Rời khỏi đại sảnh nghị sự, theo sạn đạo đơn sơ mở trên vách núi, Cơ Hạo đội gió tuyết hướng đỉnh núi chỗ của mình đi đến.

Thành Nghiêu Sơn còn đang trong kiến tạo, Cơ Hạo cũng lười xây dựng chỗ ở lâm thời, cho nên hắn cùng cao tầng Nghiêu Sơn lĩnh khác, ví dụ như đám người Man Man, Thiểu Ti, đều ở trên núi mở động phủ tạm ở.

Bên sạn đạo rộng ba thước chính là vách núi sâu mấy trăm trượng, gió cuốn tuyết lớn từ bốn phương tám hướng gào thét đánh úp lại, sạn đạo không có vòng bảo hộ, gió tuyết đánh ở trên người, người thân như lá khô coi như tùy thời đều có thể bị cuốn đi.

Cơ Hạo rõ ràng chắp tay sau lưng, đứng ở bên sạn đạo, lẳng lặng ngắm nhìn công trường thành Nghiêu Sơn xa xa.

Tuy ở ban đêm, mấy chục cái đỉnh lô thật lớn lơ lửng ở trong đám mây còn đang phụt ra lửa nóng, cháy đến bên trời một mảng đỏ bừng. Lượng lớn thần liêu quý hiếm không ngừng được đầu nhập trong đỉnh lô, hóa thành một đạo chất lỏng tinh thần thần thiết sôi trào không ngừng chảy xuôi ra.

Móng tường thành đã làm tốt, hiện tại thần liêu đưa tới đều nấu chảy thành tinh thần thần thiết, đang tiến hành đúc tường thành. Khoa Nga thị các thần nhân vòng quanh tường thành nóng hôi hổi lui tới, không ngừng đánh ra từng đạo thần văn thật lớn khắc ở trên tường thành.

Trừ thần thiết tinh luyện tinh thần thần thiết ra, các thần nhân còn ở trong đỉnh lô này luyện chế lượng lớn thần khí. thần Khí này tạo hình phong cách cổ xưa, hào phóng, trang sức hoa văn lưu tinh, mỗi một món đều thần quang lóng lánh xa hoa, mỗi một món đều chất chứa tuyệt đại thần lực.

Thần khí như vậy tổng cộng cần luyện chế mấy chục vạn món, lúc này mới có thể tạo thành một tòa Thiên Địa Đại Trận đầy đủ.

Lấy pháp lực thần thông đám người Khoa Nga thị, lấy thần dị của đỉnh lô thật lớn này, cũng phải hao phí thời gian nhiều năm, bọn họ mới có thể hoàn thành đúc rư thần khí này. Cơ Hạo chỉ âm thầm hy vọng, hắn trả giá tiêu hao lớn như vậy, đám người Khoa Nga thị có thể vì mình kiến tạo ra một tòa hùng thành đủ hài lòng.

Lẳng lặng nhìn ra ngoài một hồi, Cơ Hạo chậm rãi theo sạn đạo đi hướng chỗ ở của mình.

Xa xa mấy đầu Hàn hao chậm rãi bay qua, trong nhóm môn đồ đầu tiên Cơ Hạo thu nhận sử dụng, vài đệ tử đã dẫn khí nhập thể, có được một điểm pháp lực đang ngồi ở trên lưng Hàn hao, tay án cường nỏ, cảnh giác tuần tra bốn phía.

Cơ Hạo nhận lấy môn nhân này, cũng không phải là vì để cho bọn họ hưởng thanh phúc, mà là đem bọn họ xem là thành viên tổ chức của mình, tương lai vô luận là cùng dị tộc giao chiến. Hay là cùng các thế lực lớn bên trong nhân tộc tranh phong, bọn họ đều sẽ phát ra tác dụng lớn.

Cho nên ngày thường Cơ Hạo lấy quân pháp ước thúc môn nhân này, bọn họ tuổi còn nhỏ, tu vi nông cạn, mà bắt đầu dựa theo quy củ hạ trại khắc nghiệt nhất của quân đội, mỗi ngày đều có người thay phiên canh gác, thay phiên gác đêm. Đem nơi ở luôn canh phòng nghiêm ngặt.

Nhìn thoáng qua những môn nhân cẩn trọng không dám có chút sơ ý này, Cơ Hạo âm thầm tán thưởng một tiếng, cũng không kinh động bọn họ, tiếp tục theo sạn đạo hướng động phủ mình ở đi đến.

Theo sạn đạo hướng về phía trước đi cao hơn trăm trượng, sườn núi mở ra một chỗ bằng phẳng phạm vi chừng một mẫu, nơi chỗ bằng phẳng cùng vách núi tiếp giáp, phía sau hai phiến cửa đá chính là chỗ ở của Cơ Hạo.

Một tầng thanh quang bao phủ cửa đá, đây là Vũ Dư tiên quang trong đạo pháp Vũ Dư đạo nhân truyền lại, biến hóa tinh diệu, uy lực cường đại, có diệu dụng vô cùng, Cơ Hạo cũng là sau khi đủ đạo hạnh ngưng tụ nguyên thần có ly thể thần du. Lại ở dưới A Bảo truyền thụ đau khổ tìm hiểu hồi lâu, thẳng đến một tháng trước mới miễn cưỡng sử ra Vũ Dư tiên quang.

Một tầng Vũ Dư tiên quang nhìn như mỏng manh lại dị thường cứng cỏi, lấy tu vi Cơ Hạo hiện nay thi triển ra, cho dù là hơn mười Đại Vu đỉnh phong liên thủ một kích cũng đánh không xuyên được tầng thanh quang này. Cho nên Cơ Hạo ở ngoài chỗ mình ở bố trí một tầng cấm chế như vậy, cũng không phải thật sự muốn phòng ngự cái gì, động phủ hắn cũng không có gì đáng giá, hắn thuần túy là nắm giữ một môn thần thông mới, tâm tính thiếu niên thích sử dụng mà thôi.

Thân thể nhoáng một cái, một đạo thanh quang tràn ngập toàn thân, Cơ Hạo thân thể xuyên thấu tiên quang ngoài động phủ. Đi tới trước cửa.

Tay phải vung lên, cửa đá dày chừng một thước vô thanh vô tức mở ra, một đạo hương khí ấm dào dạt đập vào mặt mà đến.

Cơ Hạo nhất thời cả kinh, hắn ở Nam hoang tùng lâm lớn lên. Sớm đã quen khí tức rừng mưa Nam hoang hồng hoang nguyên thủy tự nhiên, cho nên trong động phủ hắn sạch sẽ cũng không có mùi lạ, cỗ hương khí này là đến như thế nào?

‘Leng keng’ một tiếng, Cơ Hạo phun ra Viêm Long Kiếm, trên Kim ô liệt diễm bào hoả quang bốc lên, hắn làm ra chuẩn bị tùy thời ứng biến.

Nha Công đứng ở đỉnh đầu Cơ Hạo. Hai cánh mở ra, trong hai mắt màu máu hung quang mơ hồ, tùy thời chuẩn bị tấn công giết người. Hai Thần hỏa xà đã không có bộ dáng nhu thuận đáng yêu ngày thường, bọn chúng hé miệng, lè ra cái răng độc gấp khúc ở trong ánh lửa rõ ràng có thể thấy được, trên răng vài giọt nọc độc đậm đặc tùy thời có thể hóa thành suối phun bắn ra.

“Ai ở bên trong?” Cơ Hạo lạnh lùng quát lớn một tiếng.

“Đại… đại nhân!” Tiếng bước chân nhỏ nhẹ truyền đến, cô gái mà Thiết Lang dẫn người bắt người cướp của mà đến, lại hiến cho Cơ Hạo, lại bị Man Man cướp đi mặc một cái áo màu trắng, run run từ trong động phủ đi ra.

Nguyên bản cô gái này ngày thường đã phi thường xinh đẹp, hôm nay nàng thu thập sạch sẽ, tóc dài như mây đen thả ở sau người, phụ trợ một khuôn mặt nhỏ càng thể hiện ra tuyết trắng non mịn. Áo khoác trên người nàng cũng không biết từ đâu mà đến, rộng thùng thình khoác lên trên thân thể yểu điệu của nàng, phối hợp trên người nàng tản mát ra hương khí kỳ dị, thế mà làm cho Cơ Hạo có một loại xúc động hận không thể xé nát áo khoác của nàng, để bày ra tất cả những gì ở bên trong.

“Ngươi làm thế nào tiến động phủ của ta?” Cơ Hạo lạnh lùng nhìn cô gái, nữ nhân này hắn rất ấn tượng, trên người nàng hương khí rất là độc đáo.

Nhưng mà Man Man sau khi đem nàng cướp đi, mấy ngày nay hắn đã đem nàng quên đến chín tầng mây. Một nữ nhân ngay cả tên cũng chưa từng hỏi, Cơ Hạo cùng nàng lại không có liên quan gì, hắn sao sẽ đem nàng để ở trong lòng?

Cô gái từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc phù màu xanh, mềm mại nói: “Tiểu nô là từ chỗ Man Man đại nhân, được khối ngọc phù này.”

Cơ Hạo liếc mắt nhìn ngọc phù một cái, sau khi hắn có thể thi triển Vũ Dư tiên quang, dùng tiên quang đem động phủ của mình phong cấm, e sợ Man Man ra vào không tiện dùng chùy đập vỡ động phủ của mình, cho nên mới vì Man Man cùng Thiểu Ti đều luyện chế một khối ngọc phù, thuận tiện bọn họ tùy thời ra vào.

Khối ngọc phù này, quả nhiên chính là khối trên người Man Man, ở trên người Man Man đeo vài ngày, trên ngọc phù đã mang theo một tia hương vị Hỏa Thần thần lực đặc hữu trên người Man Man.

“Ngọc phù của Man Man, sao lại sẽ ở trên người ngươi?” Cơ Hạo ngữ khí vẫn lạnh như băng.

Tuy cô gái này xinh đẹp mê người như thế, một thân hương khí nọ làm cho người ta tự dưng sinh ra các loại suy nghĩ, nhưng mà Cơ Hạo là loại người nào? Kiếp trước ‘Thanh Long’, được xưng trừng mắt tất báo, tuyệt sắc mỹ nữ chết ở trên tay hắn cũng không phải số ít.

“Đại nhân từ trên tay những tên côn đồ như sói như hổ cứu tiểu nô, tiểu nô không nghĩ đến báo, chỉ có thể lấy thân dâng lên.” Cô gái run run nhìn Cơ Hạo, trong con ngươi mơ hồ có một tầng ánh sáng nhu nhuận lóe ra.

Nàng thân thể nhoáng một cái, áo khoác trên người đột nhiên rơi ra, một cỗ mùi hương đậm đặc đập vào mặt mà đến, Cơ Hạo trước mắt không khỏi hoa lên, liền nhìn thấy một thân hình cô gái trắng bóng xinh đẹp đến cực điểm nhìn không sót thứ gì bại lộ ở trước mặt hắn.

“Đại nhân, tiểu nô nguyện ý vì đại nhân làm bất cứ chuyện gì, còn xin đại nhân thương tiếc một hai!” Cô gái mở ra hai tay, liền hướng trong lòng Cơ Hạo xông lên.