Thái Ti dùng tiễn thuật ‘tinh diệu vô cùng’ của hắn, hung hăng hướng về phía người cỏ lại liên tục bắn năm mũi tên, gom đủ con số bảy mũi tên hôm nay.

Thở hổn hển, Thái Ti vứt trường cung, cười gượng nhìn về phía Phong Hành đứng ở một bên, vẻ mặt đầy sự chán ghét: “Lần sau, ta làm phép, Phong Hành huynh đệ ngươi giúp ta bắn đi.”

Phong Hành ngửa mặt nhìn bầu trời, lặng lẽ thở dài một hơi.

Một mũi tên trúng bụng, một mũi tên trúng ngón tay, năm mũi tên còn lại Thái Ti dứt khoát ghé đến chỗ cách tế đàn không đến một trượng bắn loạn, một trúng thái dương, một trúng ngón chân, một trúng tai, một trúng khóe miệng, một trúng bả vai.

Loại tiễn thuật này, coi như kinh thiên địa khiếp quỷ thần, nếu Thái Ti bất hạnh sinh ở Thập Nhật quốc, hắn một khi đem tiễn thuật như vậy triển lãm ra, cha mẹ đẻ của hắn khẳng định tự mình xuống tay bóp chết hắn, đỡ cho hắn đi ra ngoài mất mặt xấu hổ, làm cả gia tộc đều hổ thẹn!

Xa xa, trong đại doanh dị tộc, Câu Tú đã đau đến mức chết đi sống lại, sống lại chết đi ước chừng bảy lần, trên người nàng không hiểu sao xuất hiện mấy chỗ vết thương bé nhỏ không đáng kể. Ví dụ như nói ngón tay đứt gãy, tai rách, ngón chân vặn vẹo, răng đột nhiên rụng hai cái…, những thương thế này rõ ràng không nghiêm trọng, Câu Tú lại đau đến mức cả người thiếu chút nữa phát điên.

Đám người Đế Sát cũng điên rồi, đại y Tu tộc đi theo quân luống cuống tay chân chữa thương cho Câu Tú, xua tan nguyền rủa cho nàng, nhưng tất cả đều vô dụng. Vết thương trên người nàng nhìn qua bé nhỏ không đáng kể, nhưng mặc cho đại y Tu tộc dùng hết dược tề tốt nhất mang theo bên người, thương thế chưa chuyển biến tốt chút nào.

Toàn bộ đại quân dị tộc loạn hết cả lên, nhất là các tướng lĩnh Ngu tộc tiếc mạng, bọn họ càng nhanh chóng hướng gia tộc mình truyền về tin tức. Ngắn ngủn một canh giờ sau, mấy đại gia tộc Huyết Nguyệt nhất mạch bắt đầu dùng nhiều tiền mua các loại ngọc phù cùng bảo vật ngăn cản vu chú, mạnh mẽ đem những bảo vật đó đẩy giá cao gấp đôi có thừa.

Những xôn xao này tạm thời không lan đến bọn Cơ Hạo bên này. Nhìn Thái Ti bắn xong bảy mũi tên hôm nay, Cơ Hạo cười nói: “Thái Ti, ngươi cũng mệt rồi, mọi người đều nghỉ ngơi đi. Ta đã đánh tiếng sẵn với Ngũ Long trưởng lão, những ngày tới Kì Binh doanh sẽ không phân công nhiệm vụ cho chúng ta, chúng ta…”

Cơ Hạo vừa nói chuyện, vừa theo bản năng nhìn về phía bụi cỏ lau ở một bên.

Thần niệm của hắn chưa cảm nhận được bất cứ người ngoài nào tồn tại, chỉ là một loại bản năng, khiến hắn tùy ý hướng bên đó nhìn thoáng qua. Một bóng người đứng ở bên cạnh bụi cỏ lau, đang chắp tay sau lưng, tò mò đánh giá pháp trận Đinh Đầu Thất Tiễn Thư.

Cơ Hạo bị dọa mồ hôi lạnh toàn thân ‘xoát xoát’ phun ra, lông tóc toàn thân dựng thẳng lên từng sợi, thân hình hắn chợt lóe, kéo theo một đạo tàn ảnh bổ nhào tới bên người Thiếu Ti cách người nọ gần nhất, nháy mắt chế trụ bả vai Thiếu Ti hướng phía sau vung lên, giáp trụ Quy Linh đưa tặng không tiếng động mặc ở trên người, hắn rút thạch kiếm, ưỡn ngực đứng ở trước mặt bóng người nọ.

“Ngươi là ai?” Khôn cùng kinh hãi, cuối cùng chỉ hóa thành một câu vô cùng đơn giản.

“Nha!” Man Man bị dọa nhảy dựng, nàng giờ mới phát hiện thế mà có người không hiểu sao tới gần, nàng bị dọa vung lên hai thanh đại chuỳ, nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng hướng phía sau Cơ Hạo đi qua. Nàng đã quen đứng ở phía sau Cơ Hạo, tùy thời tiếp viện Cơ Hạo.

Bên người Vũ Mục lóe lên một mảng khí xanh, hơi nước mờ mịt từ trong sông xung quanh bay lên, nhanh chóng vờn quanh ở bên người hắn.

Phong Hành trước sau như một, ở trong gió biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Bốn phía vừa rồi bắt đầu còn truyền đến tiếng bước chân tinh tế, nhưng rất nhanh tiếng bước chân của Phong Hành đã biến mất. Phong Hành tiềm hành vô tung, đã trở thành tồn tại có sức uy hiếp nhất trong đội ngũ bọn Cơ Hạo.

Thái Ti còn chưa làm rõ tình huống, hắn ngây ngô lắc đầu, nhìn chung quanh nói: “Nghỉ ngơi? Ài, kiếm chút đồ ăn ngủ tiếp một giấc chứ? Có chút đói, Đinh Đầu Thất Tiễn Thư rất tốn sức, ta đói rồi… Này. Ngươi là ai?”

Thái Ti rốt cuộc thấy được bóng người kia, hắn bị dọa hú lên quái dị, nhanh chóng rút ra cốt trượng nhẹ nhàng niệm tụng vài cái chú ngữ.

“Mấy tiểu gia hỏa, không cần cẩn thận như vậy. Bần đạo Vũ Dư, lần này là tới thu đồ đệ. Không có nửa điểm ác ý.” Trường bào màu đỏ hóa thành áo dài vải thô, Vũ Dư đạo nhân tùy tiện đi về phía trước vài bước, tùy tay hướng trọng giáp trên người Cơ Hạo điểm một cái: “Quy Linh đem mai rùa của mình cũng cho ngươi? Ừm, đứa sư tỷ này làm không tệ.”

‘Ông’ một tiếng, trọng giáp lúc đại chiến với Đế Sát quân đoàn, mặc cho vô số chiến sĩ Già tộc vây ẩu cũng không chút sứt mẻ nhẹ nhàng run lên, hóa thành từng đạo hắc quang chui vào thân thể Cơ Hạo.

Cơ Hạo kinh ngạc nhìn Vũ Dư đạo nhân, đứng ở phía sau Cơ Hạo Man Man đột nhiên cười lên: “Ủa, hắn và a cha đều đẹp mắt như nhau.”

Vũ Dư đạo nhân cười hướng Man Man nhìn thoáng qua, đắc ý sờ sờ gò má: “Tiểu nha đầu, lời này của ngươi, là đang khích lệ a cha ngươi à? Ừm, thôi, không bắt nạt trẻ con, năm đó ta chính là từng cùng nhau uống rượu với tổ tiên nhà ngươi… Bộ dáng hắn cũng không ưa nhìn bằng ta.”

Khóe mắt Cơ Hạo nhảy loạn một phen. Giáp trụ Quy Linh đưa tặng hư không biến mất, cái này đã đủ để chứng minh thân phận của Vũ Dư đạo nhân.

Nhưng chính là vì Cơ Hạo đoán được thân phận của Vũ Dư đạo nhân, cho nên hắn mới cảm thấy trong đầu trống rỗng một phen, cả người cũng mơ hồ không còn sức lực. Kiếp trước đọc mọi đạo tạng, trong đó có bao nhiêu kinh quyển, đều đến từ Vũ Dư đạo nhân và môn nhân đệ tử của hắn?

“Vị này…” Cơ Hạo trầm mặc một phen, thu hồi thạch kiếm, hướng Vũ Dư đạo nhân chắp tay hành một lễ.

“Quỳ xuống, dập đầu, gọi sư phụ!” Vũ Dư đạo nhân mặt mày hớn hở nhìn Cơ Hạo: “Quả nhiên là kỳ tài trời sinh, A Bảo đồ nhi không nói ngoa, Quy Linh cũng không uổng tán thưởng ngươi. Vi sư thu nhiều đồ đệ như vậy, có trước khi bái sư đã tu thành yêu đan, nhưng trong đồ đệ nhân tộc, trước khi bái sư đã tu thành nguyên thần, ngươi vẫn là người đầu tiên.”

Vũ Dư đạo nhân rất dùng sức vỗ bả vai Cơ Hạo: “Tốt, tốt, tốt, quả nhiên là đồ đệ tốt của vi sư. Ừm, lễ bái sư, cái này, vi sư tìm chút…”

Không đợi Cơ Hạo mở miệng, Vũ Dư đạo nhân ở trong tay áo lục lọi một phen, nhanh chóng lấy ra một lá cờ dài một trượng hai thước, toàn thân đỏ như lửa không ngừng phun trào ra nhiệt độ cao đáng sợ: “Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, vi sư thiếu chút nữa đem bảo bối này quên mất. Đồ nhi ngoan, Thái Dương Phiên này chính là tiên thiên thái dương tinh hoa thai nghén mà thành, có thể phóng tiên thiên thái dương tinh hỏa đốt người ta, vừa lúc hợp ngươi sử dụng!”

Khí tức cổ xưa cường đại làm người ta hít thở không thông từ trên Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên không ngừng trào ra, dù là Man Man một thân quái lực, cũng kêu ‘A nha’ một tiếng quái dị, bị Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên phóng ra khí tức đáng sợ ép cho ngã xuống đất không thể động đậy.

Vũ Dư đạo nhân cười ‘ha ha’, ngón tay khẽ điểm, trong ngón tay hắn một chút tinh huyết màu tím hóa thành cầu vồng màu tím vạn trượng phun ra, vòng quanh Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên cuốn một cái, cây cờ khẽ ngân lên một tiếng, nhất thời hóa thành một ánh lửa chạy vào mi tâm Cơ Hạo. Toàn thân Cơ Hạo nóng rực từng đợt, lượng lớn mồ hôi không ngừng chảy ra, trong mồ hôi tràn đầy một mùi gay mũi.

“Đồ nhi ngoan, vi sư đã đem lễ vật bái sư cũng ban thưởng rồi.” Vũ Dư đạo nhân trừng lớn mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Cơ Hạo.

Cơ Hạo trầm mặc một lúc lâu, hắn nhớ tới A Bảo hàm hậu thuần khiết, chân thực nhiệt tình, nhớ tới Quy Linh dứt khoát sảng khoái, tươi tắn nhiệt tình, lại nhìn nhìn Vũ Dư đạo nhân giống như cao da trâu dán không nhả, hắn cuối cùng quỳ rạp xuống đất, dập đầu lung tung vang tám cái thật nặng.

“Đệ tử Cơ Hạo, khấu kiến ân sư!”