“Nghệ Thanh Điểu!” Cơ Hạo nhổ ra một ngụm máu, hướng tới Nghệ Thanh Điểu lẩm bẩm hò hét một tiếng.

“Đừng nguyền rủa, cũng đừng chửi rủa.” Nghệ Thanh Điểu túm chặt Kim Ô Liệt Diễm Bào, không cho là đúng hướng Cơ Hạo cười lạnh một tiếng: “Trước khi chết, tiết kiệm chút khí lực, như vậy được chết một cách thống khoái chút. Nguyền rủa, chửi rủa, có thể tổn thương một sợi lông của ta sao?”

Hai tay vặn Kim Ô Liệt Diễm Bào, Nghệ Thanh Điểu khẽ quát một tiếng, cơ bắp trên đôi tay gồ lên, dưới làn da từng sợi gân xanh to bằng ngón cái cuồn cuộn, trong mạch máu lập tức truyền đến tiếng vang lớn do máu chảy ‘Ầm ầm’.

Tấn thăng Vu Vương, thắp sáng bản mạng vu tinh, thân thể lột xác như thần ma, hai tay Nghệ Thanh Điểu tùy ý xé, cũng có lực lượng khổng lồ khủng bố xé rách đại địa, sông lớn chảy ngược dòng. Giờ phút này hắn càng toàn lực phát động, không giữ lại chút lực lượng, cho dù là một bức tường đồng vách sắt, cũng bị hắn xé thành mảnh vụn.

Nhưng Kim Ô Liệt Diễm Bào không chút sứt mẻ, không chỉ có thế, càng có một lực phản chấn đáng sợ cuốn ngược về.

Trong tiếng ‘rắc’, mười ngón tay của Nghệ Thanh Điểu đều bị lực phản chấn chấn vỡ. Nghệ Thanh Điểu đau đến mức mở to hai mắt nhìn, kinh hãi nhìn cái áo bào toàn thân tường quang thụy khí bốc lửa hừng hực: “Đây, đây là bảo bối gì? Thế mà có thể chấn vỡ ngón tay của ta, ta tùy tay phát ra tiễn mang, sao có thể xuyên thấu qua bảo bối như vậy thương tổn đến ngươi tiểu tử này?”

“Sư tôn ta nói, mượn dùng ngoại lực không tốt.” Cơ Hạo nhìn Nghệ Thanh Điểu chấn động một ngụm máu một câu nói: “Cho nên, bảo bối này vốn có thể thoải mái triệt tiêu toàn bộ công kích của ngươi, nhưng sư tôn ta hạ cấm chế cho nó, nó chỉ có thể cung cấp lực phòng ngự tương đương với thân thể bản thân ta.”

Trên trán Nghệ Thanh Điểu có một dòng mồ hôi lạnh róc rách chảy xuống. Hắn lần đầu tiên cúi đầu, rất nghiêm túc nhìn Cơ Hạo: “Ta trêu vào phiền toái lớn rồi đây.”

“Ngươi thật sự trêu chọc một cái phiền toái lớn rồi.” Cơ Hạo hít một hơi thật sâu, trong cơ thể tinh huyết dâng trào, từng mảnh xương vỡ không ngừng mấp máy, chậm rãi từ trong nội tạng bị đâm thủng thoát ly, một lần nữa ghép lại, ở dưới tinh huyết tẩm bổ nhanh chóng khép lại: “Ngươi hiện tại là muốn giết người diệt khẩu.”

Nghệ Thanh Điểu cười khổ: “Chỉ có thể giết người diệt khẩu. Hắc, một cái áo bào, còn bị hạ cấm chế, cũng có thể chấn vỡ xương ngón tay của ta. Người cho ngươi cái áo bào này, thực lực vượt qua ta tính toán. Ta không muốn bị một lão bất tử như vậy ghi nhớ. Cho nên…”

Gương mặt tuấn tú chợt vặn vẹo, Nghệ Thanh Điểu nghiến răng nghiến lợi hướng đầu Cơ Hạo đạp xuống một cước: “Cho nên, ta ngay cả một luồng tàn hồn cũng sẽ không lưu lại cho ngươi! Chết đi cho ta, hồn phi phách tán chết đi! Cô bé kia, chờ ta hưởng thụ xong, ta sẽ đem nàng cũng đánh hồn phi phách tán, một chút chứng cớ cũng sẽ không lưu lại!”

Mi tâm Cơ Hạo phun ra một luồng tử khí, hóa thành một đám mây lành dạng cỏ linh chi nho nhỏ nâng cái chân to của Nghệ Thanh Điểu.

Nghệ Thanh Điểu quái dị nhìn thoáng qua một luồng tử khí này ở mi tâm Cơ Hạo, hắn cả giận nói: “Cái quỷ gì vậy? Ngươi là muốn liều mạng cuối cùng sao? Vô dụng. Ngươi chỉ là Đại Vu, mà ta, là Vu Vương! Cho dù trên tay ngươi có vu bảo trọng khí Vu Vương, Vu Đế để lại, ngươi cũng không phát huy ra được lực lượng của chúng, ngươi cũng không ngăn được ta!”

“Ta không có vu bảo trọng khí Vu Vương, Vu Đế để lại, ta có Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên!” Thanh âm Cơ Hạo lạnh như băng, không có bất cứ cảm tình nào.

Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên dài ba tấc từ trong tử khí bắn nhanh ra, Thái Dương Phiên nho nhỏ phóng ra ức vạn tia sáng vàng nhỏ bé rực rỡ. Giày lông vũ trên chân Nghệ Thanh Điểu cùng bàn chân hắn ở trước mặt kim quang Thái Dương Phiên phóng ra, yếu ớt giống như sương mù loãng nhất. Vô số kim quang đâm thủng bàn chân hắn, xuyên thấu máu thịt cùng xương cốt hắn, mang theo nhiệt độ cao đáng sợ dẫn cháy chân hắn.

“Đây là cái quỷ gì thế!” Nghệ Thanh Điểu sợ hãi khàn giọng rú thảm. Chân hắn bốc cháy, giày lông vũ trên chân hắn do thợ thủ công có tiếng Nghệ Thần bộ dùng lông Thanh Loan chế thành, giày lông vũ có thể ngăn cản một đòn của Vu Vương mà không vỡ vụn lại nháy mắt đã cháy thành tro tàn.

Bàn chân hắn so với giày lông vũ càng thêm kiên cường dẻo dai, lại như than đá trong đống lửa cháy tới mức toàn bộ đỏ đậm trong suốt. Hắn rõ ràng nhìn thấy da thịt mình bị đốt thành một làn khói, nhìn thấy kinh lạc mạch máu của mình ở trong ánh lửa màu vàng nháy mắt thành tro. Sau đó là xương cốt trên bàn chân hắn.

Xương chân Vu Vương màu xanh đậm tựa như lục bảo thạch, toàn bộ trong vắt không có chút tạp chất ở trong ánh lửa màu vàng chỉ là so với chút da thịt kia kiên trì thêm nháy mắt, đại khái chính là một phần vạn khoảnh khắc búng ngón tay, sau đó xương chân hắn cũng bị cháy sạch sẽ.

“Đây là cái quỷ gì!” Nghệ Thanh Điểu sợ tới mức hồn vía lên mây, không ngừng gầm rú quái dị.

“Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên đó. Ta nói cho ngươi!” Cơ Hạo lạnh lùng vô tình nhìn hắn: “Sư tôn nói, không đến lúc tính mạng khó giữ được đừng tùy ý vận dụng những vật bảo mệnh ngoài thân, hiện tại chính là thời điểm tính mạng khó giữ được.”

Tử phủ kim đan xoay tròn, đan nguyên pháp lực hóa thành một đám mây tím nho nhỏ nâng Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên. Lá cờ phiên dài ba tấc nhìn qua chỉ là món đồ chơi trẻ con, nhưng Nghệ Thanh Điểu Cơ Hạo dốc hết toàn lực cũng không cách nào đối phó đã bị mất một cái chân.

Vô số kim quang rậm rạp cuốn lên, những kim quang này mềm dẻo như vật còn sống, như có linh tính quấn quanh cẳng chân, đùi của Nghệ Thanh Điểu, thuận thế lại đem một cái chân khác vẫn ổn của hắn bao bọc vào.

Phần eo trở xuống, thân thể Nghệ Thanh Điểu bị Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên phát ra kim quang bao vây, sau đó nửa thân thể của hắn liền bốc cháy lên.

“Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên?” Nghệ Thanh Điểu rất mờ mịt nhìn Cơ Hạo, hắn chưa từng nghe nói cái tên này. Hắn không hiểu, tiểu phiên chỉ dài ba tấc như vậy, sao có thể bộc phát ra uy lực đáng sợ như vậy.

“Sư tôn của ngươi là ai?” Thân thể bị kim quang quấn quanh, nhiệt độ cao đáng sợ đã ập vào lục phủ ngũ tạng, Nghệ Thanh Điểu khàn giọng thét chói tai, truy hỏi tên sư tôn của Cơ Hạo.

“Ngươi không cần biết.” Cơ Hạo đưa tay cầm Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, tiểu phiên ba tấc nặng nề như núi, Cơ Hạo cầm nó nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, nhất thời toàn thân mồ hôi như mưa rơi, cơ bắp cũng rất đau nhức.

Nghệ Thanh Điểu kinh ngạc giận dữ đan xen rít gào một tiếng, dưới áo lông vũ ở ngực hắn một ngọc phù màu xanh to bằng bàn tay bay lên không trung, trong ngọc phù xanh mướt ướt át vô số phù văn nhỏ bé màu xanh xoay tròn, phóng ra một đạo thanh quang bao lấy Nghệ Thanh Điểu.

Thanh quang kịch liệt chấn động, bọc Nghệ Thanh Điểu muốn thoát khỏi Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên giam cầm phá không bay đi. Cái ngọc phù này tản mát ra khí tức mênh mông vô cùng, giống như thiên địa chi uy lẫm liệt không cho phép xâm phạm. Cơ Hạo cảm thụ được khí tức mênh mông đáng sợ này, lẩm bẩm: “Vu Đế tự tay chế thành bảo mệnh vu phù sao? Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, đừng làm ta thất vọng đó!”

Tử phủ kim đan xoay tròn một phen, toàn bộ đan nguyên pháp lực nháy mắt rót vào Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên.

Trên lá cờ nhỏ một dịch ánh lửa dinh dính giống như vàng dâng trào ra, nháy mắt bao trùm thân thể Nghệ Thanh Điểu. Ngọc phù của Vu Đế phát ra thanh quang ‘Vù vù’ cháy lên, trong nháy mắt đã cháy sạch sẽ, sau đó thân thể Nghệ Thanh Điểu cũng cháy lên mãnh liệt, sau một hơi thở Nghệ Thanh Điểu đã hoàn toàn tiêu vong ở trong thiên địa.

Trước mặt Cơ Hạo lơ lửng một giọt tinh huyết màu xanh to bằng nắm tay, tản mát ra dao động tinh túy vạn phần mê người.