Thời tiết rất không tốt, bắt đầu từ lúc rời khỏi Bồ Phản, liền luôn luôn có mưa.
Sau khi ở Bồ Phản mua xong vật tư cần thiết, Cơ Hạo cũng không lưu lại nhiều, hắn để lại một bộ phận nhân thủ phụ trách quản lý Quỳnh Tuyết cung, sau đó mang theo chiến sĩ cùng con dân mình mua, bước lên con đường hướng tới Nghiêu Sơn.
Khi xuất phát, bọn người Tự Văn Mệnh đến tiễn đưa, còn cử hành tế điển hiến tế thiên địa quỷ thần, khẩn cầu phúc vận náo nhiệt cho Cơ Hạo.
Cơ Hạo cảm nhận được sự nhiệt tình cùng chân thành của bọn Tự Văn Mệnh, nhưng cũng từ trong đám người vây xem, cảm nhận được ác ý thật sâu. Cho nên dọc theo đường đi, Cơ Hạo đều phòng bị nghiêm thêm, bản thân cũng làm sẵn chuẩn bị ứng biến bất cứ lúc nào.
Mưa dầm tầm tã, đất đai màu mỡ trở nên dinh dính trơn trượt, xe ngựa chở đầy ‘lọc cờ lọc’ chạy qua, bánh xe bằng gỗ để lại ở trên mặt đất một vết bánh xe sâu cả thước, độc giác man ngưu kéo xe mệt thở hồng hộc, trong lỗ mũi không ngừng phun ra từng đám hơi nóng.
Đội ngũ đông nghịt kéo ra hai bên rộng mười mấy dặm, trước sau không thấy đầu đuôi.
Từng đám đông gia súc phát ra tiếng kêu trầm thấp, ở trong màn mưa thong thả tiến lên. Mỗi một đàn gia súc đều có người chuyên môn phân phối chiếu cố, thanh niên nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh cưỡi ở trên tọa kỵ, cầm sào dài, vui vẻ huýt sáo, ước thúc gia súc đi loạn.
Trên xe chở đầy lương thực quân nhu, nhiều đứa bé chen chúc ở trên đống đồ quân nhu cao cao, dùng da che thân thể, thân thể theo xa giá đi tới mà lắc qua lắc lại, ở trong nước mưa ẩm thấp buồn ngủ.
Nữ nhân trẻ tuổi khỏe mạnh trong đội ngũ thì bôn ba trước sau, các nàng dẫn theo chiến thú thuần phục, lớn tiếng quát những thiếu niên chạy loạn kia ngoan ngoãn đuổi kịp đội ngũ, cảnh giác mọi lúc có người tụt lại phía sau, thỉnh thoảng cần kiểm tra vật tư trên những cỗ xe bên người buộc chặt thỏa đáng hay không, càng phải lưu ý đám trẻ con trên xe có thể từ trên xe ngã xuống hay không.
Ngoài mười mấy dặm, một đàn sói hoang đột nhiên từ trong cỏ dài tràn ra, lộ ra răng nanh hướng mấy chiếc xe ngựa gần nhất vồ tới.
Nhưng đàn sói hoang cách đội ngũ còn xa mấy chục trượng, tiếng mũi tên rít bén nhọn xé rách không khí, mấy trăm mũi tên mang theo khí lạnh âm u xé gió đánh tới, xuyên thấu mắt bọn sói hoang, chui thật sâu vào đầu bọn nó.
Một mũi phó binh Ám tộc làn da ngăm đen quất ngựa chạy như điên đến, bọn hắn hoan hô cười to, đem đám sói hoang bị đánh chết cầm lên, đặt chỉnh tề ở trên xe. Mấy trăm con sói hoang, lại là một phần thịt để ăn tới tay.
Tiếng bước chân nặng nề truyền đến, một nhóm chiến sĩ hung hãn thân khoác trọng giáp xách trường thương giáo dài bước nhanh qua. Bọn họ bước chân như gió, trong chớp mắt đã theo đội ngũ từ sau đến trước tuần tra một lần. Sau khi hướng tướng lĩnh phía trước đội ngũ phục mệnh, chi tinh nhuệ trọng giáp này lại bước nhanh quay về, hướng phía cuối đội ngũ đi tuần tra.
Trọng giáp hoàn mỹ cùng trường thương giáo dài ra từ tay thợ lành nghề của Tu tộc hàn quang mơ hồ, thỉnh thoảng có phù văn nhỏ dày sáng lên ở trên giáp trụ cùng binh khí, giống như ánh điện chợt lóe mà qua. Người mắt sắc đều biết, có thể sử dụng loại đỉnh cấp quân giới này, tuyệt đối đều là chiến sĩ tinh nhuệ cấp Đại Vu.
Ngoài mấy chục dặm, một đám chiến sĩ bộ tộc lưu lạc ẩn thân ở trong cỏ dài phẫn nộ lắc lắc đầu.
Đội ngũ di chuyển quy mô khổng lồ này rất hiển nhiên là một miếng thịt béo lớn, nhưng xem trang bị hộ vệ đi theo bọn họ, bọn hắn những bộ tộc lưu lạc này còn chưa có tư cách có ý đồ với họ.
Vị trí chính giữa đội ngũ, trên một chiếc xe ngựa do ba mươi mấy con tượng long thú kéo, Cơ Hạo ngồi xếp bằng ở trên mui xe, mặc cho nước mưa hắt lên người.
Thể tích xe ngựa rất lớn, dài gần mười trượng, rộng khoảng ba trượng. Trên nóc xe trống trải chỉ có một mình Cơ Hạo, hai tay hắn biến ảo ấn quyết, đang luyện tập các loại bí pháp A Bảo truyền thụ.
Rời khỏi Bồ Phản đã sắp một tháng, nhưng dựa theo tốc độ này, đội ngũ di chuyển khổng lồ ít nhất còn cần bảy tháng mới có thể đến Nghiêu Sơn. Loại chuyện này vội cũng không vội được, nếu là Cơ Hạo lẻ loi một mình, hắn cưỡi Nha Công, cùng lắm nửa ngày thời gian đã chạy tới.
Nhưng hiện tại hắn không phải lẻ loi một mình, đội ngũ di chuyển khổng lồ kéo dài mấy trăm dặm, hắn là trung tâm đội ngũ di chuyể này, là lãnh tụ tinh thần trong lòng các nô lệ tâm thần chưa ổn định. Có hắn đi theo ở trong đội ngũ, mọi người đều cảm thấy trong lòng kiên định, hiệu suất làm việc của mọi người, tốc độ đi đường cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Nếu hắn không ở trong đội ngũ, đội ngũ di chuyển này sẽ lập tức biến thành một đám cát rời rạc, làm không tốt còn chưa tới Nghiêu Sơn, nửa đường đã đi mất hơn phân nửa số người.
Cho nên tuy đường xá xa xôi, thời tiết cũng không tốt, Cơ Hạo vẫn nán lại trong đội ngũ, hơn nữa từ bỏ thùng xe ấm áp khô ráo, cố ý ngồi ở trên nóc xe, còn thỉnh thoảng đi bộ một vòng khắp nơi, cố ý để toàn bộ con dân đều có thể nhìn thấy bóng dáng mình.
Tiếng chân nặng nề truyền đến, Trát Mộc dẫn một đội phó binh, cưỡi một con chiến thú chạy như điên mà đến.
Thở hổn hển một hơi, Trát Mộc hướng Cơ Hạo cúi đầu hành một lễ: “Chủ nhân tôn kính, mấy ngày nay luôn có người ở xa xa dòm ngó, cần người hầu trung thành của ngài đi đem bọn chúng tiêu diệt toàn bộ không?”
Cơ Hạo đứng dậy. Nóc xe cách mặt đất hơn hai trượng, hắn nhìn ra xa, xuyên thấu qua hơi nước nồng đậm, có thể nhìn thấy một ít bộ tộc lưu lạc quần áo đơn sơ ở xa xa nhìn quanh. Cơ Hạo phóng ra thần niệm, thần thức như tấm lưới lớn đảo qua thân thể những người này, phát hiện trong bọn họ cũng không có bao nhiêu cao thủ, liền nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Bọn họ không trêu vào chúng ta, thì không cần để ý tới bọn họ. Cảnh cáo thuộc hạ của ngươi, chưa có mệnh lệnh của ta, bọn họ không được sát thương bất cứ một nhân tộc nào.” Cơ Hạo cúi đầu nhìn Trát Mộc, lại cảnh cáo hắn và các quan quân Ám tộc phía sau hắn: “Nhớ kỹ, mạng một nhân tộc, thì phải dùng một trăm tính mạng của các ngươi để trả. Ta có thể ban thưởng cho các ngươi, cũng có thể cho các ngươi tử vong!”
Trát Mộc và một đám tướng lĩnh Ám tộc thở mạnh cũng không dám hướng Cơ Hạo cúi đầu hành lễ thật sâu, càng thêm chăm chỉ, cần cù quất ngựa bôn ba chung quanh, lớn tiếng răn dạy phó binh Ám tộc dưới trướng mình, đem toàn bộ đội ngũ thủ vệ con ruồi bay qua cũng không lọt.
Ở tận cùng phía trước đội ngũ, Phong Hành cưỡi một con long mã lưng mọc lân giáp, mang theo một mũi khinh kị binh ở phía trước trinh sát.
‘Hu ~’!
Mang theo đội ngũ thám báo trinh sát về phía trước mấy chục dặm, Phong Hành quát ngừng tọa kỵ, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái cổ nóng hôi hổi của nó, quay đầu nhìn nhìn đại đội trong màn mưa như một con thú khổng lồ thong thả tiến lên, Phong Hành trầm giọng nói: “Đều cẩn thận chút, đây là đội ngũ nhà chúng ta, nhất định không thể xuất hiện bất cứ điều gì sơ suất!”
Nói ‘đội ngũ nhà chúng ta’, mặt Phong Hành cũng mơ hồ phát ra một tia hồng quang.
Cơ Hạo là bằng hữu của hắn, Nghiêu Sơn là đất phong của Cơ Hạo, Cơ Hạo được phong làm Nghiêu Bá, trong công lao cũng có một phần của Phong Hành hắn. Rất vi diệu, Phong Hành đối với Nghiêu Sơn còn có một phần lòng trung thành.
Phong Hành mơ hồ cảm thấy, Nghiêu Sơn chưa bao giờ gặp, thế mà lại có một loại cảm giác ‘nhà’.
Tay đè trường cung, Phong Hành tự giễu cười lên, thậm chí da mặt cũng có chút đỏ lên. Không phải trẻ con nữa, sao có thể có suy nghĩ yếu đuối như vậy?
Ừm, ‘nhà’ thứ này, mình đến nơi nào, nơi đó không phải là nhà sao?
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Phong Hành vội ngẩng đầu, ngoài vài dặm, trong màn mưa, mười mấy nam nữ đang hốt hoảng chạy đến.