Thiên Địa Kim Kiều xuyên thủng hư không, mang theo đoàn người Cơ Hạo từ tinh không quay về.

Xư không xung quanh một mảng hỗn độn, đám người Ngu Mông, Ngu Hốt bởi vì cực độ sợ hãi và tuyệt vọng, bọn họ không tiếc vắt cạn thế giới nhà mình, không ngừng ép thế giới bổn nguyên, hóa thành các công kích mạnh mẽ rơi ở trên người Bàn Ngu.

Bọn họ mỗi một lần ra tay, đều đem hư không Bàn Cổ thế giới quấy loạn hết cả lên.

Vốn không gian Bàn Cổ thế giới kết cấu cực kỳ củng cố, cho dù ngoại vực thánh nhân ở nơi này đánh nhau to, cũng không có khả năng tạo thành phá hoại lớn như vậy. NhưngVu đạo nhân cõng rắn cắn gà nhà, chủ động buông ra đại đạo ước thúc của Bàn Cổ thế giới, sự tình liền dần dần trở nên không thể khống chế.

Vô số hỗn độn lôi quang, thiên hỏa triều tịch ở bốn phía nổ tung hỗn loạn, Cơ Hạo đầu đội Bàn Cổ Chung, tính cả Huyền Đô đạo nhân, Nghiễm Thành đạo nhân, A Bảo các đại năng ùn ùn tế ra hộ thân linh bảo của mình, đoàn người đem toàn bộ khí lực nối liền một mạch, vẫn ở trong hỗn loạn hư không bị chấn động tới mức lắc lư bất định.

Cơ Hạo thân thể mạnh mẽ, còn có thể ngăn cản chấn động khủng bố kéo dài đánh tới, Huyền Đô đạo nhân, Nghiễm Thành đạo nhân bọn họ lại là luyện khí sĩ chính cống, cường độ thân thể bọn họ thậm chí còn so ra kém đại vu nhân tộc, dù có linh bảo hộ thân, vẫn bị chấn động tới mức thất khiếu đổ máu, lục phủ ngũ tạng đều thiếu chút nữa lắc lư thành một đống tương.

May mắn đám người Ngu Mông công kích là hướng về phía Bàn Ngu, nếu là có người động tâm tư khác, thừa lúc này cho bọn Cơ Hạo một đòn mạnh, Cơ Hạo có lẽ có thể bình yên vô sự, nhưng trong đám người A Bảo tất nhiên tổn thương thảm trọng.

A Bảo những đại đệ tử này có lẽ có thể ở trong công kích cấp thánh nhân giữ được tính mạng, nhưng các sư đệ sư muội nhập môn tương đối muộn, nói không chắc được có bao nhiêu người sẽ bị đánh cho thi cốt vô tồn, có bao nhiêu người sẽ hồn phi phách tán.

“Các vị sư đệ, ai chưa ngưng tụ tam hoa trên đỉnh, ai không có tiên thiên linh bảo hộ thân, lui!” Huyền Đô đạo nhân đột nhiên quát to một tiếng, một ngụm sương máu theo tiếng hét lớn của hắn phun ra thật xa: “Tất cả lui đi đàn tràng của sư phụ nhà ta, có thể bảo đảm không lo!”

Một đám đạo nhân do dự một phen, chéo một bên không biết Ngu tộc thánh nhân nào xui xẻo bị Bàn Ngu một chưởng đánh bay, va đầu đánh vào trên Bàn Cổ Chung của Cơ Hạo. Một tiếng chuông ngân vang chấn động hỗn độn xung quanh một mảng trời yên biển lặng, nhưng thân thể thánh nhân kia bị Bàn Cổ Chung bắn ngược chênh chếch trở về, đầu húc vỡ hộ thân bảo quang của mấy đạo nhân, đem thân thể bọn họ va đập vỡ nát.

“Các vị sư huynh, lui!” Cơ Hạo thét dài một tiếng, Thiên Địa Kim Kiều biến thành kim quang cuốn qua, kéo theo đám đông đạo nhân không đủ tu vi lao vút lên trời, lóe lên vài cái đã nhập vào hồng hoang tinh không, tại chỗ chỉ để lại Cơ Hạo, Huyền Đô, Nghiễm Thành, A Bảo còn có mấy đại năng khác.

‘Bốp bốp bốp bốp’, liên tục mấy trăm tiếng nổ vang truyền đến, mấy trăm thánh nhân Ngu tộc xui xẻo bị Bàn Ngu trong nháy mắt đánh bay, thân thể bọn họ húc nát hư không, mỗi người da tróc thịt bong, máu tươi rải đầy trời.

Một mảng lớn thánh huyết chất chứa đại đạo đạo vận dị giới từ trên trời giáng xuống, như một cơn mưa to thổi quét Bàn Cổ mỗ đại lục. Chín cái đại đỉnh lơ lửng ở trên không đại lục, từng đám mây mù hùng hậu xoay tròn quay cuồng, gắt gao nâng lên trận mưa to nặng trịch này.

Trên cửu đỉnh vô số tinh tú hào quang lóng lánh, vô số sơn tinh thủy quái, yêu ma quỷ quái, chim bay cá nhảy, hoa điểu trùng ngư xoay tròn bay múa như đèn kéo quân, miệng đỉnh phun ra sương mù hóa thành các vòng xoáy to nhỏ, không ngừng đem thánh huyết rơi đầy trời phân giải tan rã, dần dần hóa thành các luồng huyết khí trầm trọng tinh thuần nuốt vào trong đỉnh.

Chín cái đại đỉnh lại càng thêm thần dị mà lấp lánh, tản mát ra khí tức càng thêm hùng hậu mà cường đại.

Cơ Hạo đầu đội Bàn Cổ Chung, tính cả Huyền Đô, Nghiễm Thành, A Bảo… ít ỏi không đến mười đại năng đồng môn, mười mấy món tiên thiên linh bảo, chí bảo tản mát ra hào quang khí lành nối liền làm một thể, gian nan xông đến chính giữa chiến đoàn.

Chỉ thấy thân thể Bàn Ngu cao mấy ngàn vạn dặm không chút sứt mẻ đứng trong hư không, hai cánh tay thon dài vung loạn sang hai bên, giống như đuổi ruồi bọ đem vô số Ngu tộc thánh nhân đánh cho hộc máu bay ngược.

Thường thường, Bàn Ngu sẽ một đầu ngón tay điểm nát một thánh nhân xui xẻo, sau đó há mồm hướng tới sương máu do thánh nhân biến thành hít một hơi thật sâu. Trong sương máu nồng đậm liền có hình ảnh ánh sáng kỳ dị thoáng hiện, toàn cảnh một cái thế giới mỹ lệ kỳ dị xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Theo Bàn Ngu hít một hơi thật sâu, trong hình ảnh ánh sáng thế giới mỹ lệ hùng vĩ kia đột nhiên trời sụp đất nứt, tất cả vật chất của toàn bộ thế giới điên cuồng hướng về một cái lỗ đen đột nhiên xuất hiện trong trung tâm thế giới ùa đi. Núi non đồi gò, sông ngòi hồ biển, ức vạn sinh linh đều sụp đổ thành thiên địa nguyên khí thuần túy, không chịu khống chế nhập vào trong lỗ đen.

Trong sương máu trước mặt Bàn Ngu, có các đạo thiên địa nguyên khí hùng hồn tinh thuần dâng trào ra, thiên địa nguyên khí đường kính trăm vạn dặm kéo dài không dứt từ trong sương máu phun ra tung toé, bị Bàn Ngu không bỏ sót gì nuốt hết vào trong mồm.

Vô số thánh nhân Ngu tộc điên cuồng tiến công, dốc hết toàn lực đánh phá, không ngừng nổ tung ra ở trên thân Bàn Ngu các vết thương to nhỏ. Nhưng theo Bàn Ngu mút vào một lần thật sâu, một cái thế giới ầm ầm sụp đổ, bổn nguyên lực toàn bộ thế giới không ngừng nhập vào trong cơ thể Bàn Ngu, thương thế trên người hắn liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại.

“Đừng có ngừng lại, hắn nếu không chết, hôm nay chúng ta không một ai có thể may mắn thoát khỏi!” Ngu Mông vung một cây quyền trượng màu vàng, đem một vầng mặt trời đường kính trăm vạn dặm hung hăng nện ở đỉnh đầu Bàn Ngu: “Chúng ta thật không dễ gì đến một bước này, là vì bị hắn cắn nuốt, trở thành thuốc bổ của hắn sao?”

Bàn Ngu cười ‘Ha ha’ một tiếng, hắn tùy tay búng một phát, mặt trời Ngu Mông nện xuống bị một đòn của hắn đánh nát, hắn tùy tay vung lên, Ngu Mông tính cả hơn vạn Ngu tộc thánh nhân bên người hắn đồng thời hộc máu, gãy xương bay về phía sau.

“Ta có thể cảm thụ các ngươi tuyệt vọng, các ngươi sợ hãi, các ngươi không cam lòng, các ngươi giãy dụa!” Bàn Ngu vừa cắn nuốt bổn nguyên lực lượng thế giới bị phá hủy kia, vừa lẩm bẩm trầm thấp: “Toàn bộ cảm xúc tiêu cực của các ngươi, chính là gia vị mỹ diệu nhất, ta có thể...”

Còn chưa dứt lời, cành cây bảy màu trong tay đại giáo chủ đã hung hăng nện ở trên gáy Bàn Ngu.

Mảng lớn da thịt ở gáy Bàn Ngu nổ tung ra, lộ ra xương cổ đen sì ở gáy hắn. Nhưng theo hắn không ngừng há mồm cắn nuốt, vết thương của hắn một lần nữa khép lại, thậm chí ở trước khi đại giáo chủ ra tay một lần nữa, thương thế của hắn đã khép lại.

Minh quang bảo xử trong tay nhị giáo chủ hướng vào đầu Bàn Ngu nện xuống, một đòn này hắn cũng không nương tay, đỉnh đầu Bàn Ngu bị đập vỡ một vết thương dữ tợn, nhưng vết thương cũng ở trong nháy mắt đã khép lại, trừ mảng lớn máu bắn tung tóe, đỉnh đầu Bàn Ngu ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.

“Oa Linh, ngươi đã tìm đối thủ kiểu gì cho chúng ta vậy!” Khóe mắt hai vị giáo chủ giật loạn, gần như điên cuồng rít gào lên: “Hôm nay ban cho, chúng ta nhớ kỹ, ngày sau chắc chắn hậu báo!”

Bàn Ngu cười cười, quay đầu, trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm một luồng điện quang màu đen phun ra, nặng nề rơi ở trên thân đại giáo chủ.

Đỉnh đầu đại giáo chủ một tòa bảo tháp toát ra khí tím, kim quang như mưa lượn vòng bay lên trời, điện quang màu đen nện ở trên bảo tháp, cứng rắn đem bảo tháp tính cả đại giáo chủ đập bay mấy trăm vạn dặm, ven đường không biết húc vỡ bao nhiêu ngọn núi lớn Bàn Cổ mỗ đại lục.

Cơ Hạo rốt cuộc đội Bàn Cổ Chung đi tới Bàn Ngu bên người, hắn vung Bàn Cổ Kiếm, hung hăng hướng Bàn Ngu chém ra một kiếm.