Sau khi thu đi toàn bộ quân giới, binh khí từng dính máu tươi của Hoa Tư thị, Cơ Hạo liên tục bái phỏng mười mấy cái đỉnh cấp đại thị tộc.

Tộc trưởng, trưởng lão, đám gia chủ chi nhánh các đại thị tộc này cũng đều nhập ma, nhưng giống với Hoa Tư thị, đỉnh cấp đại thị tộc dù sao có đủ nội tình, sau khi nhập ma không lâu, tộc trưởng các đại thị tộc đã ở dưới lực lượng tổ tiên che chở khôi phục linh trí.

Thời điểm Cơ Hạo chạy đến, mười mấy cái đỉnh cấp đại thị tộc đang như Hoa Tư thị người trong nhà đánh đến mức bay loạn khắp trời, đất tổ hầu như bị san thành bình địa, tộc nhân thương vong thảm trọng, giữa các đại bộ tộc, bộ lạc chi nhánh đã kết huyết hải thâm cừu.

Cơ Hạo lấy phá ma chú đánh tan Nguyên Thủy Ma Tôn đã thành hình trong lòng đám tộc trưởng, trưởng lão, gia chủ, phong ấn nguyên thủy ma chủng trong lòng bọn họ, làm bọn họ hồi phục bản ngã linh trí. Một bộ phận nhỏ tộc trưởng, trưởng lão, gia chủ đã hồi phục bản tính, nhưng đại bộ phận tộc trưởng, trưởng lão cùng gia chủ chi nhánh, bọn họ đã không thể quay đầu.

Ở dưới dụ hoặc của Nguyên Thủy Ma Tôn, bọn họ đã hiểu sự đáng quý của quyền thế, hiểu vị ngọt của quyền thế, bọn họ hưởng thụ thật sâu tài phú quyền thế mang cho bọn họ và con cái hưởng thụ…, bọn họ không vì Nguyên Thủy Ma Tôn khống chế nữa, bọn họ đã tự mình hóa thân thành ma.

Cơ Hạo hiểu tâm lý biến hóa của những người này, tộc trưởng các đại thị tộc cũng thấy rõ các trưởng lão, gia chủ kia tâm linh biến đổi. Nhưng bọn họ không có cách nào, Cơ Hạo khẳng định không thể nhúng tay việc nội bộ của các đại thị tộc, các tộc trưởng kia cũng không có khả năng hạ được quyết tâm để đem các trưởng lão, gia chủ tâm thần dị biến kia chém giết hết...

Yên lặng không nói gì đem quân giới, binh khí của một đại thị tộc, lại một đại thị tộc thu lấy, Cơ Hạo yên lặng xoay người rời khỏi. Hắn tựa như rõ ràng nghe được tiếng vỡ vụn chói tai, như núi băng vạn năm không tan nơi Bắc Minh cực bắc đột nhiên sụp đổ, nội bộ các đại thị tộc này đã xuất hiện vô số vết rách mắt thường không nhìn thấy, toàn bộ mọi người đều có thể rõ ràng cảm nhận được.

“Thị tộc...” Lúc rời khỏi đất tổ Toại Nhân thị, cảm thụ được nhiệt lực ngập trời tràn ra trong đất tổ Toại Nhân thị, Cơ Hạo dùng sức lắc lắc đầu.

Ở phía sau hắn, đám trưởng lão, gia chủ Toại Nhân thị ùn ùn hạ lệnh, chiến sĩ các chi mạch lớn, các đại bộ tộc dưới Toại Nhân thị thổi lên tiếng kèn bén nhọn. Các trưởng lão, gia chủ kia không đoàn kết ở bên người đương đại tộc trưởng Toại Nhân thị nữa, mà là tự thành một thể, mang theo các huynh đệ dưới trướng bày trận giằng co.

Lòng đã ly tán, thị tộc sẽ phải phân liệt. Cơ Hạo nơi này vừa rời khỏi, đã có trưởng lão, gia chủ hướng tộc trưởng Toại Nhân thị lớn tiếng nghi ngờ, yêu cầu hắn mở ra kho chứa bảo vật của thị tộc, ‘công bằng mà chia đều’ đem bảo vật cất chứa của thị tộc phân phối cho ‘đại nhân vật cao tầng’ ‘Ccó đủ tư cách nắm giữ’!

Cơ Hạo càng đi càng xa, phân tranh nội bộ của Toại Nhân thị và đại thị tộc khác cũng càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng không thể ngăn cản.

Ở góc tây nam Bàn Cổ Trung Lục, trong vùng núi lớn mênh mông, hai ngọn núi lớn toàn thân đen sì giống như hai bức bình phong cách một cái khe sâu xa xa đối mặt nhau. Trên thân hai ngọn núi lớn, bị người ta dùng chữ viết đầm đìa máu khắc bốn chữ to ‘Đại Vu’, ‘Tiểu Vu’.

Đây là Đại Vu sơn và Tiểu Vu sơn, giữa hai ngọn núi cao tới gần ngàn dặm đứng sừng sững một cánh cửa đá to lớn rộng nghìn trượng, cao vạn trượng. Trên cửa đá đen sì dùng máu người trộn lẫn máu các loại hung cầm mãnh thú, cộng thêm các loại bột phấn khoáng vật thiên nhiên màu máu, điêu khắc một gương mặt ác quỷ vặn vẹo trông rất sống động.

Mấy trăm vu sư sơ vu nhất mạch mặc giáp da thú mềm, đầu đội mũ giáp xương sọ thú chế thành, cầm cốt trượng, khuôn mặt dữ tợn đứng ở phía dưới cửa đá thật lớn, cười quái dị ‘khà khà’ búng ngón tay, bắn ra từng điểm ma trơi màu xanh lục, không ngừng thiêu đốt mấy con hươu trắng cuộn mình trên mặt đất không thể động đậy.

Hươu trắng thân thể cực lớn bị vu pháp giam cầm không thể động đậy, ma trơi rơi ở trên thân bọn chúng, đốt bọn chúng da tróc thịt bong, ma trơi đốt xuyên thấu mãi đến trong xương cốt cùng nội tạng bọn chúng, đám hươu trắng đó đau đến mức gào rống thảm thiết, tiếng tru lên ‘U u’ truyền ra thật xa thật xa.

Phía sau mỗi một vị vu sư, đều có một phân thân Nguyên Thủy Ma Tôn khói đen lượn lờ, cao từ mấy trượng đến mấy chục trượng như ẩn như hiện. Trong mắt các vu sư này lóe ra huyết quang mờ mờ, không khác gì huyết quang trong mắt phân thân Nguyên Thủy Ma Tôn phía sau bọn họ.

“Kêu đi, kêu đi... Kêu càng đau, khí tức linh hồn càng thơm ngọt.” Một vu sư khuôn mặt dữ tợn như bộ xương khô cười quái dị ‘khì khì’: “Kêu thê thảm thêm chút, hì hì, thảm thêm một chút nữa!”

Dưới vu pháp bao phủ, đỉnh đầu mấy con hươu trắng có hư ảnh hình hươu mờ mờ lóe lên. Linh hồn đám hươu trắng này điên cuồng giãy dụa gào thét, không ngừng hướng bốn phía khuếch tán ra linh hồn dao động thống khổ mà vặn vẹo. Mấy trăm vu sư tham lam hấp thu một ngụm lớn dao động thống khổ hươu trắng tràn ra, thần thái mỗi kẻ điên cuồng giống như say rượu.

Đây là Đại Tiểu Vu sơn, cửa đá thật lớn giữa hai ngọn núi xưng là ‘Vu Môn’, xuyên qua Vu Môn, đi qua một khe núi to lớn kéo dài ba ngàn dặm, chính là ‘Vu nguyên’ nơi trú đóng trung tâm của sơ vu nhất mạch. Vô số gia tộc vu sư của sơ vu nhất mạch đời đời kiếp kiếp ở nơi này, bọn họ giữ lại vu pháp truyền thừa nguyên thủy nhất, man hoang nhất, dã man nhất, hung tàn nhất của thượng cổ nhân tộc, bọn họ càng giữ lại tập tính dã man, hung tàn nhất của bộ tộc nguyên thủy thượng cổ.

Cá lớn nuốt cá bé, cạnh tranh để sinh tồn, các vu sư của sơ vu nhất mạch đem pháp tắc rừng rậm suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn, sau khi trải qua bọn họ tiêu phí tâm huyết vặn vẹo diễn biến, cạnh tranh tàn khốc nội bộ sơ vu nhất mạch có thể so với ‘nuôi cổ’.

Vô số vu sư quanh thân khói đen lượn lờ xuyên qua ở trong khe núi to lớn phía sau Vu Môn, bọn họ mang theo nụ cười vặn vẹo, thật cẩn thận bắt giữ vô số độc trùng, rắn độc trong khe núi. Lại hoặc có vu sư ở trong Đại Tiểu Vu sơn lui tới, cẩn thận hái dược thảo hữu dụng.

Ở rất nhiều nơi của Đại Tiểu Vu sơn, hoặc dưới tảng đá lớn, hoặc cạnh cây cổ thụ, có vu sư đốt lên từng đống lớn vu hỏa màu lam, màu xanh lục, hũ lớn không biết đang điều chế những dược tề cổ quái nào. Từng làn khói đặc phóng lên cao, khói đặc mang theo vị thuốc gay mũi trộn lẫn với nhau, hóa thành một dải cầu vồng đủ mọi màu sắc phong tỏa toàn bộ vùng trời Đại Tiểu Vu sơn.

Đỉnh chóp Vu Môn, trên kèo đá rộng lớn, mười mấy trưởng lão sơ vu nhất mạch quần áo hoa mỹ, hư ảnh Nguyên Thủy Ma Tôn phía sau cao tới gần vạn trượng lẳng lặng ngồi ở trên ghế dựa lớn làm từ đá đen. Bọn họ nheo mắt nhìn phương xa, nhìn Nha Công toàn thân quấn quýt ngọn lửa màu đen và màu vàng dang cánh, nâng Cơ Hạo hướng Đại Tiểu Vu sơn bay nhanh tới.

“Thằng nhãi Cơ Hạo đến rồi!” Một vị sơ vu trưởng lão đột nhiên cười lạnh.

“Hắn đã đi mười mấy đại thị tộc, cường hành thu quân giới binh khí của bọn họ!” Lại một trưởng lão hừ lạnh một tiếng.

“Sơ vu nhất mạch chúng ta... Không phải dễ bắt nạt. Ai cũng đừng nghĩ lấy không được một cây cỏ từ trên tay chúng ta!” Một vị trưởng lão nhe răng trợn mắt làm cái mặt quỷ: “Trừ phi, hắn lấy thứ tốt hơn để đổi.”

“Ta nhổ vào, đổi cũng không được. Chưa nghe nói sao? Hắn ở những đại thị tộc kia, chính là đem phân thân của Ma tôn lão tổ đều xua tan rồi!” Một trưởng lão xoay người, nhìn hư ảnh Ma tôn phía sau khí tức ngưng thực, lạnh lùng nói: “Ma tôn mang tới cho chúng ta lực lượng, mang tới cho chúng ta hy vọng thống nhất Bàn Cổ thế giới... Ai cũng đừng hòng đem chúng ta và Ma tôn tách ra!”

Trong mắt mười mấy sơ vu trưởng lão huyết quang đại thịnh, đặc biệt bất thiện nhìn về phía Cơ Hạo.