Một đêm không lời, Cơ Hạo ở trong động phủ của mình tiềm tu một đêm, thổ nạp lực lượng tinh tú, thực lực bản thân lại tăng lên một phần.

Một đạo thanh quang chém ra, cửa đá nặng nề của động phủ mở ra, hai mươi bốn gã thiếu niên mặc áo dài màu đen, nửa người trên khoác giáp trụ nửa người, bên hông treo vỏ kiếm màu đen, ăn mặc chỉnh tề lưu loát đồng thời quỳ một gối xuống, hướng Cơ Hạo đại lễ tham bái:

“Thuộc hạ tham kiến Nghiêu Bá đại nhân!”

Hai mươi bốn thiếu niên đều chỉ mười hai mười ba tuổi, so với thiếu niên bình thường cùng tuổi cao hơn hơn một cái đầu, thân thể càng cao ngất cường tráng, như con báo trong rừng, toàn thân tràn ngập khí tức mạnh mẽ cùng lực lượng.

Thiên địa nguyên khí Trung Lục thế giới so với nơi tứ hoang nồng đậm hơn rất nhiều, thể chất con dân so với bình dân nơi tứ hoang cũng cường tráng hơn không ít. Những thiếu niên này là từ trong hơn ngàn vạn tộc nhân lựa chọn kỹ càng, vô luận tư chất, thiên phú đều rất khá.

Hơn nữa ở dưới trướng Cơ Hạo hai năm như vậy, bọn họ ăn mặc chi phí đều là mặt hàng đỉnh cấp, vu dược phụ trợ tu luyện cũng chưa bao giờ thiếu, hai mươi bốn thiếu niên đều mơ hồ đạp lên ngưỡng cửa Đại Vu.

Tuổi tác như vậy đã sắp có thực lực Đại Vu, đặt ở Nam Hoang đây tuyệt đối là thân phận thiên tài đứng đầu trong bộ tộc siêu cấp lớn, cho dù đặt ở Bồ Phản Vu Điện, bọn họ coi như là nhân tài rất ưu tú.

Cảm thụ được khí tức sắc bén quyết đoán trên người các thiếu niên này, cùng với ánh mắt kiên nghị sắc bén, Cơ Hạo hài lòng gật gật đầu, đều là một đám tiểu gia hỏa tốt, chẳng qua… Cơ Hạo có chút ngạc nhiên nhìn bọn họ: “Các ngươi đây là?”

Một gã thiếu niên dẫn đầu ôm quyền hướng Cơ Hạo hành một lễ, dứt khoát lưu loát nói: “Sư phụ Thiếu Ti ra lệnh cho chúng ta, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ là cận vệ của Nghiêu Bá, thị vệ bên người Nghiêu Bá, để Nghiêu Bá sai sử bôn tẩu. Sư phụ Thiếu Ti có lệnh, vô luận Nghiêu Bá đi đâu, chúng ta cũng phải một tấc cũng không rời.”

Cơ Hạo há há mồm, một lúc lâu chưa phục hồi tinh thần lại.

Không phải là hôm qua bị thiếu nữ toàn thân mùi thơm lạ lùng đó lao vào lòng một lần sao? Thiếu Ti sao phản ứng lớn như vậy? Ài, ài, sáng sớm đã chọn lựa hai mươi tư tiểu gia hỏa khôn khéo theo bên người?

Chẳng qua, hình như mình cũng thực sự cần một đám thân vệ.

Không trông cậy vào bọn họ có lực lượng mạnh bao nhiêu, ít nhất nhiều việc có thể bảo bọn họ thay mình đi làm.

Sờ sờ cằm, Cơ Hạo chậm rãi gật đầu: “Thôi, như vậy cũng tốt. Đã là cận vệ của ta, vậy về sau các ngươi theo họ ta đi, ta ban các ngươi ‘họ Cơ’, đời đời con cháu các ngươi, cũng có thể dùng dòng họ của ta.”

Một đám thiếu niên hưng phấn gương mặt đỏ đậm, dập mạnh đầu xuống đất một lúc lâu không dậy.

Ở thời đại này, bọn họ lại là xuất thân nô bộc, có thể được Cơ Hạo Nghiêu Bá thân phận gia chủ này ban cho họ, đây là vinh quang cực lớn, điều này đại biểu từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ hoàn toàn thoát khỏi thân phận nô bộc, kéo theo cha mẹ song thân bọn họ đều sẽ nhận được vô số lợi ích.

Một cái dòng họ, khiến độ trung thành của những thiếu niên này trực tiếp tràn đầy, khăng khăng một mực biến thành trung thành tới chết với Cơ Hạo.

“Còn có tên của các ngươi, tên ban đầu của các ngươi, ta cũng lười nhớ. Các ngươi đã có dòng họ mới, ta liền cho các ngươi cái tên mới.” Cơ Hạo chỉ chỉ hai mươi bốn thiếu niên, suy nghĩ một phen, đột nhiên vỗ tay cười nói: “Có rồi…”

Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, nhật nguyệt doanh trắc, tinh túc liệt trương, hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng!

Cơ Hạo lười, trực tiếp dùng hai mươi bốn chữ đầu của thiên tự văn, đặt tên cho những thiếu niên này.

Ví dụ như nói trong hai mươi bốn thiếu niên này người lớn nhất, lão thành nhất, liền được Cơ Hạo đặt tên là Cơ Thiên, mà người tuổi xếp thứ hai, thì được Cơ Hạo đặt tên Cơ Địa. Tên những người khác lấy cái này loại suy.

Được dòng họ của lĩnh chủ, lại được Cơ Hạo tự mình ban cho cái tên, hai mươi bốn thiếu niên kích động gương mặt tím đi, mỗi người giống như thân ở đám mây, ngay cả nói cũng không nói ra được. Bọn họ hồng hộc thở. Hiện tại nếu Cơ Hạo ra lệnh một tiếng, bọn họ thậm chí dám hướng tới thiên thần vung kiếm.

Cơ Hạo xoay người, hướng động phủ của mình nhìn thoáng qua, sau đó chỉ chỉ vách núi bên miệng cửa hang nói: “Đợi lát nữa bảo Khoa Nga thị bọn họ hỗ trợ, ở cạnh động phủ của ta, lại xây dựng thêm một phen, mở ra cho các ngươi hai mươi tư gian phòng đá để ở lại.”

Đám người Cơ Thiên ầm ầm hứa hẹn. Lập tức có Cơ Tàng ít tuổi nhất huýt một tiếng đưa tới một con Thiết Vũ Thương Ưng, cưỡi ở trên lưng chim ưng hướng về công trường Nghiêu Sơn thành chạy đi.

Cơ Hạo hài lòng gật gật đầu, về sau loại việc nhỏ này không cần mình bôn tẩu, có người nghe mình sai khiến, cảm giác này cũng không tệ lắm.

Cơ Tàng bay ra không được bao xa, phía tây nam đột nhiên có mảng lớn gió nóng gào thét ập tới. Cơ Hạo vội vàng xoay người, liền nhìn thấy tây nam phương hướng Bồ Phản, một đám mây lửa phạm vi vài dặm kéo ánh lửa dài mấy chục dặm, giống như một ngôi sao băng xé gió bay tới.

Cách Nghiêu Sơn còn mấy chục dặm, đám mây lửa này tản mát ra nhiệt độ cao khiến tuyết lớn trên không Nghiêu Sơn biến thành nước mưa, nơi đi qua mảng lớn mây tuyết ùn ùn hòa tan. Cơ Hạo liếc mắt, nhìn thấy trên đám mây lửa đó có mười hai con hỏa giao nhe răng trợn mắt một đường phun lửa, thỉnh thoảng phát ra tiếng rống dài trầm thấp.

Ở trên lưng hỏa giao, phân biệt đứng một vị thần nhân thân khoác giáp trụ màu đỏ rực, toàn thân ánh lửa quấn quanh.

Những thần nhân này khí tức hùng hồn. Thần niệm Cơ Hạo hướng trên người bọn họ đảo qua, kinh hãi phát hiện bọn họ trên cơ bản đều có được chiến lực Vu Vương đỉnh phong.

Ở phía sau mười hai vị thần nhân này, là ba ngàn sáu trăm tên chiến sĩ tinh nhuệ thân khoác trọng giáp đỏ rực, cưỡi hỏa tượng. Những chiến sĩ này thực lực đều có thể so với đỉnh phong Đại Vu, hỏa tượng dưới khố thân hình cực lớn, toàn thân ánh lửa bắn ra bốn phía, nhìn qua uy vũ dị thường.

Khí tức trên người những thần nhân cùng chiến sĩ này cổ quái, có sự khác biệt thật lớn với nhân tộc bình thường, bọn họ đều là hậu duệ thần linh. Xem hình thức giáp trụ trên người bọn hắn cùng với khí tức mãnh liệt trên người bọn họ, những người này tất cả đều là người của Hỏa Thần Chúc Dung thị.

Mây lửa gào thét bay tới, đột ngột dừng lại ở trước mặt Cơ Hạo. Mười hai thần nhân cưỡi hỏa giao nhảy xuống khỏi mây lửa, dứt khoát quỳ một gối xuống hướng phía Cơ Hạo hành một lễ: “Mạt tướng tham kiến Nghiêu Bá đại nhân! Bọn mạt tướng về sau đều là tư binh cận vệ của Man Man công chúa, về sau đều ở dưới trướng Nghiêu Bá nghe lệnh!”

Cơ Hạo ngây dại, làm cái gì vậy? Tự nhiên Chúc Dung thị tặng cho mình một cánh quân cường hãn như vậy tới đây?

Mười hai vị Vu Vương đỉnh phong, ba ngàn sáu trăm vị đỉnh phong Đại Vu, đòi mạng là những người này còn đều là tư binh cận vệ của Man Man? Lấy tính cách hoạt bát của Man Man, Cơ Hạo có thể tưởng tượng về sau Nghiêu Sơn lĩnh của mình khẳng định sẽ không thiếu náo nhiệt.

“Các ngươi…” Cơ Hạo một lúc lâu nói không ra lời.

‘Vù’ một tiếng, Man Man mang theo thiếu nữ cơ thể có hương thơm lạ kia bước nhanh chạy tới, nhìn thấy Cơ Hạo, nàng tùy tay đem thiếu nữ ném về phía đám thủ hạ của Hỏa Thần, cười ha ha hướng Cơ Hạo nói: “Ai da, a cha đem các ngươi phái tới? Ừm, đem nữ nhân này đưa về đi, cô ta không phải thích nửa đêm tìm nam nhân sao? Đưa về Nam Hoang, tặng cho Lão Thất khốn kiếp kia đi!”

Sắc mặt thiếu nữ chợt thảm biến. Man Man mặt mày hớn hở nhìn nàng nói: “Ai da, Cơ Hạo chỉ là một Nghiêu Bá nho nhỏ, ngươi ở lại bên cạnh hắn làm gì? Lão Thất là con ruột của a cha, là thái tử Chúc Dung thần tộc, so với Cơ Hạo tốt hơn một trăm lần, ngươi đi bám lấy hắn đi!”

Mấy trung niên nam tử trường bào nón cao mang theo nụ cười quái dị túm thiếu nữ, cưỡi mây lửa phóng lên cao, trong chớp mắt đã bay xa.

Cơ Hạo giang hai tay, bất đắc dĩ nhìn Man Man, thế này là chuyện gì vậy?