Mảng lớn mây lửa từ trên trời giáng xuống, thần nhân cả người nóng hôi hổi há mồm thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa đạp mây lửa đột phá cương phong Trung Lục thế giới, cạn kiệt tinh lực quay trở về Nghiêu Sơn.

Bọn họ vác túi da rồng thật lớn, trong những cái túi này có càn khôn khác, mỗi một cái túi đều có thể đựng mấy hành tinh. Vô cùng vô tận quặng thô thần liệu từ trong túi da rồng được trút ra, đều bị mấy chục cái lô đỉnh thật lớn kia hút vào.

Trát Mộc mang theo đám đông chiến sĩ đi lên đón, lượng lớn gia súc đã tẩy rửa làm sạch sẽ, bôi đầy muối ăn cùng các loại hương liệu khác.

Từng xe gia súc bị các chiến sĩ vận chuyển đến trước mặt các thần nhân từ trên trời quay về, các thần nhân không chút khách khí cầm lên từng chiếc xe ngựa đặc chế, đem gia súc đầy xe một miếng nuốt sạch sẽ.

Ở cạnh Nghiêu Sơn, Cơ Hạo bảo người ta đào bới một hồ nước dài rộng mười mấy dặm, trong hồ nước xa xỉ đổ đầy rượu ngon.

Các thần nhân ăn no, thì đến bên cạnh ao rượu, há mồm hít một hơi thật sâu, rượu ngon thuần nhưỡng tràn đầy mồm, các thần nhân đều thoải mái tán thưởng, đều cảm khái đây là cố chủ khẳng khái hào phóng nhất bọn họ nhiều năm qua như vậy gặp được.

“Các huynh đệ, ăn uống no đủ, khẩn trương làm! Nghiêu Bá khẳng khái, chúng ta nên đem công việc làm thật tốt!” Khoa Nga thị vung cánh tay thô to lớn tiếng hô: “Cũng không nên đập bảng hiệu của chúng ta!”

Các thần nhân đều cười to, nghỉ ngơi một lúc, bọn họ hét lớn một tiếng, dưới chân tự nhiên có ánh lửa đám mây phun ra, nâng lên thân thể cao lớn của bọn họ tiếp tục hướng thiên ngoại bay đi.

Cơ Hạo kéo tay Thiếu Ti, lẳng lặng đứng ở đỉnh núi ngắm nhìn động tác của các thần nhân.

Thiếu Ti ngón tay tinh tế, cân xứng, mềm mại không xương, nhưng luyện hóa Chúc Long Mệnh Châu nàng thực ra có được lực lượng của một con rồng, đôi tay nhỏ bé non mịn này lúc nào cũng có thể bộc phát ra lực lượng đáng sợ.

Nhưng tình cảnh này, hiển nhiên không cần vận dụng vũ lực.

Hai người đứng sóng vai, cười tủm tỉm nhìn Nghiêu Sơn thành đã sắp xây xong.

Còn chưa làm xong, Tinh Thần Thần Thiết tạo thành tường thành vẫn duy trì trạng thái kim loại lỏng. Tường thành màu đỏ rực tản mát ra nhiệt độ cao đáng sợ, hun mặt đất một mảng đỏ đậm. Chỉ cần sau khi tường thành triệt để hoàn thành, mười đại thần trận bố trí thành công, bọn Khoa Nga thị thu thần thông, Tinh Thần Thần Thiết sẽ cấp tốc đọng lại, tòa hùng thành này mới có thể triệt để thành hình.

Hiện tại tường thành đã hoàn thành 99% công trình. Nhưng các nơi cung điện lầu các quan trọng trong thành đang xây dựng. Giống với tường thành, những cung điện lầu các này cũng đều dùng Tinh Thần Thần Thiết đúc thành, bộ vị mấu chốt tất cả đều chôn giấu lượng lớn thần khí uy lực cực lớn, những kiến trúc cùng tường thành cùng nhau, mới có thể cấu tạo thành Thiên Địa Đại Trận hoàn thành.

Mỗi một kiến trúc đều trên ứng tinh tú, dưới thông địa mạch, tuy đại trận còn chưa hoàn thành, nhưng đã có vài phần khí tượng.

Ở trong phủ đệ Nghiêu Bá trong thành, trong một hồ nước dài rộng trăm dặm, hồ nước sâu mười dặm đã bị chất lỏng màu tím lấp đầy. Chất lỏng màu tím này dinh dính như tương, không phải nước tầm thường, mà là địa mạch linh khí cùng tinh thần lực trên trời rót xuống nồng đậm dung hợp, ở dưới Thiên Địa Đại Trận áp súc ngưng tụ mà thành linh dịch.

Thiên địa nguyên khí trong một giọt linh dịch này chất chứa, có thể so với năng lượng chất chứa trong mười khối thượng phẩm vu tinh bình thường.

Cơ Hạo và Thiếu Ti nhìn Tinh Thần Thần Thiết từ trên trời giáng xuống biến thành chất lỏng, nhìn chất lỏng màu đỏ rực đó dần dần đúc ra những tòa cung điện lầu các, hai người đều mỉm cười, trong lòng một mảng ấm áp khuây khoả.

Nửa tháng trước, Cơ Hạo đột nhiên đốn ngộ, lấy trí tuệ chiếu rọi bản tâm.

Sau khi tỉnh táo, Cơ Hạo đạo hạnh tiến nhanh, trực tiếp tìm tới Thiếu Ti và Man Man, hướng các nàng nói rõ ý tứ của Chúc Long Quỹ cùng Chúc Dung thị, trực tiếp chọc thủng một tầng cửa sổ giấy cuối cùng giữa ba người.

Thiếu Ti thoải mái tiếp nhận Cơ Hạo tỏ vẻ, Man Man tùy tiện tuyên bố ‘Thật ra Cơ Hạo đã sớm là người của nàng’, bởi vậy ba người chính thức xác lập quan hệ. Các con dân Nghiêu Sơn lĩnh đã đem Thiếu Ti và Man Man coi là chủ mẫu để đối đãi.

“Ha ha ha ha!” Tiếng cười vui sướng của Man Man truyền đến, nháy mắt xé nát một phần yên tĩnh ấm áp giữa Cơ Hạo cùng Thiếu Ti. Tiếng bước chân nặng nề như sấm, nàng không biết từ cái hang nào đào ra một con gấu chó lớn ngủ đông, vui vẻ túm cổ con gấu chó đem nó kéo tới.

“Ủa, Cơ Hạo. Thiếu Ti, các ngươi xem, con gấu to xác này đang ngủ! Ngủ đến mức bụng cũng đói bẹp rồi! Thật kỳ quái, Nam Hoang chúng ta cũng có gấu chó, nhưng chưa bao giờ thấy bọn nó ngủ dưới trời tuyết!” Man Man ngạc nhiên lắc lắc con gấu to đáng thương, con gấu chó thân thể ước chừng lớn gấp mười mấy lần thân thể Man Man ở trên tay Man Man không thể động đậy, chỉ có thể phát ra tiếng gào thét bi thương.

“Nhưng Man Man, Nam Hoang chúng ta có bao giờ có tuyết đâu?” Cơ Hạo rất bất đắc dĩ nhìn tiểu nha đầu hoạt bát quá mức này.

“Ồ? Đúng rồi, ha ha, ta đột nhiên nhớ ra, vẫn là ta lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi đó!” Man Man hưng phấn một cước đem con gấu chó đá bay thật xa, kêu ‘Ngao ngao’ vài cái lên xuống liền lao ra mấy trăm dặm, lao tới trong tuyết đọng xa xa vui vẻ.

Cơ Hạo bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, hướng tới Thiếu Ti cười khổ nói: “Có rảnh, muội làm Man Man học được nhã nhặn chút?”

Thiếu Ti nheo mắt cười ‘Ha ha’ không ngừng, hướng tới Cơ Hạo nhẹ nhàng nói: “Huynh không sợ ta học giống Man Man?”

Khuôn mặt Cơ Hạo nhất thời co thành một cục, phẫn nộ xoay người nhìn về phía Nghiêu Sơn thành.

Một cơn gió mát thổi đến, A Bảo sắc mặt nghiêm túc từ trong gió mát đi ra một bước. Hắn cầm một khối ngọc bài, trầm giọng nói: “Cơ Hạo, ta phải rời khỏi rồi. Vì đệ cùng La Sơn, ta đã nán lại nhiều năm ở Nghiêu Sơn, hiện tại vật ta luôn luôn truy tìm đột nhiên xuất hiện, đồng môn đã hướng ta đưa tin, ta cần chạy qua.”

Cơ Hạo động dung, hắn nhìn A Bảo nói: “Huynh đang tìm cái gì? Cần ta hỗ trợ không?”

A Bảo nhíu mày, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Tìm một số thứ có liên lụy với đại đạo của đám người sư phụ, đệ hiện tại thực lực không đủ xen vào, an tâm ở lại chỗ này tu luyện đi!”

Trầm ngâm một lát, A Bảo lấy ra một túi gấm nho nhỏ đưa cho Cơ Hạo: “Trong này là vài thứ ta luyện chế, đệ giữ lại hộ thân đi. Nhớ lấy một việc, cẩn thận Thập Nhật quốc, cẩn thận Đông Hoang những người đó.”

Cơ Hạo ngẩng đầu, nhìn nhìn chín con Tam Túc Kim Ô lơ lửng ở trên không Nghiêu Sơn. Hắn trầm giọng nói: “Ý tứ sư huynh là, bọn họ sẽ bất lợi đối với ta?”

Thiếu Ti rất nghiêm túc nhìn A Bảo, từng luồng sát khí lạnh lẽo lặng lẽ sinh ra.

A Bảo cân nhắc chốc lát, chậm rãi gật gật đầu: “Mấy ngày hôm trước, lúc đệ ngộ đạo, Thập Nhật quốc có một Vu Đế mang theo mấy ngàn thủ hạ tấn công Nghiêu Sơn, bị ta cản trở về. Mặc kệ bọn họ muốn làm gì, tóm lại bất lợi đối với đệ, đệ nhất định phải cẩn thận mới được.”

Hai hàng lông mày của Cơ Hạo gắt gao nhíu lại, rất nghiêm túc nhìn A Bảo gật gật đầu.

A Bảo rất ngưng trọng hướng Cơ Hạo chắp tay một cái, trầm giọng nói: “Đệ tử La Sơn kia của ta, giao cho sư đệ chiếu cố. Ta đã bố trí bài học cho hắn, sư đệ mỗi ngày cẩn thận gõ, đừng để hắn buông lỏng là được rồi.”

Hướng Cơ Hạo dặn dò kĩ một phen, thân thể A Bảo nhoáng lên một cái, một đạo thanh khí lao thẳng lên trời, trong chớp mắt chẳng biết đi đâu.