“Chạy, chạy, chạy, mau!”

Bọn Cơ Hạo ở phía sau kéo dài hồi lâu, nhưng rất nhanh, bọn họ đã đuổi kịp dân chạy nạn Kim Lang bộ cùng Thanh Lang bộ.

Mấy chục chiến sĩ hoặc là cõng, hoặc là khiêng, hoặc là mang theo tộc nhân hiểm tử nhưng vẫn còn sống, bước chân lảo đảo theo sơn cốc chạy gấp về phía trước. Nhưng một đường đào vong, bọn họ cũng đã là nỏ mạnh hết đà, không cần nói các chiến sĩ Tiểu Vu cảnh, dù là Lang Phi Đại Vu như vậy, cũng hầu như hao hết thể lực.

Tốc độ chạy trốn của bọn họ quá chậm, mà truy binh phía sau càng lúc càng gần, Cơ Hạo đã nghe được tiếng chân Kiếm Phong Tri Chu va chạm mặt đất ‘leng keng’.

“Dùng hết tốc độ chạy!” Cơ Hạo thét dài một tiếng, mi tâm một mảng ánh sáng màu vàng tím nhàn nhạt chợt lóe mà qua, tử phủ kim đan cấp tốc chuyển động, đan nguyên pháp lực nháy mắt tiêu hao khoảng chín thành.

Hai tay kết thành Nội Sư Tử Ấn, miệng phun chân ngôn chữ ‘Giả’, đôi mắt Cơ Hạo phun ra thần quang, nhanh chóng hướng các chiến sĩ chạy trốn nhìn lướt qua. Chân ngôn chữ ‘Giả’, có lực lượng thần kỳ nắm giữ vũ trụ đại lực, khống chế bản thân và người khác.

Trên đất bằng một mảng ánh sáng nhạt trào ra, từng đợt gió mát từ trên mặt đất lao lên, đem các chiến sĩ cầm đầu bọn Lang Phi bao vây ở trong. Từng tia dòng nước ấm rót vào thân thể bọn họ, bước chân nặng nề của bọn họ chợt trở nên nhẹ nhàng mau lẹ, chiến sĩ Vu Nhân cảnh nhỏ yếu nhất nhẹ nhàng bước ra một bước, cũng có thể kéo theo mấy cái tàn ảnh chạy ra ngoài mấy chục trượng.

Một dặm cũng là khoảng cách trăm năm mươi trượng, trong một nhịp thở bước ra hai bước đến ba bước, trong một nhịp thở chính là mấy dặm lộ trình bị bỏ lại phía sau.

Lang Phi hưng phấn ngửa mặt lên trời rống to, tán thưởng không thôi hướng Cơ Hạo khoa tay múa chân một cái thủ thế khâm phục: “Tiểu huynh đệ… Các ngươi thật sự, thật sự rất lợi hại.”

Nói tới đây, sắc mặt Lang Phi trở nên cực kỳ bi thương: “Nếu Kim Lang bộ chúng ta cũng có vu tế lợi hại như các ngươi, chúng ta ít nhất có thể có mấy ngàn tộc nhân chạy thoát. Không đến mức, không đến mức…”

Cơ Hạo sải bước chạy đến bên người Lang Phi, nặng nề thở hổn hển một hơi, phun ra một hơi thở mang theo mùi hôi thối, dùng sức vỗ bả vai Lang Phi một cái: “Muốn báo thù. Sống sót! Trở nên mạnh hơn, giết sạch bọn chúng!”

Lời Cơ Hạo nói rất đơn giản, tràn ngập nhân sinh quan trực tiếp nhất, thẳng thắn nhất của bộ tộc Nam Hoang.

Ngươi giết tộc nhân của ta, ta sẽ giết ngươi báo thù. Ta đánh không lại ngươi, ta sẽ mạnh hơn rồi đến giết ngươi. Nếu ta mãi không giết được ngươi, như vậy ta còn có con, còn có tôn tử, còn có chắt trai, đời đời con cháu đều chơi với ngươi!

Tính cách chiến sĩ Nam Hoang là đơn giản mà thô bạo như vậy, cho nên bộ tộc Nam Hoang một khi kết thù kết oán, thì đời đời kiếp kiếp không thể rửa sạch, phải có một bộ tộc hoàn toàn bị giết tuyệt huyết mạch mới có thể cắt đứt ân oán này.

“Ta sẽ sống sót thật tốt, sau đó giết sạch bọn chúng!” Lang Phi há mồm thở hổn hển, cắn răng nhìn nhìn hắc thạch trường đao trong tay Cơ Hạo, đột nhiên hướng Thiếu Ti vươn tay: “Muội tử, ngươi có hai cây trường mâu, cho ta mượn một cây đi!”

Thiếu Ti nhìn Lang Phi một cái, rung tay đem một cây tinh cương trường mâu ném cho hắn.

Cơ Hạo cười ‘ha ha’, đem vu tinh vừa rồi Lang Phi dùng để đổi thịt ăn cũng ném trở về, dùng sức vỗ bả vai Lang Phi một cái, Cơ Hạo đè thấp thanh âm: “Theo dõi chặt mấy người bọn hắn. Ta luôn cảm giác, bọn hắn có chút cổ quái.”

Cơ Hạo lại một lần nữa nhìn thật sâu mấy chiến sĩ Thanh Lang bộ kia.

Mắt thường nhìn không ra thương thế của bọn họ rốt cuộc như thế nào, chỉ nhìn từ bề ngoài, bọn họ đều bị thương rất nặng. Nhưng dưới thần niệm bao trùm, thương thế của mấy chiến sĩ này cũng chỉ là nhìn qua máu thịt mơ hồ rất dọa người, trên thực tế không có ảnh hưởng quá lớn đối với chiến lực của bọn họ.

“Có chút ý tứ. Chẳng lẽ niên đại này, đã có nghề nghiệp ‘gián điệp’ này sao?” Cơ Hạo lắc đầu, quay đầu hướng hơn hai trăm con Kiếm Phong Tri Chu nhanh chóng tới gần nhìn một cái, không khỏi da đầu phát tê từng đợt.

Hơn hai trăm con Kiếm Phong Tri Chu dài mấy trượng nhanh chóng đến, hơn nữa bọn Kiếm Phong Tri Chu này có chân đặc biệt dài, tốc độ chạy cực nhanh; có mặc giáp trụ bọc thép rất nặng, hiển nhiên lực phòng ngự rất mạnh; cũng có khoang bụng đặc biệt to, trong khoang bụng không ngừng khuếch tán ra vu lực dao động cường đại, hiển nhiên có lực sát thương càng thêm cường đại.

Nói ngắn lại, hơn hai trăm con Kiếm Phong Tri Chu tạo hình khác nhau, tác dụng của chúng nó ở trên chiến trường cũng khác nhau.

Khiến Cơ Hạo bỡ ngỡ là, khi hắn quay đầu nhìn, ít nhất có năm mươi con Kiếm Phong Tri Chu khoang bụng đặc biệt to đem chân cắm trên mặt đất, mở ra lỗ miệng, lộ ra ống hình chùy ba cạnh, hơn nữa tất cả đều tập trung mình.

Vừa rồi ba con Kiếm Phong Tri Chu đã sử dụng loại ống này công kích, cũng đã đánh cho Cơ Hạo có chút chật vật.

Hiện tại năm mươi con Kiếm Phong Tri Chu đặc biệt nạp liệu đồng thời công kích, Cơ Hạo nghĩ về hậu quả đó một chút thôi, mặt cũng đã có chút phát xanh rồi.

“Chết tiệt!” Cơ Hạo không dám chậm trễ, tùy tay vung ra hai vu phù phòng ngự đám trưởng lão bọn Ngũ Long Nghiêu đưa tặng, ngọc phù màu vàng đất nổ tung, ở tại chỗ đột nhiên có mấy chục bức tường đá dày cảtrượng ‘ầm ầm’ không ngừng dâng lên, ở phía sau Cơ Hạo hợp thành một vách ngăn phòng ngự cường đại.

Năm mươi mấy quả cầu lửa to bằng vại nước gào thét lao tới, hung hăng nện ở trên tường đá. Trong tiếng nổ vang, từng bức tường đá ầm ầm vỡ nát, tường đá sụp xuống nhanh chóng hóa thành điểm sáng màu vàng theo gió tiêu tán.

Ánh lửa tàn sát bừa bãi thổi quét phạm vi trăm trượng, một đoạn sơn cốc này đặc biệt hẹp, ánh lửa nhanh chóng đem vách núi hai bên cao tới nghìn trượng bao phủ.

Vang vài tiếng ‘Thùng thùng’, thân núi hai bên kịch liệt rung rung một phen, sau đó từng khối đá màu máu dày nặng phân rã, giống như trời sập nện xuống. Cơ Hạo liên tục rít chói tai, dẫn người cấp tốc chạy trốn. Vách núi từ đỉnh đầu nện xuống lớn nhất cũng có phạm vi mấy trăm trượng, dày tới ba mươi mấy trượng. Bị vách núi như vậy đập trúng, thấy thế nào cũng không phải chuyện gì thoải mái.

Mấy chục con Kiếm Phong Tri Chu đuổi quá nhanh, ánh lửa tàn sát bừa bãi vừa mới tiêu tán, chúng nó đã đuổi tới chỗ Cơ Hạo vừa rồi đứng.

Kết quả vách núi sụp đổ, lượng lớn tảng đá nện xuống, đem mấy chục con Kiếm Phong Tri Chu này tất cả đều nện ở phía dưới. Đá núi Xích Phản sơn đặc biệt nặng nề, mật độ cao, lại là từ trên cao nện xuống, mấy chục con Kiếm Phong Tri Chu này nhất thời bị đập vặn vẹo, nghiêng lệch, phù văn trận bên trong tuôn ra cả mảng lớn ánh lửa, đều mất đi động lực biến thành một đống sắt vụn.

“Úc ~ không! Tiền của ta!” Phía sau, các thanh niên Ngu tộc đuổi sát mà đến đồng thời ôm mặt kêu rên lên.

Bọn hắn đã chia cắt những hộ vệ, phó binh cùng nô lệ Câu Phàm La và Đế Lâm lưu lại, mỗi người đều kiếm được một khoản nho nhỏ. Nhưng mấy chục con Kiếm Phong Tri Chu này bị đập thành sắt vụn, đây đều là tài sản riêng của bọn hắn!

“Đừng công kích lung tung! Đuổi theo, bao vây bọn chúng, băm thành mảnh vụn!” Một chiến sĩ Già tộc vung hai cây rìu sừng trâu thật lớn, khàn giọng gầm rú lên.

Một thanh niên Ngu tộc mở ra con mắt dựng thẳng ở mi tâm, u quang màu đỏ sậm chợt lóe, tảng đá ngăn chặn sơn cốc ùn ùn mục nát, phong hoá, ngắn ngủn thời gian vài nhịp thở đã biến thành một đống tro tàn bị gió núi thổi đi.

Đại đội nhân mã tiếp tục hướng về phía trước, theo sát ở phía sau đám người Cơ Hạo.

Phía trước, trên một phiến đá to lớn đại khái hình tròn, từng cây cờ quạt màu đen mở ra trên không, sau đó nhanh chóng biến mất ở trong không khí.