Dưới cổng chào cửa chính Quỳnh Tuyết cung, chín sợi gân rồng sáng long lanh đem Ô Vân cùng tám con cự viên treo ở dưới cổng chào.

Gió thổi qua, thân thể Ô Vân và cự viên cũng theo đó lắc lư, ngẫu nhiên thân thể bọn hắn va chạm với nhau, sẽ rất khéo léo xoay tròn, bọn hắn cũng sẽ nổi giận xấu hổ đan xen phát ra tiếng ‘Ô ô’.

Cự viên trúng Nhuyễn Cốt Tán của Vũ Mục, là thật sự ngay cả xương cốt cũng mềm nhũn, một chút sức lực cũng không dùng được.

Trong nước trà của Ô Vân, có gấp mười phân lượng Nhuyễn Cốt Tán cự viên ăn vào, nhưng Ô Vân dù sao cũng là cao thủ cấp Vu Vương, Vũ Mục hiện tại phối chế Nhuyễn Cốt Tán chỉ khiến hắn không thể thi triển vu lực, nhưng lực lượng thân thể mạnh mẽ vẫn còn sót lại non nửa.

Cho nên vì an toàn đem Ô Vân treo ở dưới cổng chào, Thái Ti và Thiếu Ti động thủ, lấy vu chú thuật Chúc Long Quỹ bí truyền, dùng ba mươi ba cây gai quỷ thần xuyên thủng ba mươi ba chỗ vu huyệt quan trọng nhất trên người Ô Vân, đem Ô Vân biến thành dịu ngoan vô hại như một con thỏ.

Quỷ Thần Thứ (gai quỷ thần) đen sì dài nửa thước, to bằng ngón cái, một đầu to nhất là một cái đầu hình thượng cổ quỷ thần rất sống động. Quỷ Thần Thứ chui thật sâu vào trong vu huyệt của Ô Vân, Ô Vân mỗi lần vừa dùng sức, trong mồm cái đầu hình quỷ thần sẽ có sương mù máu mờ nhạt phun ra, khí lực Ô Vân triệu tập liền triệt để tan đi.

Một bộ Quỷ Thần Thứ này là vu khí ác độc Chúc Long Quỹ luyện chế, sau khi chui vào thân thể Ô Vân, còn đang thong thả hấp thu tinh huyết của Ô Vân, không ngừng tăng lên tính chất của bản thân. Ô Vân bị treo ở dưới cổng chào, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng trong mồm hắn bị Man Man nhét một chuối tây lửa thô to nhất, ngay cả một câu cũng nói không nên lời.

Trát Mộc thân khoác trọng giáp, mang theo trên trăm tên chiến sĩ Mặc Viên bộ hạng nặng võ trang, xếp hàng chữ Nhất đứng ở trước cổng chào, lẳng lặng trông coi Ô Vân cùng tám con cự viên.

Các chiến sĩ Mặc Viên bộ thỉnh thoảng vẻ mặt phức tạp hướng Ô Vân nhìn một cái. Làm bộ tộc phụ thuộc Đại Lực Thủy Viên bộ, các chiến sĩ này tự nhiên nhận ra Ô Vân trưởng lão Đại Lực Thủy Viên bộ này. Ngày thường Ô Vân xuất hiện ở trước mặt bọn họ, phải xưng là uy phong bát diện, nhưng hôm nay Ô Vân lại như một con chó chết bị treo ở nơi này!

Quỳnh Tuyết cung ở bên Dao Quang hồ, mà Dao Quang hồ ở Bồ Phản được xưng ‘Hồ cảnh đệ nhất’, ở nơi trung tâm Bồ Phản, là cảnh điểm cực kỳ nổi tiếng, đồng thời bốn phía cũng có phủ đệ, lâm viên của rất nhiều đại nhân vật.

Ô Vân ở Bồ Phản coi như là người nổi tiếng. Hắn là người phát ngôn của Đại Lực Thủy Viên bộ ở Bồ Phản, là thân phận tương tự với Thập Nhật quốc Doanh Vân Bằng. Ngày thường hắn đi theo làm tùy tùng bôn ba cho Cộng Công Vô Ưu, trên cơ bản được cho là đại biểu của toàn bộ bộ tộc Bắc Hoang ở Bồ Phản.

Tuy trong mồm bị nhét một cây chuối tây lửa thô to, nhưng bộ dáng đại khái của Ô Vân vẫn chưa thay đổi, các Đại Vu, Vu Vương ánh mắt lại sắc bén, rất nhanh đã có người nhận ra Ô Vân, sau đó tin tức Ô Vân bị người ta đánh đòn hiểm, cùng tám con đồ đằng thú của Đại Lực Thủy Viên bộ cùng nhau bị treo ở cửa Quỳnh Tuyết cung, giống như ôn dịch nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Bồ Phản.

Đại Lực Thủy Viên bộ không ít đối thủ, kẻ thù của các đại bộ tộc Bắc Hoang cũng rất nhiều. Sau nửa canh giờ ngắn ngủn, trái một nhóm phải một nhóm, ít nhất có mấy vạn người từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, đứng rất xa hướng bên này chỉ trỏ.

Càng có người cố ý ghê tởm Ô Vân, bọn họ ở phía đối diện cổng chào, cách nhau đại khái không đến ba dặm mở tiệc, ăn uống linh đình thoải mái chè chén, càng kiếm mấy nữ nô dị tộc ở nơi đó hát khúc nũng nịu, thỉnh thoảng chỉ vào bên này cười vang!

Đây là nhục nhã cỡ nào?

Ô Vân tức giận đến đôi mắt biến thành màu đen, một ngụm máu tràn ngược, há mồm phun ra ngụm máu tươi lớn, lại đem chuối tây lửa Man Man nhét ở trong mồm hắn bật ra ngoài.

“Bọn tiểu tạp chủng, sao dám làm nhục ta như thế?” Ô Vân thở hổn hển một hơi, hổn hển chửi ầm lên: “Lão phu thề không bỏ qua cho các ngươi! Lão phu và các ngươi không chết không thôi. Không chết không thôi đâu!”

Ô Vân không mở miệng còn tốt, hắn vừa mở miệng, rất xa liền có người đáp, cố ý ngạc nhiên lớn tiếng kêu la:

“Ai u, ai vậy? Bị treo ở phía dưới cổng chào như con cá chết? Ôi. Ta không nhìn lầm chứ? Đây là Ô Vân trưởng lão? Ai u, đây là Ô Vân trưởng lão của Đại Lực Thủy Viên bộ nha! A nha nha, đây là có chuyện gì vậy, Ô Vân trưởng lão tiếng tăm lừng lẫy, đây là làm sao vậy?”

Một trận tiếng cười vang truyền đến, mấy chục tên Đại Vu Nam Hoang quanh thân ánh lửa mơ hồ, khí tức trên người mãnh liệt như lửa đứng ở trên một ngọn núi nhỏ ngoài vài dặm, vui sướng khi người gặp họa hướng Ô Vân bên này vỗ tay dậm chân lớn tiếng kêu gào.

Càng có người đột nhiên cười nói: “Ta nhớ ra rồi, Dao Quang hồ Quỳnh Tuyết cung này, vốn là hành cung của Cộng Công Vô Ưu tiểu tử đó, bị Đế Thuấn phạt đền cho Kim Ô bộ Cơ Hạo tiểu tử đó! Hắc, một thời gian trước, Cơ Hạo vừa mới dẫn người từ Xích Phản sơn trở về!”

“Ha ha, là tiểu tử Cơ Hạo của Kim Ô bộ? Quả nhiên có chim, không hổ là đứa nhỏ Nam Hoang chúng ta. Hắc, Ô Vân lão quỷ, ngươi ngay cả một đứa nhỏ của Nam Hoang chúng ta cũng đấu không lại, ngươi một đống tuổi, đều sống đến trên thân Chu La thú rồi?”

“Không phải sao? Ngày thường nhìn gã Ô Vân này kiêu ngạo ương ngạnh lắm, còn tưởng rằng là kẻ ghê gớm cỡ nào, không thể ngờ được lại bị Cơ Hạo đứa nhỏ đó dạy dỗ! Hắc, Cơ Hạo đứa nhỏ này, lão phu nhìn trúng rồi, cháu gái nhỏ đó của nhà ta, không phải hắn thì không lấy chồng!”

Nam Hoang là địa bàn của Chúc Dung thị, Bắc Hoang là lãnh địa của Cộng Công thị, thủy hỏa bất dung, hai khối đại lục tuy cách nhau xa xôi, nhưng kết thù kết oán rất sâu.

Bộ tộc Nam Hoang cùng bộ tộc Bắc Hoang, vậy càng có thêm các loại khúc mắc phức tạp nói không rõ còn rối như tơ vò.

Cho nên nhìn thấy Ô Vân chịu thiệt, lại biết Quỳnh Tuyết cung nay là chỗ của Cơ Hạo, các trưởng lão các bộ tộc Nam Hoang cũng đến xem náo nhiệt ùn ùn mở miệng, mỗi người đem Cơ Hạo nâng đến trên trời, đồng thời lại điên cuồng hạ thấp đi Ô Vân.

Những trưởng lão các bộ lạc Nam Hoang nói cũng có đạo lý. Cơ Hạo mới là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, Ô Vân thành danh hơn một ngàn năm lại đấu không lại một đứa nhỏ, thế này không phải đã chứng minh bộ tộc Nam Hoang đè ép các bộ tộc Bắc Hoang một đầu sao?

Đây là chuyện cảnh đẹp ý vui cỡ nào, khắp chốn mừng vui cỡ nào!

Bộ tộc Nam Hoang thích nhất chính là anh hùng hảo hán có thể đánh có thể giết, cho nên trưởng lão nhiều bộ tộc ùn ùn mở miệng, muốn đem cháu gái hoặc là chắt gái mình gả cho Cơ Hạo, vì tiện nghi trên miệng, mấy gã rảnh tới đau trứng này đã bắt đầu mở miệng công kích lẫn nhau.

Chợt tiếng bước chân nặng nề vang lên, xa xa khói bụi ngập trời, mười mấy con hắc lân đại mãng (mãng xà vảy đen) nhanh như tia chớp dán sát mặt đất trườn tới. Ở phía sau hắc lân đại mãng, mấy chục con ngân mao cự viên xách đại bổng sải bước chạy tới.

Ở phía sau ngân mao cự viên, từng đại đội chiến sĩ Đại Lực Thủy Viên bộ thân khoác giáp trụ màu đen, sắc mặt khó coi tới cực điểm, giống như cha đẻ chết, mang theo đầy trời mây đen mù sương một đường chạy như điên, khí thế hùng hổ hướng về cổng Quỳnh Tuyết cung lao đi.

Không bao lâu, ít nhất ba vạn chiến sĩ Đại Lực Thủy Viên bộ chặn ở ngoài cửa lớn Quỳnh Tuyết cung, một vị đại hán cao một trượng có thừa hổn hển xách một thanh đại đao chạy ra, chỉ vào Trát Mộc dưới cổng chào chửi ầm lên:

“Tiện chủng kia, mau mau đem trưởng lão nhà ta thả xuống!”