vu Điện để cho người sau này tham khảo.

Hai người nhìn từng đội nô lệ bị áp giải tới, mặt không biểu cảm đứng ở trong gió lạnh heo hắt.

Bỗng chợt, Chúc Long Quỹ dùng sức vỗ vỗ tường thành dưới chân: “Thành này… Không ngờ được đám gia hỏa kia ngay cả bảo bối áp đáy hòm của thiên đình cũng dám lấy ra buôn bán? Xem ra, thượng cổ thiên đình thật sự triệt để lụi bại rồi.”

Tự Văn Mệnh có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời: “Hoàn toàn không khống chế được rồi sao? Cần phái thêm nhân thủ giám thị thiên đình, bằng không nếu đám gia hỏa kia thật sự rối loạn, sẽ có phiền toái rất lớn.”

Hơi do dự, Tự Văn Mệnh quay đầu nhìn nhìn Nghiêu Sơn thành mây khói quay quanh, dạt dào hứng thú cười nói: “Cũng không biết Cơ Hạo kiếm được trận đồ của thiên đình chưa? Thực muốn xem toàn cảnh Thiên Địa Đại Trận thượng cổ trấn áp thiên địa một phen, có thể thu nhận sử dụng vào Vu Điện thì càng tốt.”

Hai người ở đây ngươi một lời ta một câu lẩm bẩm, bên kia Cơ Hạo đã dùng máu tươi hung thú cấp Vu Vương nhuộm đỏ tế đàn.

Tế đàn do cốt cách không biết tên chế thành phát ra tiếng vang ‘ken két’, như vật còn sống đem máu thú của hung thú cắn nuốt hết, chưa lưu lại chút nào.

Từng làn âm phong chảy xiết, như con dao nhỏ sắc bén xuyên thẳng vào xương tủy từ trong lòng đất gào thét lao ra. Từng làn âm phong xoay vòng xông lên trời cao, nhất thời ráng hồng trên trời cấp tốc xoay tròn. Sau vài nhịp thở ngắn ngủn, bầu trời liền che kín mây xoáy rậm rạp to nhỏ như con mắt. Mây xoáy cấp tốc xoay tròn ma sát không khí, phát ra tiếng gào khóc thảm thiết bén nhọn.

Cơ Hạo bỏ lại hắc thạch tế đao trên tay giết chết hung thú, sải bước lui về phía sau.

Thiếu Ti từ từ tiến lên, đứng ở trước tế đàn niệm tụng bí chú trong huyết mạch Huyền Minh nhất tộc truyền lưu đời đời. Một đạo bạch quang mênh mông bao phủ thân thể nàng, ở phía sau nàng, một bóng người thật lớn nhưng cực kỳ ảm đạm dần dần hiện lên.

Cơ Hạo hướng bóng người xám trắng kia nhìn thoáng qua, nhất thời cảm thấy nguyên thần dao động một phen, nguyên thần thiếu chút nữa bị một lực lượng đáng sợ trực tiếp rút ra. Hắn vội cúi đầu, ngầm vận mật chú chân ngôn trấn áp tâm ma, xua tan tà ma Vũ Dư đạo nhân truyền thụ trấn áp tâm thần.

Một đạo thanh quang từ trên người Cơ Hạo trào ra, như một tòa bảo tràng thiêu đốt vờn quanh toàn thân. Trong thanh quang mơ hồ có thể thấy được hoa sen đạo ấn như ẩn như hiện, Cơ Hạo lại ngẩng đầu lên, kiên định nhìn hướng hư ảnh to lớn đó.

Một lần này, nguyên thần Cơ Hạo lù lù bất động, chắc chắn ổn định như ngọn núi lớn.

Hư ảnh đó cảm nhận được ánh mắt kiên định như núi của Cơ Hạo, hắn lặng yên cúi đầu hướng Cơ Hạo nhìn thật sâu. Đôi mắt Cơ Hạo tỏa ánh vàng, trong ánh vàng mơ hồ có thể thấy được chín chân ngôn pháp ấn hướng vào phía trong hợp lại, chín pháp ấn hợp nhất, chợt ngưng tụ thành hư ảnh một đại phủ nho nhỏ chợt lóe qua.

Hư ảnh hơi sững lại, sau đó một thanh âm rất rõ ràng vang lên ở trong lòng toàn bộ mọi người: “Tên ta, Ti Mệnh!”

Thiếu Ti kinh hãi ngẩng đầu, hành động quái dị của hư ảnh thiếu chút nữa cắt ngang tiếng chú ngữ của nàng.

Các tồn tại mạnh mẽ này ở lúc thái cổ hồng hoang đã ngã xuống, nhưng có được uy năng khó lường, hơn nữa mơ hồ hòa hợp với thiên địa đại đạo, bọn họ tuy ngã xuống, nhưng mảnh vỡ lạc ấn tồn tại của bọn họ vẫn lưu động trong thiên địa.

Chỉ cần nắm giữ bí chú đối ứng, có thể đem bọn họ từ trong thời gian trôi đi đánh thức, hiến cho bọn họ đủ tế phẩm, có thể kích phát thiên địa pháp tắc đối ứng bọn họ mượn lực lượng mạnh mẽ của bọn họ. Nhưng các tồn tại này không có thực thể, cũng không có linh trí, chỉ là mảnh vỡ lạc ấn tàn phá mà thôi, trên thực tế ngươi có thể nói bọn họ không tồn tại, bọn họ chỉ là đem hình bóng quá khứ chiếu tới.

Huyền Minh nhất tộc truyền thừa vô số năm tháng, chưa từng biết, các thượng cổ ma thần đã quên đi toàn bộ, mất đi toàn bộ này, lại sẽ hướng một ‘con kiến nhỏ bé’ chủ động báo ra ‘tên thật’ của bản thân!

Cơ Hạo thì hướng hư ảnh thật lớn chắp tay hành một lễ, rất tôn trọng, thận trọng hướng hắn hành một lễ: “Ti Mệnh đại nhân! Hôm nay, làm phiền rồi.”

Hư ảnh không nhúc nhích, thân hình vẫn phiêu hốt mơ hồ như sương mù, nhưng mọi người đều mơ hồ cảm thấy, vị tồn tại tên là Ti Mệnh này tựa như cười cười.

“Hiến tế!” Cơ Hạo hơi kinh ngạc, nhưng hắn vẫn hung hăng hạ lệnh!

“Hiến tế!” Trát Mộc cất tiếng rống to, ba mươi vạn sĩ tốt tinh nhuệ bốn phương tám hướng đồng thời rút binh khí, lớn tiếng hò hét hướng vô số nô lệ tụ tập ở trong vòng vây xung phong.

Tiếng dây cung chấn động ‘Ong ong ông’ như cơn lốc nổi lên từ đất bằng, vô số mũi tên như trời sập, đứng mũi chịu sào rơi vào trong đội ngũ nô lệ.