“Tiểu tử, làm khá lắm!” Hoa Tư Liệt vẻ mặt phức tạp nhìn Cơ Hạo cúi người kịch liệt nôn mửa: “Gã đó, chúng ta thật không ngờ, hắn lại có thể là nanh vuốt dị tộc. Mệt chúng ta tín nhiệm hắn như thế, để hắn phụ trách một cái phòng tuyến dài khoảng vạn dặm của Xích Phản sơn.”
Cơ Hạo nôn mửa từng ngụm từng ngụm, rất nhanh đã ngay cả mật đắng cũng nôn sạch sẽ, chỉ có từng giọt nước trong dinh dính không ngừng nôn ra. Hắn nôn tối tăm trời đất, nôn tới mức lục phủ ngũ tạng cũng thiếu chút nữa lộn lại.
Hắn căn bản không phải vì trong lao tù máu thịt mơ hồ mà nôn mửa, mà là vì linh hồn biến – thái vặn vẹo của Cơ Mạch kia mà nôn mửa!
Hắn đứng vững khổ hình của Cơ Hạo, ở lúc tinh thần cũng hoàn toàn sụp đổ, lại còn có thể gắt gao bảo vệ chỗ cơ mật sâu nhất đáy lòng. Quân cờ dị tộc kia ẩn núp ở chiến trường Xích Phản sơn, thân ở địa vị cao quan trọng nhất.
Cơ Mạch ở lúc gặp hình phạt vô cùng tàn khốc của Cơ Hạo, linh hồn cũng sắp tan vỡ rồi, lại còn có thể giữ bí mật này.
Nghiêm hình tra tấn, với hắn mà nói, tựa như càng giống một loại tử vì đạo thần thánh. Cho dù loại ‘hành vi tử vì đạo’ này của hắn là xuất phát từ tư lợi, là xuất phát từ dục – vọng xấu xa không chịu nổi nhất, Cơ Hạo cũng không thể không khâm phục ‘Dũng khí’ cùng ‘Tiết khí’ của Cơ Mạch.
Nhưng ‘Boong boong thiết cốt’ như thế, lại bị thủ đoạn nhỏ của Cơ Hạo triệt để đánh tan.
Trong xương khớp Đế Sát, nào có nửa điểm cốt tủy? Toàn bộ cốt tủy của hắn đều bị Viêm Long Kiếm một mồi lửa đốt sạch sẽ, chỉ để lại bộ xương bán trong suốt kia.
Cơ Hạo chỉ là tùy tay từ trong xương cốt bị rút ra của bản thân Cơ Mạch, lấy ra một chút cốt tủy, làm bộ là đến từ trong xương của Đế Sát, tùy tay rót vào thân thể Cơ Mạch. Chính là thủ đoạn nhỏ không đáng nhắc tới này, lại khiến Cơ Mạch tin tưởng vững chắc, hắn đã có được huyết mạch Ngu tộc!
Hắn có thể chịu đựng được Cơ Hạo nghiêm hình tra tấn, hắn có thể chịu được loại thống khổ phi nhân loại đó. Hắn có thể thừa nhận hình khí Vu Điện mang đến ác mộng vượt qua cực hạn, hắn lại không thể chịu đựng được —— ‘thân thể tôn quý’ của mình bị nửa điểm thương tổn!
Cơ Mạch tin tưởng vững chắc, hắn đã có được huyết mạch Ngu tộc, hắn đã là quý tộc Ngu tộc tôn quý bất phàm, hắn đã thăng hoa, siêu thoát. Hắn đã không là một tên nhân tộc thô bỉ, dã man, vô tri, chưa khai hóa nữa!
Cho nên, mỗi một cái lông của hắn đều trở nên tôn quý như vậy!
Hắn có thể vì sự an toàn của quân cờ kia, đau khổ chịu đựng Cơ Hạo tra tấn phi nhân loại. Nhưng vì ‘thân thể tôn quý’ mới sinh của hắn, một sợi lông của hắn cũng còn chưa bị thương tổn, hắn liền không chút do dự bán đứng người kia!
Cách nghĩ vặn vẹo cỡ nào, linh hồn biến – thái cỡ nào.
“Chiến sĩ Nam Hoang, cho dù là kẻ địch cũ của ta, vô luận là Cơ Xu hay Khương Bặc, bọn hắn có thể bán đứng tộc nhân, nhưng ít nhất, bọn hắn sẽ không bán đứng tổ tông, sẽ không bán đứng huyết mạch của mình!” Cơ Hạo chậm rãi đứng lên, trong bụng hắn đã không có gì có thể nôn nữa, cho dù lục phủ ngũ tạng còn đang vặn vẹo quay cuồng, hắn cũng không nôn ra được chút gì.
Lấy ra một túi rượu, hướng trong miệng trút mấy ngụm rượu lâu năm, Cơ Hạo cố nén lại xúc động nôn mửa. Nhìn Tự Văn Mệnh rất nghiêm túc hỏi: “Đại thúc, người như vậy, chỉ là một bộ phận rất ít, có phải không?”
Hai tay Tự Văn Mệnh dùng sức đè hai vai Cơ Hạo, rất nghiêm túc nhìn Cơ Hạo nói từng chữ một: “Đúng vậy, chỉ là một bộ phận cực kỳ nhỏ bé! Tuyệt đại đa số nhân tộc, cho dù bọn họ có tư tâm, có ý nghĩ cá nhân, nhưng, chúng ta không bán tổ tông!”
“Khối thiên địa này, là tổ tiên nhân tộc chúng ta lập nghiệp khi gian khổ, vượt mọi chông gai đánh ra thiên địa.” Tự Văn Mệnh dị thường nghiêm túc nói: “Tổ tiên chúng ta sinh ở nơi này, sống ở nơi này, chết ở chỗ này, chôn ở chỗ này. Mỗi một tấc thủy thổ của một khoảng thiên địa này, đều là máu thịt tổ tiên chúng ta.”
“Cho nên vô luận dị tộc mạnh bao nhiêu, chúng ta sinh ở nơi này, chúng ta sống ở nơi này, chúng ta chết ở chỗ này, chúng ta cuối cùng cũng phải chôn ở chỗ này! Chúng ta một bước cũng không nhường, chúng ta một khối đất cũng sẽ không từ bỏ cho bọn hắn. Hoặc là chảy cạn máu của chúng ta, hoặc là chảy cạn máu của bọn hắn.”
“Sẽ có một ngày, con con cháu cháu, đời đời kiếp kiếp của chúng ta sẽ sinh ở nơi này, sống ở nơi này, chết ở chỗ này, chôn ở chỗ này.” Tự Văn Mệnh nhìn Cơ Hạo, cười rất sáng lạn: “Như ngươi vừa rồi nói, thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, màu vàng đen, là màu sắc tôn quý nhất thế gian. Huyết mạch chúng ta, cũng là huyết mạch tôn quý nhất thế gian!”
Cơ Hạo gật gật đầu, dùng sức túm cổ tay Tự Văn Mệnh, mang theo túi rượu từng bước một đi ra khỏi tòa ngục giam giam giữ vô số tù binh.
Nơi Cơ Hạo đi qua, mùi máu tươi nồng đậm trên thân hắn khiến những tù binh bị bắt sống kia run sợ trong lòng. Bọn nô lệ dị tộc kiêu ngạo ương ngạnh, kiêu ngạo hơn người kia run rẩy cuộn mình ở góc lao tù, thậm chí không ai dám nhìn Cơ Hạo thêm một cái.
“Các ngươi đám… nhu nhược này!” Cơ Hạo nhìn những nô lệ dị tộc ngày thường giương nanh múa vuốt không ai bì nổi, giết chóc bình dân nhân tộc giống như mãnh hổ ác lang, giờ phút này lại nhu thuận thuận theo như dê con, cất tiếng cười to lên: “Các ngươi, đều là một đám nhu nhược! Tạp – chủng phản tổ vong điển!”
Tiếng cười điên cuồng quanh quẩn ở trong ngục giam, hóa thành sóng to cuồn cuộn gào thét quay cuồng. Các nô lệ dị tộc khàn giọng rú thảm, tiếng cười điên cuồng trung khí mười phần của Cơ Hạo giống như sấm sét, chấn động khiến màng tai bọn hắn vỡ vụn, chấn động khiến bọn hắn miệng phun máu tươi, chấn động khiến lục phủ ngũ tạng bọn hắn cũng thiếu chút nữa vỡ vụn.
Cười to thật lâu, Cơ Hạo mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi nhà giam.
Đứng ở cửa nhà giam, ngắm nhìn ánh sáng mặt trời vừa mới dâng lên phía đông, Cơ Hạo đột nhiên nhếch miệng cười, trong lòng trào lên một sự vui sướng, hắn hướng tới bầu trời màu lam tím nhạt, lại phát ra từng đợt cười điên cuồng.
Trong tiếng cười lớn, Cơ Hạo lấy ra Cửu Long Hỏa Châu thu được từ Đế Sát trên người.
Hỏa châu to bằng nắm tay phun sóng nhiệt cuồn cuộn, từng luồng khí tức tàn sát bừa bãi cuồng vọng, kiêu hoành không ngừng từ trong hỏa châu phun ra.
Thiên địa thánh binh, tự sinh linh tuệ. Viên hỏa châu này ngay cả Đế Sát cũng không hoàn toàn phục tùng hắn, giờ phút này lại càng sẽ không nghe theo Cơ Hạo chủ nhân mới này sai sử. Nó ở trong tay Cơ Hạo kịch liệt nhảy lên, không ngừng phát ra tiếng rồng gầm trầm thấp.
“Không phục? Vừa lúc tâm tình ta không vui! Ngươi là tự mình lao đầu vào lưỡi đao sao!” Cơ Hạo cười lớn một tiếng, há mồm đem Cửu Long Hỏa Châu nuốt xuống.
Năm ngọn lửa năm màu từ từ bay lên, vòng quanh Cửu Long Hỏa Châu chỉ xoay tròn một cái, hỏa châu phát ra tiếng rít tuyệt vọng, kịch liệt nhảy lên vài cái, còn chưa kịp phá tan thân thể Cơ Hạo bỏ trốn mất dạng, bảo châu cứng rắn đã bị ngọn lửa năm màu hòa tan thành một đám dịch lửa nhiệt độ kinh người.
Nhiệt lực đáng sợ bùng nổ ở trong cơ thể Cơ Hạo, theo kinh lạc rộng rãi, bền bỉ hướng các nơi của thân thể lao đi.
Thần niệm khổng lồ của Cơ Hạo khóa chết nhiệt lực, khống chế chúng nó nhanh chóng hướng mấy chục chỗ vu huyệt húc tới.
Trong tiếng ‘Vù vù’, một chỗ vu huyệt trên thân Cơ Hạo sáng lên, sau đó là hai nơi, ba nơi, ngay sau đó mấy chục chỗ vu huyệt lần lượt phát ra nhiệt độ cao ánh sáng, phun ra từng luồng lửa tinh tế.