Vốn La Sơn từ nhỏ đã chạy lung tung khắp núi đồi, làn da đen không sai biệt lắm với người Ám tộc. Nhưng được một viên kim đan của A Bảo đúc thân thể, mạnh mẽ khiến La Sơn biến thành nõn nà trắng trẻo, sau khi mặc quần áo, Cơ Hạo cũng không khỏi âm thầm tán thưởng hay cho một tiểu đồng tuấn tú.
Ở dưới một đám trưởng lão vây quanh, La Sơn ăn mặc đổi mới hoàn toàn bước đến trước mặt Thái Ti, cung kính hướng Thái Ti dập đầu hành lễ.
“Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân!”
Thái Ti trợn mắt, ngây ngô nhìn chằm chằm La Sơn, trong mắt mơ hồ có phù văn quay cuồng, một câu cũng không nói. Đây cũng là biểu hiện nhất quán của Thái Ti, hắn luôn cảm giác thiếu dây thần kinh, La Sơn hướng hắn dập đầu cảm tạ, hắn cũng không biết nên nói gì.
Sau đó La Sơn lại tới trước mặt A Bảo, hướng A Bảo dập đầu hành lễ.
“Đa tạ đại nhân cứu giúp, bằng không La Sơn đã bị thúc bá nhẫn tâm hại.” Thân thể La Sơn khẽ run rẩy, hai hàng nước mắt trong veo tí tách rơi.
Vừa rồi, những trưởng lão này đem chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua một năm một mười nói cho hắn, nghe được mẫu thân mình bị hại, ba thúc bá mang theo quân đội đến thâu tóm tộc nhân cùng lãnh địa nhà mình, còn hạ độc thủ với mình, La Sơn còn có thể bảo trì trấn định nhất định, đủ để đại biểu hắn quả thực có được tư chất phi phàm.
A bảo đưa tay nâng dậy La Sơn, ôn hòa nói: “Thôi, cái này cũng là duyên pháp của ngươi, ô…”
A Bảo còn đang tổ chức ngôn ngữ, xem xem phải nói chuyện với La Sơn như thế nào. Người ta vừa mới mất cả cha lẫn mẹ, ba gã thúc bá lại là hạng người sài lang độc ác, dứt khoát bị Thái Ti đem làm tế phẩm hiến cho thái cổ ma thần, đúng vậy lúc gặp đại biến tâm tình kích động, tuổi hắn còn nhỏ, A Bảo có chút phát sầu phải như thế nào mới có thể đưa ra yêu cầu thu đồ đệ của bản thân.
Cơ Hạo nhìn ra A Bảo do dự, nhưng điều này có gì phải do dự?
Ngẫm lại trẻ con bộ tộc ở Nam Hoang, lúc ba năm tuổi đã có thể liều mạng với dã thú bình thường, ăn tươi nuốt sống, đánh nhau sinh tử cũng không nói chơi. La Sơn tuy tuổi không lớn, nhưng trẻ con bộ tộc, đứa nào là nuông chiều từ bé? Sức thừa nhận của tâm lý bọn nó đủ cường hãn.
Đè vai La Sơn, Cơ Hạo dùng sức lắc lắc bờ vai của hắn cười nói: “Tiểu gia hỏa, đây là Bảo đạo nhân,… vu tế phi thường lợi hại. Hắn đã nhìn trúng ngươi, đây là tạo hóa của ngươi. Nhanh bái sư đi, về sau ngươi sẽ trở nên mạnh như Bảo đạo nhân!”
Cơ Hạo lười dong dài cùng La Sơn, nhất là lười với các trưởng lão phía sau La Sơn, cho nên hắn dứt khoát bố trí cái tên tuổi vu tế cho A Bảo.
La Sơn ngẩn ngơ, quay đầu hướng các trưởng lão nhà mình nhìn một cái.
Mắt mười mấy trưởng lão đồng thời sáng ngời, nhanh chóng trao đổi lẫn nhau một ánh mắt.
Vừa rồi A Bảo ra tay, một viên kim đan khiến ‘thi thể’ tổn thương nghiêm trọng của La Sơn khôi phục như lúc ban đầu, còn khôi phục đủ sinh mệnh lực cho hắn dùng để chuộc hồn, có thể thấy được A Bảo thật là một vị vu tế cường đại.
Cái khác không nói, chỉ bằng hiệu quả của viên kim đan đó của A Bảo, ít nhất có thể phán đoán A Bảo trình độ cực cao ở trên vu dược. Ít nhất, ở trong tông tộc tương ứng lão tộc trưởng Dĩ Bá La Lâm của bọn họ, chưa bao giờ nghe nói vị vu y nào luyện chế vu dược, có thể ngay cả thi thể người chết đã lạnh như băng cũng có thể chữa trị.
Cho nên A Bảo so với toàn bộ vu y của Hồn Lang nhất tộc còn lợi hại hơn rất nhiều, đây là chuyện không hề nghi ngờ.
Năm tháng đó, một bộ tộc muốn sống thoải mái, toàn bộ tộc nhân đều cần an cư lạc nghiệp, phải có cường giả che chở. Nhìn xem bộ lạc nhà mình, tộc trưởng vừa mới ở Xích Phản sơn ngã xuống, ba huynh đệ đã lập tức dẫn người đánh tới tận cửa, thiếu tộc trưởng cũng bị người ta hạ độc thủ.
Hiện tại bộ lạc đúng là lúc suy yếu nhất, phụ thân La Sơn lẫn cả toàn bộ tinh nhuệ trong tộc ở Xích Phản sơn toàn quân bị diệt, mấy trưởng lão cấp Đại Vu sức chiến đấu mạnh nhất, cũng cùng nhau tan xương nát thịt ở Xích Phản sơn, ở lại trong bộ tộc, đều là một đám lão nhân huyết khí suy bại, đã không thể che gió chắn mưa cho bộ lạc.
Mà A Bảo có thể ‘xương trắng sinh thịt’, không hề nghi ngờ là một cái chân thô to, có thể cung cấp sự che chở cho cả bộ tộc.
Càng không cần nói Thái Ti thần bí khó lường, có được uy lực khủng bố!
Theo các trưởng lão này thấy, Thái Ti thế mà nắm giữ vu pháp chuộc hồn trong truyền thuyết, có thể đem thiếu tộc trưởng đã chết đi cứu về nhân gian, đây là điều các vu tế cường đại kia của Vu Điện cũng không làm được, Thái Ti nhất định là một vu tế càng thêm đáng sợ, càng thêm cường đại!
Nhưng A Bảo và Thái Ti, bọn họ rõ ràng lại lấy Cơ Hạo ‘Nghiêu Bá’ trước kia chưa từng nghe nói này cầm đầu!
Bên người có thể có vu tế cường đại như thế tùy tùng, Cơ Hạo gã Nghiêu Bá này thực lực không hề nghi ngờ càng thêm đáng sợ.
Mấy trưởng lão lại quay đầu đi, hướng các chiến sĩ dưới trướng Cơ Hạo ở xa xa đề phòng nhanh chóng quét vài lần. Vô luận là Trát Mộc thống lĩnh chiến sĩ Ám tộc, hay là chiến sĩ nhân tộc đi theo mà đến, giáp trụ trên người bọn họ đều ở trong bóng đêm lóng lánh hào quang phù văn chói mắt.
Nhất là một bộ trọng giáp kia trên người Trát Mộc, trong ánh sáng ngẫu nhiên bắn tung tóe ra, phù văn rậm rạp ít nhất lấy hàng ngàn để tính, cái này rõ ràng là giáp trụ đỉnh cấp nhất. Xem đường nét mượt mà, hoa văn tinh xảo đẹp đẽ của những giáp trụ đó, đây đều là giáp trụ đỉnh cấp ra từ thợ thủ công giỏi của Tu tộc.
Bộ lạc chỗ La Sơn cũng có giáp trụ Tu tộc sản xuất, nhưng tổng số không tới một trăm bộ, hơn nữa nhìn từ trên phẩm chất, thua xa giáp trụ các chiến sĩ dưới trướng Cơ Hạo mặc trên người. Mà chỉ trước mắt chứng kiến, chiến sĩ dưới trướng Cơ Hạo có vài ngàn người, mỗi người đều mặc trọng giáp như vậy.
Cái này đại biểu cho tài lực, đại biểu cho thế lực, đại biểu cho thực lực cường đại gấp trăm lần hơn xa toàn bộ bộ lạc bọn họ!
“Chúng ta…” Một trưởng lão do dự một chút, mở miệng nói: “Tộc trưởng chúng ta vừa mới xảy ra chuyện, chúng ta…”
Cơ Hạo nhìn các trưởng lão này, ánh mắt bọn họ lóe lên đã lộ ra tâm ý bọn họ, hắn trầm giọng nói: “Để La Sơn bái Bảo đạo nhân làm thầy đi, toàn bộ bộ tộc các ngươi di chuyển hết đi lãnh địa của ta, tồn tại làm bộ tộc phụ thuộc lãnh địa Nghiêu Bá ta đi.”
Cơ Hạo xoa cái đầu nhỏ của La Sơn, thản nhiên nói: “Ta cung cấp sự che chở cho các ngươi, các ngươi làm bộ tộc phụ thuộc của ta, dựa theo tỉ lệ bình thường hướng ta tiến cống là được. Lãnh địa của ta vẫn là một vùng đất hoang, cần rất nhiều con dân đi khai phá, các ngươi đi lãnh địa của ta, có La Sơn quan hệ, ta cũng sẽ không thâu tóm bộ tộc các ngươi.”
Dùng sức xoa xoa đầu La Sơn, Cơ Hạo trầm ngâm chốc lát, cười nói: “Chờ La Sơn lớn tuổi, từ chỗ Bảo đạo nhân học được bản lãnh, hắn có thể mang theo tộc nhân trở về, kế thừa lãnh thổ Dĩ Bá. Hiện tại hắn nhỏ tuổi như vậy, hắn cho dù ở lại chỗ này, vị trí Dĩ Bá có thể đến lượt hắn sao?”
Một đám trưởng lão lẫn nhau nhìn, đồng thời bi thương lắc lắc đầu.
“Lão tộc trưởng còn có mấy vị huynh đệ.” Lời một trưởng lão đã nói rõ tất cả.
Dĩ Bá La Lâm ngã xuống, nhưng chính hắn còn có một đống huynh đệ, bốn con trai của hắn bị chết sạch sẽ, La Sơn tuổi còn nhỏ như vậy, vị trí Dĩ Bá không có khả năng rơi vào tay hắn.
Như Cơ Hạo nói, chờ La Sơn trưởng thành, có bản lãnh, bộ lạc cũng có lực lượng đủ cường đại, bọn họ vẫn có thể trở lại lãnh địa Dĩ Bá, đoạt lại phong hào Dĩ Bá.
La Sơn quỳ gối dưới đất, nghiêm nghị hướng A Bảo làm lễ bái sư.
Một đám trưởng lão quỳ gối trước mặt Cơ Hạo, kính cẩn dựa theo quy củ gia tộc phụ thuộc tham bái tông chủ.