Một ngón tay ấn xuống rất đơn giản, không có ánh sáng, không có âm thanh, không có bất cứ dị trạng nào, lại cho Cơ Hạo một loại áp lực khủng bố tránh cũng không chỗ nào để tránh, không thể né tránh, cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng sẽ bị một đầu ngón tay này đánh trúng, đều sẽ bị một đầu ngón tay nghiền chết.

Áp lực nặng như núi gào thét đánh tới. Cơ Hạo mở to hai mắt nhìn, thân thể khẽ run. Thi đạo nhân chiều cao một trượng có thừa, giờ phút này nhìn qua quả thực so với những người nước Long Bá kia còn cao lớn hơn mấy lần, đầu ngón tay hắn hướng Cơ Hạo điểm xuống, giống như một đại hán dùng đầu ngón tay chọc con kiến, nguyên thần Cơ Hạo cũng đang run rẩy, cảm giác mình là nhỏ bé như thế.

Một đầu ngón tay này ấn xuống, còn chưa chạm thân thể Cơ Hạo, đã đầu tiên muốn để lại một dấu ấn ở trong nguyên thần hắn, một dấu ấn không thể chống lại, không thể phản kháng Thi đạo nhân, nhìn thấy Thi đạo nhân nhất định phải dập đầu quỳ bái.

“Ép ~ người ~ quá ~ đáng!”

Toàn thân Cơ Hạo mồ hôi lạnh róc rách, đối mặt Thi đạo nhân đột nhiên điểm ra một chỉ này, hắn thậm chí ngay cả ý niệm né tránh cũng không thể dâng lên.

Nguyên thần hắn, thân thể hắn, ý chí hắn, đều bởi vì một chỉ này mà đông lại. Hắn ngơ ngác đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, trơ mắt nhìn một chỉ này đủ để đem hắn đánh hồn phi phách tán, đánh cho hắn thi cốt vô tồn nhanh như tia chớp ấn xuống.

Toàn bộ thế giới đều như đông lại, ánh mặt trời và gió hoàn toàn biến mất, thời gian cũng mất đi ý nghĩa, tất cả tồn tại đều như bị gạt bỏ, trong thiên địa chỉ còn lại Cơ Hạo cùng một ngón tay màu vàng này.

Ngay tại trong thế giới vạn vật tĩnh mịch, tràn ngập vô cùng tịch diệt tử ý này, một tiếng hét phẫn nộ cao vút hữu lực làm vỡ nát phong ấn tử khí trầm trầm đó, khiến thế giới xám xịt chợt trở nên tươi sống hẳn lên, thiên địa vạn vật một lần nữa xuất hiện, lại là một mảng non xanh nước biếc kia, lại là trời xanh mây trắng kia, lại là ánh mặt trời sáng lạn kia chiếu qua đầu.

A Bảo rống to một tiếng làm vỡ nát không khí quỷ dị một chỉ của Thi đạo nhân ấn xuống xây dựng ra. Sau đó hắn một đầu ngón tay tương tự hướng Thi đạo nhân ấn tới.

Đầu ngón tay A Bảo đường nét cân xứng, tràn ngập màu sắc máu thịt khỏe mạnh. Đầu ngón tay hắn không có bất cứ chỗ nào kỳ dị, giống như một ngón tay bình thường của nam tử thanh niên bình thường nhất, mỗi một chi tiết đều mang theo một tia hồn nhiên thiên thành, tự nhiên nên là ý nhị như thế.

Một đầu ngón tay vô cùng đơn giản tương tự điểm ra, Cơ Hạo ở trên đầu ngón tay A Bảo thấy được một loại sinh mệnh lực kỳ dị, một loại lực lượng kỳ dị thiên địa cũng chợt sinh động hẳn lên. Giống như theo A Bảo điểm ra một đầu ngón tay này, toàn bộ thế giới đều trở nên đặc biệt tươi sáng, đặc biệt chân thật hơn rất nhiều, trong thiên địa một số đại đạo quỹ tích ảo diệu nào đó không thể để người ta phát hiện, cũng liền trở nên càng thêm sống động.

Hai ngón tay nhẹ nhàng va chạm vào nhau.

Bên người Thi đạo nhân đột nhiên có một mảng khí tức trống rỗng, xám xịt, tĩnh mịch trào ra.

Bên người A Bảo dòng khí hai màu đen trắng phóng lên cao, ở đỉnh đầu hắn hóa thành một tòa Thái Cực âm dương như bao dung vạn vật chậm rãi xoay tròn.

Một tiếng vang thanh thúy, Cơ Hạo nhìn thấy móng tay A Bảo nứt ra một vết nứt thật nhỏ như tơ tóc, mà xương ngón tay tay phải Thi đạo nhân đột nhiên vỡ nát, xuyên thấu qua làn da trong suốt của hắn, có thể nhìn thấy xương ngón tay màu vàng của hắn vỡ như bã đậu, vô số mảnh vỡ xuyên thấu da hắn bắn ra, cuối cùng hóa thành nhiều điểm kim quang rơi trên mặt đất, dung nhập trong núi đá.

Phàm là chỗ xương vỡ của Thi đạo nhân rơi xuống, núi đá kim quang dung nhập đều hóa hết thành màu vàng ròng, đá núi vốn bình thường liền chợt mang theo một tầng khí tức trang nghiêm thần thánh, to lớn.

“Một chỉ này, ta dùng chín thành pháp lực.” Thi đạo nhân thu hồi ngón tay, chăm chú nhìn A Bảo hỏi: “Bảo đạo nhân, ngươi thì sao?”

“Không nói cho ngươi!” A Bảo rất hàm hậu nhìn Thi đạo nhân: “Ngươi muốn tìm hiểu đạo hạnh pháp lực của ta mấy năm nay tăng trưởng bao nhiêu. Ta chưa từng nói dối, nhưng lại không muốn để ngươi biết chi tiết của ta. Cho nên ta không nói cho ngươi!”

Gương mặt cứng ngắc khô quắt của Thi đạo nhân chợt vặn vẹo, hắn tức giận nhìn A Bảo khàn giọng nói: “Bảo đạo nhân!”

A Bảo vung vung ngón tay, rất hàm hậu, rất thuần phác cười nhìn Thi đạo nhân: “Dù sao ngươi không phải đối thủ của ta, vừa rồi một chỉ đó nát xương một ngón tay của ngươi, ít nhất hủy diệt ba trăm năm khổ công của ngươi nhỉ? Cho nên, đừng dùng loại thủ đoạn xấu xa đó tính kế tiểu sư đệ nhà ta nữa… Xui xẻo nhất định sẽ không là hắn!”

Cơ Hạo lau lau mồ hôi lạnh trên trán, lạnh lùng nhìn Thi đạo nhân, nghiến răng cười nói: “Thi đạo nhân? Một chỉ vừa rồi, xin nhận dạy bảo. Lần sau gặp mặt, ta nhất định có điều hồi báo.”

Thi đạo nhân dùng khóe mắt nhìn Cơ Hạo một cái, căn bản lười quan tâm lời của hắn. Hắn chăm chú nhìn A Bảo, nặng nề nói: “Một khi đã như vậy, về sau ngươi ta làm điều mình cho là đúng, ai cũng đừng cản trở ai?”

A Bảo nhún nhún vai, giang hai tay Thái Tiêu sái cười nói: “Ta không có ý gây trở ngại ai. Tác phong làm việc của bổn môn, là khác với các ngươi. Các ngươi không tìm chúng ta gây sự, như vậy chúng ta sẽ không gây chuyện thị phi!”

Thi đạo nhân giơ tay phải, một chưởng hướng A Bảo nặng nề vỗ xuống: “Như thế, một lời đã định!”

A bảo giơ bàn tay phải, lòng bàn tay lóng lánh một luồng thanh quang, một chưởng tương tự nghênh đón: “Như thế, một lời đã định!”

‘Oành’ một tiếng trầm nặng, ngọn núi cao vạn trượng chỗ ba người đột nhiên vô thanh vô tức hóa thành một làn khói. Thân thể A Bảo loạng choạng, tay áo trường bào vải thô nứt ra vài khe hở. Sắc mặt Thi đạo nhân chợt trở nên cực kỳ khó coi, xương bàn tay tay phải hắn vỡ nát toàn bộ, xương vỡ phun ra, hóa thành điểm điểm kim quang không ngừng bay xuống.

“Ngươi!” Thi đạo nhân nghiến răng tức giận nhìn A Bảo.

“Đạo hữu bảo trọng nhiều vào!” A Bảo hướng Thi đạo nhân chắp tay, kéo Cơ Hạo xoay người bước đi: “Giáo lí bổn môn chú ý là thanh tịnh tự nhiên, nhưng chọc giận chúng ta, cũng không thiếu công phu tinh tiến hàng long phục hổ, chém yêu hàng ma.”

“Chuyện vừa rồi ngươi dùng bí chú muốn tính kế Cơ Hạo… Đừng có lần sau!” A Bảo lớn tiếng cảnh cáo, mang theo Cơ Hạo lắc mình vài cái liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Thi đạo nhân lơ lửng ở giữa không trung, kinh ngạc hướng tới phía đông nhìn một hồi lâu, đột nhiên cười lạnh. Tay phải hắn nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, một luồng kim quang dập dờn, xương ngón tay vỡ vụn ùn ùn sinh ra, trong chớp mắt thương thế khỏi hẳn không còn chút dấu vết.

Diệu Âm, Diệu Liên, Thanh Mai, Khổ Tuyền bọn hai mươi mấy nam nữ ùn ùn từ trong núi rừng xung quanh lao ra, chân đạp mây mỏng bay đến bên người Thi đạo nhân.

Thi đạo nhân chăm chú nhìn bàn tay phải của mình hoàn hảo như lúc ban đầu, khẽ cười nói: “Cũng chỉ có vậy… Bảo đạo nhân… Cũng chỉ có vậy.”

Chắp tay sau lưng, Thi đạo nhân thản nhiên nói: “Vốn muốn cho Cơ Hạo tiểu tử kia biết điều một chút, không ngờ được Bảo đạo nhân lại ngay bên cạnh hắn, lại có thể phát hiện khống thần bí chú của ta, hơn nữa còn dùng hàng ma bí chú phá thần thông của ta.”

Cười lạnh một tiếng, Thi đạo nhân cười lạnh nói: “Chẳng qua, bổn môn thần thông, há là đơn giản như vậy? Bọn Doanh Vân Bằng chung quy là đã chết, nội bộ bộ tộc bọn hắn chắc chắn có người mang lòng phẫn uất. Phàm là người mới sinh thất tình lục dục, không giãy thoát tham luyến si sân, đều sẽ vào môn ta!”

Xoay người, Thi đạo nhân nhìn đám người Diệu Âm lạnh lùng nói: “Thiên địa rộng lớn, sẽ có lúc, giáo ta cuối cùng phát triển mạnh trên đời, các ngươi phải cố gắng tinh tiến!”

Bọn Diệu Âm, Diệu Liên đồng loạt hướng Thi đạo nhân quỳ bái, cung kính hứa hẹn.