Sáng sớm.

Hơi nước bao phủ Dao Quang hồ, Quỳnh Tuyết cung giống như một con chim to cuộn mình ở giữa sườn núi.

Thị nữ áo trắng giống như tinh linh xuyên qua ở trong rừng, trong cái giỏ trúc trong tay đựng hoa tươi, những đóa hoa mới hái đó còn mang theo sương sớm, là dùng để trang trí các nơi điện phủ. Còn có thị nữ cầm bình ngọc, đang hứng giọt sương trên cánh hoa tươi mới trong bụi hoa, đây là chuẩn bị dùng để nấu linh trà.

Các phó dịch đồ đen tay chân nhẹ nhàng đi lại ở trong cung điện lầu các, bọn họ nhẹ nhàng vung hai tay, gió mát bọc mưa phùn tí tách rơi, đem các nơi của cung điện cọ rửa không dính một hạt bụi nhỏ.

Trên một chỗ đất trống bằng phẳng bên Dao Quang hồ, Trát Mộc mang theo trên vạn thủ hạ, đã lưng đeo cự thạch, giống như ếch nhảy nhót như bay. Trên làn da đen của các phó binh dày đặc mồ hôi long lanh, dưới làn da mỗi người gân xanh lồi lên từng sợi, theo trên tảng đá lớn thỉnh thoảng hiện lên phù văn trọng lực, những phó binh đó lớn tiếng thở dốc, khí tức nồng đậm giống như đại mãng trường long.

Trên một chỗ diễn võ trường láng giềng, hơn ba ngàn chiến sĩ nhân tộc nghiến răng, cầm côn bổng hai hai thành đôi công phòng lẫn nhau. Côn bổng Thiết Mộc Tâm ngàn năm chế thành, khắc nổi phù văn gia tăng cường độ chắc chắn, dùng phù văn trọng lực gia tăng sức nặng va chạm lẫn nhau, phát ra tiếng nổ nặng nề như sấm.

Ngẫu nhiên có chiến sĩ bị côn bổng đánh ngã xuống đất, theo sát mà đến chính là tướng lĩnh lĩnh quân đứng ở bên cạnh diễn võ trường hung hăng vụt một roi.

Vô luận chiến sĩ nhân tộc hay là phó binh dị tộc, bọn họ đều đang liều mạng thao luyện.

Trong lòng bọn họ biết rõ, bọn họ về sau đều phải ở dưới trướng Cơ Hạo kiếm cơm ăn, thực lực cá nhân bọn họ, bọn họ ngày thường biểu hiện, quyết định đãi ngộ chính bọn họ và vợ con già trẻ có thể hưởng thụ.

Ở trên thân phận, bọn họ ai cũng không thể cao hơn đâu so với ai. Người một phái là dị tộc, người một phái là tội nhân, hai bên quan hệ đối đầu cạnh tranh, muốn ăn ngon mặc đẹp, vậy tự mình cố gắng biểu hiện, đem đối phương đè xuống đi.

Trong đám thân quyến phụ nữ trẻ con kia, nhiều nam nữ tuổi khá lớn đứng ra, dựa theo kỹ thuật mỗi người ngày thường thuần thục bắt đầu bận rộn.

Bọn họ có người chăm sóc hoa cỏ, có người dọn dẹp cành khô lá úa, có người đi chăm sóc dược thảo quý hiếm cùng hoa cỏ kỳ trân các nơi gieo trồng, còn có người chèo thuyền đi đảo nhỏ giữa hồ, xử lý các loại linh trà gieo trồng trên những đảo nhỏ đó.

Càng có người tạo thành đội ngũ tuần tra khắp nơi, xua đuổi đàn thú, bảo vệ lâm viên an bình; cũng có người ở bên hồ câu cá, vớt trai ngọc, đem hồ tiên mới mẻ đưa vào phòng bếp, phong phú thực vật dự trữ của Quỳnh Tuyết cung.

Mọi người đều đang bận rộn, ngay cả bọn nhỏ cũng đang làm một số chuyện đủ khả năng.

Trong lòng mọi người đều biết rõ, bọn họ là nô lệ, mà nô lệ không tính là người, chỉ là tài sản tư nhân của Cơ Hạo. Nếu nô lệ còn dám lười, nghênh đón hắn rất có thể là một đao vào đầu để giết gà dọa khỉ.

Dao Quang hồ bận rộn, lại chưa phát ra bao nhiêu động tĩnh.

Ở trong một mảng yên tĩnh làm tâm cảnh người ta an bình, Cơ Hạo từ bồ đoàn ngọc đêm qua ngồi xuống đứng lên, đẩy ra cửa hông bí điện tu luyện một đêm, đi tới trên lộ đài ngoài bí điện.

Lộ đài bạc trắng trải thành lớn mất mẫu, bốn phía là vòng bảo hộ điêu khắc rồng, cũng lấy bạc trắng khảm bạch thủy tinh đúc thành. Phía dưới bình đài là một mảng rừng hoa xanh um, hướng phía trước trăm trượng, một mảng hồ nước mênh mông, trong sương mù màu trắng, mấy chục con thuyền nhỏ đang xuyên qua trên mặt hồ.

Cơ Hạo cười cười, chắp tay sau lưng hướng về phía đông đứng thẳng.

Một tia nắng sớm phá không mà đến, lướt qua đỉnh núi phía đông, chiếu rọi ở trên Dao Quang hồ.

Cơ Hạo ngừng thở, nguyên thần thoát xác mà ra, vu huyệt quanh thân đồng loạt chuyển động, trong cơ thể phát ra tiếng nổ nặng nề giống như vòi rồng. Trong tiếng ‘Vù vù’, thiên địa nguyên khí hóa thành từng luồng khí trắng mắt thường có thể thấy được gào thét mà đến, bị vu huyệt quanh thân không ngừng cắn nuốt.

Chợt, phía đông mặt trời mọc lên, vô số đạo thuần dương tử khí gào thét rải xuống. Cơ Hạo trừng to mắt, hút một hơi thật sâu vào trong bụng. Nguyên thần ở đỉnh đầu tỏa sáng rạng rỡ, từng luồng tử khí như chim bay đầu rừng không ngừng bị nguyên thần phun ra nuốt vào, Cơ Hạo chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, nguyên thần lại ngưng luyện thêm rất nhiều, pháp lực quanh thân cũng tăng cường không ít.

“Sơn Xuyên Ấn, ra!” Cơ Hạo khẽ quát một tiếng, Sơn Xuyên Ấn từ mi tâm bay ra, quay cuồng bay đến nguyên thần đỉnh đầu.

Hấp thu đủ thuần dương tử khí, trong nguyên thần một luồng bổn nguyên linh niệm cực kỳ tinh thuần rục rịch. Tâm thần Cơ Hạo khẽ động, một điểm kim quang tử khí mờ mờ lóng lánh từ trong miệng nguyên thần bay ra, hóa thành một luồng tử quang rất nhỏ, thật dài rót vào trong Sơn Xuyên Ấn.

Sơn Xuyên Ấn bừng sáng lên, sông núi mặt ngoài đại ấn như sống lại, vô số hình ảnh sông núi lóe lên, địa mạch thủy mạch trong vòng vạn dặm phụ cận Dao Quang hồ đồng thời chấn động, địa mạch thủy mạch nguyên khí cuồn cuộn bị Sơn Xuyên Ấn chấn động, giống như từng con rồng khổng lồ bay vút đến.

Liên hệ của Cơ Hạo và Sơn Xuyên Ấn tăng cường từng tia, sự nắm giữ của hắn đối với thiên địa thần khí này lại thêm một chút, uy lực chí bảo có thể phát huy ra cũng cường đại hơn chút.

Chợt thân thể Cơ Hạo chấn động, địa mạch, thủy mạch nguyên khí trong phạm vi vạn dặm gào thét ập tới, theo huyệt Dũng Tuyền hai chân lao thẳng vào thân thể. Nguyên khí cuồn cuộn như dòng lũ hỗn loạn, nơi đi qua từng cái kinh lạc mảnh khảnh bị dựng căng lên, căng tròn, từng cái vu huyệt chợt sáng lên, bị sức mạnh to lớn của thiên địa rộng lớn này không ngừng mạnh mẽ mở ra.

Tinh huyết toàn thân như lửa, thân thể như lò luyện, vu lực quay cuồng gào thét cọ rửa từng chỗ vu huyệt mới mở.

Trên làn da có mồ hôi nóng cháy phun ra, mồ hôi ra như tương, mỗi một giọt mồ hôi đều chất chứa nhiệt lực đáng sợ đủ để hòa tan vàng đá.

Một cái lại một cái vu huyệt mới mở trên người Cơ Hạo sáng lên, một trăm, hai trăm, ba trăm…

Mượn dùng lực lượng to lớn của Sơn Xuyên Ấn, Cơ Hạo đồng thời mở hơn một ngàn vu huyệt, vu lực mới sinh như thần như quỷ, sức mạnh to lớn cường đại kinh người quay cuồng quanh thân, thân thể Cơ Hạo chợt cao thêm nửa thước, gân cốt, cơ bắp toàn thân cũng bành trướng lên từng sợi.

Khi các nơi trong thân thể đều truyền đến đau đớn mơ hồ, Cơ Hạo ngừng tế luyện Sơn Xuyên Ấn, địa mạch, thủy mạch lực đại ấn dẫn động cũng lặng yên ngừng lại.

Toàn thân Cơ Hạo khí nóng dâng trào, sóng nhiệt cuồn cuộn xông lên cao mấy trăm trượng, dọa toàn bộ chim chóc trong rừng hoa phụ cận không phát ra tiếng, không dám phát ra nửa điểm động tĩnh.

Như thế liên tục vài ngày, Cơ Hạo vô ưu vô lự, ban đêm mỗi ngày tận tình tu luyện, sáng sớm thì tế luyện Sơn Xuyên Ấn, mượn nó không ngừng mở vu huyệt quanh thân, tăng lên thực lực của bản thân như bay.

Ban ngày Cơ Hạo hoặc là cùng Man Man, Thiếu Ti du ngoạn chung quanh, hoặc là ngồi xuống ngồi mà luận đạo với A Bảo, hướng A Bảo thỉnh giáo các loại nghi vấn trên tu luyện. Khi rảnh rỗi, hắn phối chế một ít vu dược, luyện chế một ít đan hoàn, tùy tay luyện mấy thanh đao kiếm, phù lục, qua ngày vô cùng tiêu diêu tự tại.

Như thế trôi qua hơn nửa tháng, Bồ Phản rốt cuộc có người đồn đãi, chuyện Xích Phản sơn triệt để cáo một đoạn lạc, Đế Thuấn, Tự Văn Mệnh đám cao tầng nhân tộc dẫn quân khải hoàn, cách Bồ Phản chỉ có lộ trình một ngày một đêm.

Theo đó mà đến, phong vân Bồ Phản dâng trào, mạch nước ngầm kích động, tâm tư nhiều người cũng bắt đầu rung chuyển.

Một ngày này, Cơ Hạo đang lắng nghe A Bảo truyền thụ kinh nghiệm kham dư phong thuỷ, mượn dùng lực lượng núi sông bố trí hộ sơn đại trận, đột nhiên Trát Mộc đi đến, kính cẩn quỳ gối trên đất:

“Chủ nhân, có Đại Lực Thủy Viên bộ trưởng lão cầu kiến!”