“Thiên địa, vạn vật, ức vạn sinh linh, đều là trận.”

Mở ra trang đầu tiên của《 Vũ Dư trận giải 》, điểm điểm tử khí bay lên trời, vô số chữ tiểu triện cực nhỏ xoay quanh bay múa ở trước mặt Cơ Hạo. Cơ Hạo không thấy rõ những chữ tiểu triện cực nhỏ đó rốt cuộc là chữ gì, nhưng một mảng minh ngộ tự nhiên mà vậy nảy mầm trong lòng.

Mảnh trời này, mảnh đất này, vạn vật giữa thiên địa, thậm chí chúng sinh, tất cả đều là trận. Toàn bộ thế giới chính là một cái đại trận khổng lồ vô cùng, là đại trận thâm ảo nhất, khó giải nhất, tinh thần ở trong đại trận này vận chuyển, tự nhiên biến thiên trong đại trận này.

Người ta có thể mở mồm nói chuyện, đây là diệu dụng của trận pháp. Mở miệng hít khí, khí vào ngực phổi, khí tức nghịch chuyển chấn động dây thanh, đầu lưỡi nhảy lên điều tiết dây thanh chấn động phát ra dòng khí, con người liền có thể nói chuyện. Toàn bộ quá trình này, chính là một luồng khí tức ở trong một cái vận dụng trận pháp đơn giản nhất.

Vô số tinh tú, tứ hoang lục địa, tất cả đều quay quanh Trung Lục thế giới xoay tròn. Tinh tú ai về chỗ nấy, tự có đạo của nó, tinh tú cùng lục địa nhìn như rậm rạp vô lượng, lại vĩnh viễn sẽ không va chạm với nhau. Cái này cũng là diệu dụng của trận pháp, ở trong một tòa đại trận này, vị trí cùng quỹ tích toàn bộ tinh tú, tứ hoang lục địa, thậm chí vận mệnh của bọn nó, đều đã bị định sẵn rồi.

Một gốc hoa, là trận; một cây cỏ, là trận. Nhiệt lực mặt trời cung cấp năng lượng cho trận pháp này, trận pháp vận hành, hấp thu hơi nước, mưa móc và đại địa thổ nhưỡng chất dinh dưỡng, hoa cỏ dần dần sinh trưởng lớn mạnh, bỏ cũ lấy mới, cung cấp dưỡng khí cùng chất dinh dưỡng luân hồi cho tự nhiên đại trận càng thêm khổng lồ, càng thêm phức tạp.

Vạn vật là trận, vạn pháp là trận.

Mạch lạc truyền thừa lực lượng của nhân tộc là trận, vu lực độc đáo lưu chuyển ở kinh lạc trong cơ thể là trận, vu huyệt mở cũng là trận. Đem con người coi là một đại trận độc lập, vu huyệt chính là tiết điểm trung tâm năng lượng trận pháp, mà kinh lạc chính là đường về của năng lượng trận pháp, con người chính là trận cơ, cung cấp năng lượng cho toàn bộ đại trận vận chuyển cần có.

Tiếp tục dấn thân xuống. Thân thể vu là một tòa đại trận, vu điên cuồng rèn luyện thân thể, tăng lên vu lực, chính là đem thân thể này tẩm bổ hùng hậu, cường đại vô cùng, do đó dẫn động đại trận phát huy lực phá hoại đáng sợ.

‘Vu’ tòa đại trận này, tất cả năng lượng đều đến từ bản thân.

Mà ‘đạo nhân’. Vũ Dư đạo nhân và các đệ tử môn nhân của hắn, bản thân tất nhiên là một tòa đại trận, nhưng bọn hắn càng nhiều đem bản thân coi là mắt trận một cái đại trận càng khổng lồ hơn. Thiên địa nguyên khí chính là nguồn năng lượng của tòa đại trận càng thêm khổng lồ phức tạp này, nguyên thần thần niệm chính là đầu mối then chốt khống chế đại trận này vận chuyển.

Cho nên thân thể ‘đạo nhân’ có lẽ so với các Đại Vu nhỏ yếu hơn trăm ngàn lần, nhưng khi ‘đạo nhân’ điều động thiên địa nguyên khí khổng lồ trong đại trận lấy bản thân làm mắt trận, ‘đạo nhân’ liền có thể phát huy ra lực lượng không kém gì Đại Vu, thậm chí vượt thật xa Đại Vu.

Cơ Hạo như mê như say lật xem《 Vũ Dư trận giải 》của Vũ Dư đạo nhân, từng câu từng chữ, mỗi chữ châu ngọc. Quả thực như khai thiên tích địa, mở rộng một cái thế giới mới ở trước mặt Cơ Hạo.

Nhìn ra được, rất nhiều quan điểm, rất nhiều lý niệm trong《 Vũ Dư trận giải 》, có rất nhiều khác biệt với Cơ Hạo biết và thấy trong đạo tạng kiếp trước, tỏ ra rất tục tằng, rất thô lậu, như nguyên thạch vừa mới đào ra, còn chưa trải qua tạo hình tinh tế.

Nhưng đây dù sao cũng là vô thượng bảo điển ra từ tay Vũ Dư đạo nhân, là tổng cương của tất cả trận pháp. Những tỳ vết và sơ hở kia, chỉ là vì hiện tại Vũ Dư đạo nhân, có lẽ chính hắn cũng còn chưa tìm hiểu ra ý nghĩa thâm ảo cao hơn mà thôi.

“Tuyệt không thể tả!” Cơ Hạo mồm miệng lưu hương, đỉnh đầu từ từ có nhiệt khí bay lên trời.

“Tuyệt không thể tả!” Trong thần hồn không gian, tiếng hư ảnh cảm khái văng vẳng truyền đến: “Lấy bản thân làm mắt trận, nắm giữ thiên địa đại trận, đây quả thật là vô thượng diệu pháp. Nhưng nếu một vị Đại Vu, bản thân cường hãn như thiên địa, mỗi một chỗ vu huyệt đều chất chứa vô lượng tinh thần, vung tay lên đã có lực lượng khai thiên tích địa, nắm giữ thiên địa lại đã thế nào?”

Cơ Hạo chợt ngẩn ngơ, hắn rất muốn tham thảo đôi chút vấn đề này với hư ảnh, nhưng hư ảnh đã sớm nấp đi chỗ sâu nhất của thần hồn không gian.

Một tiếng thở dài phiêu đãng ở trong thần hồn không gian: “Sư tôn này của ngươi, là cực tốt. Nhưng… ta không muốn gặp hắn, hắn nghĩ hẳn cũng không muốn gặp ta, cho nên, không bằng không gặp, không bằng không thấy.”

Cơ Hạo ngậm chặt miệng, đôi mắt lóe lên thần quang màu đỏ vàng, mạnh mẽ đem toàn bộ tâm thần đều đắm chìm ở trong《 Vũ Dư trận giải 》.

Đột nhiên, hắn lấy ra ba khối ngọc nho nhỏ, ngón tay búng ra, ba khối ngọc bay lên, dựa theo phương vị thiên địa nhân tam tài lơ lửng ở không trung, trong từng khối ngọc đều có một chút pháp lực lóe lên. ‘Xẹt xẹt’ vài tiếng, vài đạo điện quang tinh tế hạ xuống, đem mặt đất bổ ra lỗ thủng to bằng nắm tay.

“Thiện!” Ngồi ở một bên khoanh chân đả tọa, Vũ Dư đạo nhân vui vẻ vỗ tay tán thưởng: “Hay lắm, quả nhiên là đồ đệ tốt của bần đạo!”

Hít sâu một hơi, Vũ Dư đạo nhân nói êm tai: “Cơ Hạo, ngươi phải nhớ kỹ, trận đạo của vi sư, lấy thiên địa làm trận cơ, lấy vạn vật làm mắt trận, khống chế thiên địa vạn vật để mình sử dụng, huyền ảo vô cùng, không thể diễn tả, chỉ có thể lấy nguyên thần cảm ngộ thiên địa đại đạo mà được.”

“Trận đạo của vi sư, chính là thiên địa tự nhiên chi đạo, chất chứa vô tận ý nghĩa thâm ảo, vô hình vô sắc, vô tung vô ảnh, đến không biết nó đến, đi không biết nó đi, vây người giết người đều ở trong vô hình, rất lợi hại.”

“Vu trận của Vu Điện, bắt chước dấu vết thiên địa đại đạo, ngưng tụ đại đạo phù văn, chồng chất tầng tầng đại đạo phù văn mà thành trận, tất nhiên uy lực cực lớn, lại tượng khí quá nặng, dấu vết quá rõ, cho nên ở dưới thần quang dò xét của bọn ngu xuẩn ba mắt, bốn mắt, năm mắt kia, vu trận của Vu Điện giống như lửa trại ban đêm, căn bản không giấu được người khác.”

“Bọn ngu xuẩn đó đã quen dùng thần quang dò xét điều tra vu trận của Vu Điện, sau đó lấy man lực phá giải chiến pháp. Cơ Hạo ngươi ngày sau, có thể mượn sự sơ sẩy sơ ý của bọn hắn, lấy tự nhiên trận đạo vi sư truyền thụ, đánh bọn hắn không còn manh giáp!”

Vũ Dư đạo nhân nhíu hai hàng lông mày, một luồng sát ý phóng lên trời, các ngôi sao trên trời ảm đạm không ánh sáng, từng đợt gió lạnh dựng lên từ đất bằng, thổi bụi cỏ lau trên đảo cát giữa sông kịch liệt lắc lư, trên mặt sông bỗng dưng xuất hiện vô số lốc xoáy nhỏ bé.

Cơ Hạo nghe mà tâm huyết mênh mông, cung kính hứa hẹn, sau đó không ngừng chỉ ra chỗ trong trận giải hắn tạm thời không rõ hướng Vũ Dư đạo nhân đặt câu hỏi.

Vũ Dư đạo nhân miệng lưỡi lưu loát hạ bút thành văn, nói hai ba câu đã chỉ thẳng mê hoặc trong lòng Cơ Hạo, đem chỗ hắn không hiểu không rõ giải thích rành mạch. Nói đến chỗ đắc ý, đỉnh đầu một Vũ Dư đạo nhân từ từ bay lên một đám mây tía, trong mây tía mơ hồ có từng tia sáng vàng phun ra, toàn bộ ánh sáng vàng phun ra không ngừng dung nhập thân thể Cơ Hạo, Cơ Hạo chỉ cảm thấy cả người tê dại phát đau từng đợt, từng dòng chảy nóng không ngừng dâng trào ở trong cơ thể.

Lửa năm màu trong bụng cắn nuốt vô số ánh sáng vàng Vũ Dư đạo nhân phát ra, đột nhiên lay động một trận, hai ngọn lửa năm màu chợt nứt tách thành ba đám, không bao lâu lại nứt thành bốn đám, cuối cùng là năm ngọn lửa năm màu to bằng nắm tay lay động sinh tư ở trong đan điền vu huyệt của Cơ Hạo.

Một đêm chậm rãi trôi qua, phía đông xuất hiện một mảng mặt trời.

Thái Ti lau lau nước miếng khóe miệng, từ giấc ngủ tỉnh lại, mang theo cây cung nhỏ đứng ở trước tế đàn.