Cơ Hạo hết sức chăm chú giám thị chiến sự phía bắc, thời điểm những cánh cổng kim loại màu đen kia đột nhiên mở ra, trái tim hắn không hiểu sao co giật một cái. Nếu những cánh cửa kim loại đó cũng là trò quỷ Ngu tộc làm ra, như vậy phía bắc thực sự có phiêu lưu toàn quân sụp đổ.

Khi Vô Chi Kỳ gầm rú ra cái tên ‘Minh đạo nhân’, trong những cánh cửa kim loại đó trào ra trọng giáp chiến sĩ cuốn lấy bọn cương thi, trong lòng Cơ Hạo nhất thời buông lỏng. Đến là viện binh, mà không phải kẻ địch, vậy thì quá tốt rồi.

Người nước Long Bá đến từ phía tây, ở dưới sự phối hợp của ứng long, đã chiến đấu cuốn lấy Tống Cổ. Người nước Long Bá số lượng không nhiều, nhưng bọn họ khổ người quá lớn, mỗi một người nước Long Bá đều so với Tống Cổ còn cao hơn nửa đoạn, bọn họ vung những ngọn núi lớn, vô cùng dã man đem từng gã thụ yêu đập ngã xuống đất.

Những thụ yêu kia một khi bị đánh ngã, bọn hắn cũng không bò dậy nổi nữa. Đám ứng long kia sẽ hét giận dữ từ trên cao lao xuống, dùng móng vuốt sắc bén đem bọn hắn xé thành mảnh vỡ, lại phun ra ngọn lửa dữ dội đem bọn hắn đốt thành tro.

Ở phía sau người nước Long Bá thân thể khôi ngô giống như ngọn núi lớn, còn có đám đông tộc nhân Khoa Phụ tộc vung gậy gỗ cực lớn, dũng mãnh vô cùng đánh cuốn lấy đám thụ yêu kia. Tuy số lượng Khoa Phụ tộc nhân cũng chỉ khoảng ngàn người, ở trên số lượng ít hơn xa thụ yêu, nhưng động tác của họ so với thụ yêu nhanh nhẹn hơn nhiều, các thụ yêu rất khó đánh trúng bọn họ.

Phía bắc và phía tây đều tạm thời không lo, khiến Cơ Hạo lo lắng, biến thành Tự Văn Mệnh tự mình thống lĩnh đông tuyến.

Chủ lực Huyết Nguyệt nhất mạch đang tấn công phía đông, mà phía đông cũng là phương hướng Huyết Vân phong, nếu để bọn hắn công phá phòng ngự tuyến đông, Huyết Vân phong bên kia lại có thay đổi mà nói, như vậy sự việc sẽ thật sự không thể thu thập.

Đang lúc khẩn trương quan sát, trong lòng Cơ Hạo khẽ động, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Một dải cầu vồng năm màu hoa mỹ từ bầu trời hạ xuống, cầu vồng tốc độ kinh người, vừa mới xuất hiện ở trong tầm nhìn của Cơ Hạo, đã vắt ngang qua mấy ngàn dặm, chợt đến trước mặt Cơ Hạo. Hoa quang năm màu thu liễm, hư ảnh một con phượng hoàng cánh chim hoa lệ ngửa mặt lên trời hót dài một tiếng, sau đó quang ảnh tản ra, Phượng Kỳ hung hăng từ trong ráng mờ hiện ra thân hình.

Tay trái nâng một thanh đoản kiếm tinh quang bắn ra bốn phía, đầu đội một cái khăn năm màu lơ lửng giống như mây lành, Phượng Kỳ nổi giận đùng đùng hướng tới Cơ Hạo rít gào: “Tiểu tử, bây giờ còn không ngoan ngoãn đem Tử Văn Long Đàn Mộc kia dâng ra, lại ngoan ngoãn hướng ta dập đầu bồi tội… Cô nãi nãi ta xem hiện tại ai còn có thể cứu ngươi!”

Trong lòng Cơ Hạo tràn lên một cơn giận, hắn nhìn Phượng Kỳ quả thực không thể nói lý tức giận quát: “Phượng Kỳ, hiện tại là tình huống gì, ngươi không rõ sao? Hiện tại nhân tộc ta đang…”

Phượng Kỳ thô bạo ngắt lời Cơ Hạo, lạnh lùng vô tình lớn tiếng quát: “Ta cần gì biết nhân tộc các ngươi thế nào? Đem Tử Văn Long Đàn Mộc giao ra, nếu không hôm nay ngươi tiểu tử vô liêm sỉ này nhất định không được chết tử tế.”

Cơ Hạo tức giận, trong mắt hiện lên một mảng huyết quang, hắn chỉ vào Tống Cổ đang bị năm người nước Long Bá vây công, vô số cành cây vụt trời sụp đất nứt, đã đem mấy chục ngọn núi lớn đánh thành phế tích rít gào: “Thụ yêu kia, là người của ngươi?”

Khi Tự Văn Mệnh và Hoa Tư Liệt bọn họ thảo luận Tống Cổ, Cơ Hạo thông qua trận đồ quan hệ, đem tất cả lời nói của bọn Tự Văn Mệnh đều nghe vào trong tai. Tống Cổ là nô bộc phượng tộc thu phục, chuyên môn cướp đoạt thiên tài địa bảo cho phượng tộc Xích Phản tập. Nói như vậy, Tống Cổ hẳn là thuộc hạ của Phượng Kỳ mới đúng!

“Hắn là nô bộc của ta. Làm sao?” Phượng Kỳ kiêu căng nhìn Cơ Hạo.

“Ngươi bảo hắn công kích nhân tộc?” Cơ Hạo nhìn Phượng Kỳ, lạnh như băng gằn từng chữ một: “Ngươi này nữ nhân, quả thực điên rồi. Ngươi đây là muốn khơi mào chiến tranh nhân tộc cùng phượng tộc sao?”

Trong mắt Phượng Kỳ lóe ra hàn quang, không chút dao động cười lạnh nói: “Nhân tộc các ngươi có nhiều tộc nhân như vậy, tử thương một vạn tám ngàn ức tính là gì? Cho dù là ta bảo Tống Cổ tiến công các ngươi, không lẽ nhân vương Đế Thuấn của các ngươi thật sự dám vì chuyện này, khai chiến với phượng tộc chúng ta hay sao?”

Vươn tay phải, Phượng Kỳ chỉ về phía Long Đàm đứng ở trong thành, lớn tiếng quát: “Để Tử Văn Long Đàn Mộc này theo ta, ngoan ngoãn dập đầu nhận lỗi, cô nãi nãi hôm nay tha cho ngươi một cái mạng nhỏ. Bằng không, hôm nay các ngươi đám tiểu tử vô liêm sỉ này ai cũng không được chết tử tế!”

Vốn Phượng Kỳ chỉ nhằm vào Cơ Hạo, nhưng Man Man nhìn thấy Phượng Kỳ mãnh liệt bá đạo đối phó Cơ Hạo như thế, nàng nhất thời mở to mắt nhìn, tức giận nhìn chằm chằm Phượng Kỳ. Cảm nhận được ác ý nồng đậm trên người Man Man, Phượng Kỳ nhất thời đem Man Man cũng gom vào:

“Tiểu nha đầu, còn dám nhìn ta như vậy, cẩn thận cô nãi nãi móc đôi mắt của ngươi!”

“A nha, ngươi muốn móc mắt Man Man?” Man Man kêu la một tiếng, động tác thân thể của nàng luôn nhanh hơn một mảng lớn so với tư duy của nàng, lời còn chưa nói xong, hai cây liên hoa chùy đã mang theo tiếng xé gió đinh tai nhức óc hung hăng hướng Phượng Kỳ đập tới.

Cùng lúc này, Man Man cũng mặc vào trọng giáp Chúc Dung thị ban cho, toàn thân đều bị một quầng lửa mãnh liệt bao vây.

Mắt thấy Man Man động thủ, Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, trong lòng hắn khẽ động, vốn muốn thúc giục kiếm trận một kiếm bổ Phượng Kỳ, nhưng nghĩ đến Tự Văn Mệnh từng dặn dò, quan hệ giữa phượng tộc, long tộc cùng nhân tộc, lại nhìn nhìn những ứng long kia phối hợp người nước Long Bá, đang chém giết đẫm máu với thụ yêu, Cơ Hạo khẽ cắn môi, đem sự xúc động này áp chế xuống.

Man Man vung đại chuỳ đánh về phía Phượng Kỳ, trong chớp mắt nàng đã lao tới trước mặt Phượng Kỳ.

Chợt, trong khăn năm màu lơ lửng đỉnh đầu Phượng Kỳ trào ra khí màu đen trắng, Diệu Liên từ trong hai khí đen trắng bước ra một bước, bình ngọc trong tay nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, hắc bạch nhị khí quét về phía trên người Man Man, mơ hồ có thể thấy được một linh phù dạng lá cây ở trong hắc bạch nhị khí lập lòe, trọng giáp trên người Man Man đột nhiên tản ra, hóa thành mấy chục bộ kiện giáp trụ bay lên, ùn ùn rơi xuống mặt đất.

Man Man kinh ngạc kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn Diệu Liên.

Cơ Hạo kinh hô, Diệu Liên đột nhiên từ trong cái khăn năm màu ở đỉnh đầu Phượng Kỳ bay ra, đây là chuyện hắn tuyệt đối không ngờ tới, cho dù hắn nắm giữ trận đồ, một phương thiên địa này đều ở trong sự nắm giữ của hắn, hắn cũng không đoán trước được Diệu Liên sẽ toát ra quỷ dị như thế.

Ngón tay bắn ra, Cơ Hạo muốn chấn động kiếm trận thúc giục kiếm khí đem Diệu Liên và Phượng Kỳ chém giết, nhưng bình ngọc trong tay Diệu Liên phun ra cả mảng lớn hắc bạch nhị khí, ngưng tụ thành một thanh trường đao hắc bạch quấn quýt đặt trên cổ Man Man.

Miếng linh phù xua tan trọng giáp trên người Man Man nặng nề rơi xuống, dán trên thiên linh cái Man Man, thân thể Man Man cứng đờ, nhất thời không thể động đậy.

“Đạo hữu đừng làm loạn, nếu không tiểu nha đầu này sẽ khó giữ được tính mạng!” Diệu Liên cười lớn vươn tay, muốn bóp cổ Man Man.

Cùng lúc đó, trong cái khăn năm màu ở đỉnh đầu Phượng Kỳ liên tục phun ra ba cái bóng người, Khổ Tuyền, Thanh Mai, còn có một nữ tử nhìn như khoảng hai mươi, có một khuôn mặt cay nghiệt sắc như dao cạo, lông mày xếch từ trong khăn lao ra.

Đỉnh đầu mỗi người bọn họ đều lơ lửng một linh phù dạng lá cây, vừa xuất hiện đã đồng thời tay vung lôi quang hướng Cơ Hạo bổ xuống.