Tự Hi ở Bồ Phản cũng chỉ có một căn nhà tranh nhỏ, Tự Văn Mệnh ở Bồ Phản dứt khoát ngụ ở trong Vu Điện, hai cha con đều không có địa phương có thể lấy ra đãi khách. Vì thế Cơ Hạo liền hứng lấy nhiệm vụ chiêu đãi, Quỳnh Tuyết cung mở ra toàn bộ, toàn bộ thị nữ người hầu tất cả đều bận rộn hẳn lên, trên vạn bá hậu, mười mấy vạn tùy tùng tề tụ Quỳnh Tuyết cung thoải mái chè chén.

Ngọc tệ như thủy triều chảy ra ngoài, từ trong chợ Bồ Phản đổi về vô số rượu ngon dê núi, trâu béo ngỗng lớn, hương thơm thịt nướng hóa thành sương khói nồng đậm bốc thẳng lên trời, mùi rượu thịt bay ra mấy trăm dặm, hun người ta không uống tự say.

Cơ Hạo mặt mày hớn hở theo phía sau cha con Tự Hi, Tự Văn Mệnh, nhiệt tình hướng toàn bộ bá hậu bọn họ giới thiệu chào hỏi, đồng thời đem thân phận lai lịch bọn họ, ví dụ như nói chỗ đất phong của bọn họ, bọn họ thân thuộc một bộ tộc nào, nhà mình có bao nhiêu người trẻ tuổi ở Vu Điện được trọng dụng… lần lượt ghi tạc trong lòng.

Đây là nhân mạch, nhân mạch khó có được nhất.

Hai cha con Tự Hi và Tự Văn Mệnh xử sự công bằng, công chính, đối đãi người ta rộng lượng, ung dung. Tự Hi nắm giữ chuyện xây dựng công trình trị thuỷ trong thiên hạ, Tự Văn Mệnh thì chưởng quản Vu Điện, hàng năm giao tiếp với bá hậu các đại bộ tộc, cho nên quan hệ cá nhân vô cùng tốt.

Ngày thường, Cơ Hạo muốn quen biết nhiều bá hậu như vậy căn bản không có khả năng. Thứ nhất hắn không có nhiều thời gian như vậy chạy loạn khắp nơi, thứ hai cho dù hắn có thời gian lần lượt tới cửa bái phỏng, những bá hậu này nhiều nhất cũng chỉ là khách sáo vài câu cùng hắn, sẽ không dễ dàng tiếp nhận hắn.

Dù sao hắn Nghiêu Bá này vừa mới sắc phong chưa được mấy năm, căn cơ nông cạn, lực ảnh hưởng cũng cực kỳ mỏng manh.

Nhưng một lần này, hắn trước mặt đám đông bá hậu khiến Vô Chi Kỳ lão yêu quái kia mất mặt mũi, làm Cộng Công Vô Ưu tự mình dùng huyền băng phong ấn Vô Chi Kỳ, chuyện này khiến cho đám đông bá hậu chính mắt kiến thức ‘đảm lượng’ cùng ‘thực lực’ của Cơ Hạo.

Có đảm lượng không tính là gì, tứ hoang đại lục và Trung Lục đại địa không thiếu mao đầu tiểu tử nhiệt huyết, vẻn vẹn Tiểu Vu cũng dám rút đao đối đầu với Vu Vương dị tộc, dưới trướng các đại bá hậu cũng không thiếu tộc nhân có dũng khí, có đảm lượng.

Nhưng có đảm lượng, còn có đủ thực lực khiến Vô Chi Kỳ khó chịu, khiến Cộng Công Vô Ưu cũng mặt xám mày tro chật vật rời đi, điều này đã làm các bá hậu đánh giá cao Cơ Hạo thêm. Cho dù Cơ Hạo là một ‘bá hậu non xanh’ mới ra lò, hắn cũng đáng được những bá hậu này coi trọng.

Lại thêm hai cha con Tự Hi, Tự Văn Mệnh dẫn tiến, còn có Chúc Dung thị và Chúc Long Quỹ ở bên trợ trận, lại là chọn lựa hành cung của Cơ Hạo ở Bồ Phản mở tiệc rượu đoàn tụ một nơi. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa tất cả đều đầy đủ hết, các bá hậu tham dự lần tiệc rượu này thật lòng tiếp nhận Cơ Hạo, đều để lại vu phù ấn giám liên hệ lẫn nhau với Cơ Hạo.

Cơ Hạ theo bên người Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh lại lần lượt hướng các bá hậu bên người giới thiệu thân phận lai lịch Cơ Hạ.

Phụ thân Cơ Hạo, thân sinh phụ thân của Nghiêu Bá, thân phận này đã làm các bá hậu ở đây tôn trọng thêm đối với Cơ Hạ.

Truyền nhân cách đời của Cơ Liệu, truyền nhân cách đời mãnh tướng Cơ Liệu bên người đế Hiên Viên, dung hợp truyền thừa thần châu của Đại Vu Thần Cơ Liệu, trong một đêm có được thực lực mạnh mẽ cửu tinh Vu Đế. Tương lai bằng vào truyền thừa thần châu của Cơ Liệu, thậm chí có thể đột phá Vu Thần cảnh!

Chuyện xưa truyền kỳ này khiến trên người Cơ Hạ bỗng có thêm một tầng hào quang, nhiều bá hậu nghe tiếng nghiêm nghị nổi sự kính trọng, đều chủ động hướng Cơ Hạ kính rượu ân cần thăm hỏi, đối với Cơ Hạ, liên quan đối với Cơ Hạo lại coi trọng thêm một phần.

Các đại bộ tộc thế giới này, đều rất coi trọng huyết mạch truyền thừa, đều rất coi trọng nội tình cùng căn cơ gia tộc, coi trọng khởi nguyên của gia tộc.

Nếu một gia tộc có một tổ tiên xuất sắc, như vậy cho dù hiện tại ngươi tạm thời suy bại, hào môn đại tộc khác cũng không dám xem thường ngươi, chỉ cần huyết mạch truyền thừa còn, như vậy gia tộc này còn có hy vọng quật khởi.

Tổ tiên của Cơ Hạ và Cơ Hạo thế mà là mãnh tướng bên người đế Hiên Viên, là Đại Vu Thần Cơ Liệu, như vậy thân phận bọn họ đã rất khác, cái này chứng minh lãnh địa Nghiêu Bá bây giờ còn tỏ ra có chút gầy yếu, tương lai bọn họ có nội tình phát triển cường thịnh!

Vu Thần cảnh…

Hiện tại cả nhân tộc, trong toàn bộ đại bộ tộc, trong lòng mọi người biết rõ có lão tổ tông cấp Vu Thần tọa trấn, nhưng chỉ có ba năm đại tộc có được huyết mạch truyền thừa của thượng cổ Tam Hoàng như vậy.

Nếu Cơ Hạ tương lai thật sự nhảy vọt thành Vu Thần, như vậy Cơ Hạo Nghiêu Bá lĩnh, đủ để đánh đồng với mấy đại bộ tộc Tam Hoàng truyền thừa.

Cho nên thân phận Cơ Hạ sau khi được Tự Văn Mệnh công bố, sự nhiệt tình của các đại bá hậu đối với Cơ Hạ, Cơ Hạo cao hơn một tầng.

Không bao lâu, liền có mấy bá hậu xuất thân đại tộc truyền thừa cổ xưa đều chen tới, chủ động hướng Cơ Hạ kính rượu bắt chuyện —— tổ tiên bọn họ, thế mà có người là đại tướng bên cạnh đế Hiên Viên, mọi người trèo quan hệ, Cơ Liệu và tổ tiên bọn họ là chiến hữu sinh tử dựa vào nhau thật sự!

Có một phần quan hệ tổ tiên này, Cơ Hạ cùng mấy bá hậu thực lực mạnh mẽ nhất thời vui vẻ cười nói tụ ở cùng chỗ, mọi người nhờ một chút giao tình tổ tiên, bắt chuyện một chút hiện tại tình huống tộc nhân của mình, tán thưởng một phen hành động vĩ đại của Cơ Hạo vả vào khuôn mặt già của Vô Chi Kỳ, giao tình này liền từ không thành có tự nhiên mà vậy xuất hiện.

Bá hậu nghe tin chạy tới càng lúc càng nhiều, rượu ngon trong hầm của Cơ Hạo trong Quỳnh Tuyết cung đã bị uống sạch sẽ, hắn vội vàng phái người khẩn cấp đi mua càng nhiều rượu ngon hơn.

Tính toán qua một phen, triều kiến mười năm lần này, trong bá hậu đến Bồ Phản yết kiến Đế Thuấn, ít nhất có khoảng tám phần tụ tập ở Quỳnh Tuyết cung. Cơ Hạo không khỏi vì sức kêu gọi của Tự Hi, Tự Văn Mệnh mà âm thầm chấn động, bọn họ thế mà có thể hấp dẫn nhiều bá hậu như vậy của Trung Lục thế giới!

Ùn ùn đi khắp nơi kết giao một phen bá hậu đến tụ hội, Chúc Dung thị đột nhiên kéo tay áo Cơ Hạo, mang theo hắn rời khỏi chính điện, tới trong một chỗ rừng mai ngoài đại điện.

“Cơ Hạo, bản tôn ta đã quay về Nam Hoang, một đạo phân thân này cũng cần thu hồi. Trước khi đi, dặn dò ngươi một câu.”

Chúc Dung thị mang Cơ Hạo tới dưới một tàng cây mai già ngàn năm, bông tuyết phủ đầy cành cây, cành tráng kiện cong xuống, Chúc Dung Thiên Mệnh mặt đầy nét cười đang đứng ở nơi đó, bỗng chợt nhìn thấy Cơ Hạo, Chúc Dung Thiên Mệnh thu lại nụ cười, sau đó nhanh chóng trở nên càng thêm sáng lạn.

“Đồng Cung bế quan đột phá quan ải, ta cần hộ pháp cho nó, đồng thời Nam Hoang có một số việc, không phải ta không thể trấn áp.” Chúc Dung thị đứng ở giữa Cơ Hạo cùng Chúc Dung Thiên Mệnh, ôn hòa nói: “Man Man sẽ giao cho ngươi, ngươi quản lý nó cho tốt… Đừng để nữ đệ tử của lão bất tử Chúc Long Quỹ kia bắt nạt nó, một bát nước ngươi không thể giữ thăng bằng, phải khuynh hướng Man Man nhiều hơn chút.”

“Chúc Dung nhất tộc ở Bồ Phản, phải có người tọa trấn, gặp chuyện phải có người lên tiếng. Đồng Cung bế quan không thể ra, cho nên ta đem Lão Thất điều tới nơi này. Các ngươi về sau đã là như huynh đệ, Cơ Hạo ngươi gặp chuyện cần giúp đỡ Lão Thất nhiều hơn, dù sao cả đời nó cũng là lần đầu tiên rời Nam Hoang.”

Chúc Dung thị gõ gõ đầu Chúc Dung Thiên Mệnh, ôn hòa nói: “Lão Thất mẫu thân chết sớm, ngày thường quan hệ với huynh đệ khác cũng không tốt thế nào. Cho nên, Cơ Hạo à, ngươi và Lão Thất cần phải ở chung thật tốt.”

Chúc Dung thị lại nhìn chằm chằm Chúc Dung Thiên Mệnh quát: “Lão Thất, Cơ Hạo so với ngươi có tiền đồ hơn nhiều, ngươi về sau gặp chuyện, phải hướng hắn thỉnh giáo thêm mới đúng.”

Chúc Dung Thiên Mệnh tươi cười thân thiện liên tục gật đầu xưng phải.

Cơ Hạo cười gượng liên tục, nhìn Chúc Dung Thiên Mệnh, bất đắc dĩ đáp ứng.