Cười dài một tiếng, dưới chân Vũ Dư đạo nhân bỗng dưng sinh ra một đám mây trắng, nâng hắn lao thẳng lên chín tầng mây, trong chớp mắt chẳng biết đi đâu.

Cơ Hạo và A Bảo hướng về bóng người Vũ Dư đạo nhân đi xa lạy vài cái, sau đó đứng dậy, hai sư huynh đệ lúc này mới cười to với nhau, đấm mấy quyền lẫn nhau ở trên ngực đối phương.

Thoáng hàn huyên vài câu chuyện mấy năm sau khi chia tay, Cơ Hạo biết được A Bảo ở nội địa nam cương hành tẩu một đoạn thời gian, vận khí cực tốt hắn góp nhặt một số kỳ trân dị bảo, lại nhìn trúng mấy môn nhân rất khá, lúc này mới hài lòng quay về Trung Lục.

Trong lúc nói giỡn, A Bảo khẽ lật tay, một gốc san hô đỏ như lửa cao hơn sáu thước liền xuất hiện ở trước mặt Cơ Hạo.

Gốc san hô màu lửa đỏ này toàn thân long lanh trong suốt, không thấy chút tỳ vết, càng có một tầng ánh lửa ôn nhuận vờn quanh. San hô vốn là kỳ trân trong biển sản xuất, nhưng gốc hỏa san hô này trên tay A Bảo, lại là hắn ở sâu trong một núi lửa niên đại cực xa xưa thu được.

“Tạm thời còn chưa nghĩ ra dùng nó làm gì.” A Bảo thưởng thức gốc hỏa san hô này hướng tới Cơ Hạo cười nói: “Chờ sư huynh đem nó luyện thành bảo bối, thì tặng cho sư đệ ngươi hộ thân đi. Ô, Vô Chi Kỳ kia, hừ hừ!”

Cơ Hạo hắc hắc cười lạnh, xem ra A Bảo đã biết, món giáp trụ hắn luyện chế cho Cơ Hạo, là bị Vô Chi Kỳ một gậy gõ nát. Bị A Bảo để trong lòng, Cơ Hạo rất là cảm thấy ‘vui vẻ’ cho Vô Chi Kỳ, đại hầu tử này sắp nếm mùi đau khổ rồi.

Thu hồi hỏa san hô, A Bảo rất đắc ý đem những thiên tài địa bảo hắn ở Nam Hoang thu được lần lượt hướng Cơ Hạo đưa ra một phen. Sau đó hai người đem động phủ Vũ Dư đạo nhân lâm thời mở phong bế lại, sóng vai hướng phương hướng trung quân đại doanh của nhân tộc bay đi.

Vũ Dư đạo nhân có việc rời khỏi, dặn dò A Bảo thay hắn chiếu cố Cơ Hạo một thời gian. Cơ Hạo vừa mới chiếm được đạo pháp truyền thừa căn bản của bổn môn, mặc dù có Vũ Dư đạo nhân giảng giải ý nghĩa thâm ảo, hơn nữa mượn dùng thiên địa huyền hoàng công đức lực trực tiếp ngưng tụ nguyên thần, hơn nữa tránh được phong, hỏa, lôi kiếp lúc ban đầu, trực tiếp đạt tới cảnh giới nguyên thần ly thể thần du vạn dặm.

Nhưng căn cơ của Cơ Hạo dù sao vẫn quá mỏng manh, có A Bảo hành gia này có thể chống lại Hoa đạo nhân đôi chiêu dắt tay chỉ điểm, đối với Cơ Hạo đóng vững trụ cột là cực kỳ hữu ích.

Càng không cần nói, ở trên đường trở về trung quân đại doanh, A Bảo nói rất trắng ra với Cơ Hạo, Vũ Dư đạo nhân là sợ môn nhân của Hoa đạo nhân phát huy bản lĩnh thiên phú nhất quán không cần da mặt, bất chấp mọi giá không biết xấu hổ, kiếm vài cao thủ cùng thế hệ với A Bảo, Quy Linh đến làm khó Cơ Hạo.

Tuy trong môn nhân đệ tử của Hoa đạo nhân, không một ai là đối thủ của A Bảo, nhưng những người đó từ thượng cổ hồng hoang tu luyện đến giờ, cho dù đạo hạnh cảnh giới có điều không đủ, nhưng dùng thời gian đắp pháp lực cũng đủ để thoải mái nghiền áp Cơ Hạo.

Một đường tâm tình, Cơ Hạo đột nhiên rất tò mò hỏi A Bảo: “Đại sư huynh, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

A Bảo ngẩn ngơ, rất mờ mịt nhìn Cơ Hạo. Sau đó hắn bấm đốt ngón tay tính toán hồi lâu, cuối cùng cười khổ giang hai tay: “Nhớ không rõ nữa, sau khi khai thiên tích địa đã có ta, khi đó trong hồng hoang còn chưa có cách nói tuổi tác, ngay cả mặt trời, cũng còn chỉ là một đám tiên thiên thái dương tinh khí, chưa thai nghén ra.”

Lông tóc toàn thân Cơ Hạo dựng thẳng lên từng đợt, A Bảo nhìn như thiếu niên, lại đã ‘trưởng thành’ như vậy rồi?

Dọc theo đường đi, chợt nghe thấy A Bảo nói liên miên cằn nhằn, đem đám đông đệ tử có tên tuổi môn hạ Vũ Dư đạo nhân lần lượt nói ra.

Ví dụ như nói, bản thể Quy Linh chính là một con đại huyền quy sau khi khai thiên tích địa, trời sinh đối ứng thiên địa âm dương, trên mai trời sinh bản vẽ chu thiên tinh thần, có thể biết họa phúc, nhìn lén thiên cơ, thiên phú thần thông càng thêm khó lường. Hơn nữa một thân thần lực ở môn hạ Vũ Dư đạo nhân cũng là tuyệt đỉnh lợi hại.

Năm đó Vũ Dư đạo nhân vừa mới thu A Bảo làm đồ đệ, thầy trò hai người ở trong hồng hoang đại địa tùy tính dạo chơi, nhìn thấy bảo bối gì tốt liền xen vào một tay. A Bảo thói quen thích thu thập bảo bối, thích thu thập tài liệu tự mình luyện chế bảo bối, chính là khi đó dưỡng thành.

Lúc gặp được Quy Linh, Quy Linh còn chưa biết tu luyện đang bởi vì một gốc linh dược bản thân thủ hộ rất nhiều năm bị người ta cướp đoạt, còn bị người đoạt linh dược của nàng đánh cho bị thương nặng. Vũ Dư đạo nhân và A Bảo xắn tay áo liền lao lên, đem người cướp đoạt linh dược đó đánh cho bị thương nặng trốn chạy, Quy Linh liền thành đệ tử Vũ Dư đạo nhân, sư muội của A Bảo.

Vũ Dư đạo nhân môn hạ đệ tử rất đông, trong đó đại đa số đều là hắn và A Bảo ở lúc du lịch khắp nơi, đông nhặt một người, tây nhặt một người nhặt trở về.

Mà các môn nhân đệ tử đó lại có nhiều thân bằng hảo hữu, thấy Vũ Dư đạo nhân đối đãi môn nhân nhà mình cực kỳ hậu đãi, nhất thời hô bằng gọi hữu, ngươi giúp ta làm người tiến cử, ta giúp ngươi làm người tiếp dẫn, trái một nhóm phải một đám, môn nhân đệ tử của Vũ Dư đạo nhân liền càng ngày càng nhiều.

Giống như Cơ Hạo đi, chỉ là A Bảo gặp Cơ Hạo thấy thích, liền đưa tin cho Vũ Dư đạo nhân cùng mấy sư huynh đệ, kết quả Vũ Dư đạo nhân liền tự mình chạy tới thu Cơ Hạo làm đồ đệ, còn vì hắn lưu lại lâu như vậy ở Xích Phản sơn, thậm chí còn không tiếc bày ra kiếm trận, khiến Cơ Hạo thu gặt lượng lớn công đức lực, một hơi đột phá một cửa ải lớn trên con đường tu luyện.

“Cơ Hạo à, về sau ngươi thấy ai tốt, cảm thấy không tệ, thì trực tiếp truyền tin cho sư tôn.” A Bảo cười ha ha nói: “Sư tôn chúng ta chính là tính tình như vậy, nghe nói có nhân tuyển đồ đệ tốt, liền ngứa tay, liền muốn thu người. Hắn lại là người cực bao che khuyết điểm, cho nên môn nhân bổn môn chúng ta, đều là cực kỳ thân hậu.”

Cơ Hạo liên tục gật đầu, không khỏi ở trong tay áo sờ sờ ngọc bài Vũ Dư đạo nhân lúc gần đi cho hắn.

Ngọc bài to bằng bàn tay, bên trên điêu khắc một hòn đảo bị sóng biển mây nước vây quanh, mép ngọc bài hình tứ phương có hoa văn phong cách cổ xưa làm trang trí, phía bắc là tên thật Cơ Hạo được khảm ở trong một đạo phù lục phong cách cổ xưa dày nặng, đây là thân phận lệnh bài môn hạ đệ tử Vũ Dư đạo nhân.

Cơ Hạo là tiểu đồ đệ Vũ Dư đạo nhân tự mình nhận lấy, cho nên trên khối ngọc bài này của Cơ Hạo có đánh dấu riêng, bên trong có cấm chế Vũ Dư đạo nhân bày ra, có thể trực tiếp hướng Vũ Dư đạo nhân đưa tin, càng có thể liên hệ đồng môn phụ cận, đồng thời cũng có các loại công hiệu thanh tâm, ngưng thần, trừ tà, ích trần, xua tan độc trùng khí độc, thật sự là một món kỳ bảo phụ trợ hiếm có.

Một đường cười nói, A Bảo đem tình huống đại khái trong môn hộ giải thích cho Cơ Hạo một phen, hai người vân quang nhanh chóng, đã về tới đại doanh nhân tộc.

Cơ Hạo mang theo A Bảo ở trong đại doanh xuyên qua một phen, khắp nơi đều là chiến sĩ nhân tộc vui vẻ cổ vũ, nhiều chiến sĩ đang thu thập hành trang, chuẩn bị đồ quân nhu. Đại quân nhân tộc lần này thắng lợi, Tự Văn Mệnh đã bắt đầu điều động một bộ phận binh mã, để bọn họ quay về bộ lạc của mình.

Ở trong một chỗ doanh trướng, Cơ Hạo gặp được đám người Man Man.

Khiến Cơ Hạo vui sướng là, Thái Ti, Thiếu Ti những ngày qua đều bị Chúc Long Quỹ quản không thể ra ngoài, rốt cuộc cũng được lão quái vật đó thả ra.

Một đám người rốt cuộc tề tựu, mà kết quả trận đại chiến này cũng rất khiến người ta hài lòng, mọi người gặp nhau, nhất thời đầy tiếng cười nói vui vẻ.

A Bảo là người cực kỳ rộng lượng, tính tình dễ thân, hắn rất nhanh đã trở nên quen thuộc với mọi người, không bao lâu liền dính cùng một chỗ với Vũ Mục, Phong Hành, mồm to ăn thịt, chén lớn uống rượu, ăn uống quên cả trời đất.

Như thế qua bảy tám ngày thời gian, Kì Binh doanh tương ứng Cơ Hạo cũng thu được quân lệnh, bọn họ có thể quay về Bồ Phản.