Thu Cửu Châu chi binh, đúc Cửu Châu chi đỉnh.

Cơ Hạo hóa thân một luồng sáng, xé rách hư không hướng lôi trạch của Hoa Tư thị chạy đi.

Hắn rất muốn tán gẫu, tâm sự cuộc đời với Đế Úc, thuận tiện dùng nắm đấm hướng hắn tiến hành một đợt giáo trình sinh lý học cơ thể người, nhất là cốt cách học nam giới nhân loại. Nhưng Cao Đào vội vàng yêu cầu, làm hắn không thể không tạm thời tha cho tiểu tử này.

U Minh giáo chủ rất chủ động giữ lại, đối phó Xi Vưu bị thương nặng và Bàn Hi thánh thể. Đối với điều này Cơ Hạo vui vẻ nhìn thấy, đám lão quái vật nấp nấp ở phía sau tấm màn đen năm tháng thật dày, rụt đầu rụt đuôi không chịu đi ra làm việc, Cơ Hạo ước gì bọn họ cảm thấy hứng thú thêm đối với vài thứ, tóm lại có thể đổi lấy bọn họ ra tay là tốt rồi.

Dung hợp hủy diệt đại đạo, đạo hạnh pháp lực của Cơ Hạo đều được đột phá rất lớn, thúc giục Thiên Địa Kim Kiều phá vỡ hư không, Cơ Hạo để lại phía sau một vết rách hư không chậm chạp không thể khép lại, một đường thẳng tắp từ Bồ Phản kéo dài hướng về phía đất tổ Hoa Tư thị.

Thần niệm như thực chất hóa thành sóng nước kéo dài bao phủ thiên địa, Cơ Hạo thấy được từng cái đội ngũ hành tích quỷ bí từ các nơi của lôi trạch lặng yên rút lui. Các đội ngũ này lấy thanh thiếu niên làm chủ, thanh niên dẫn đầu yếu nhất cũng có thực lực Vu Đế cao giai. Tuổi như thế, thực lực như thế, đặt ở bất cứ một thị tộc nào cũng có thể xưng là người cạnh tranh ‘Đế tử’ mạnh mẽ.

Các thanh niên thực lực kinh người này mặc áo vải thô đơn sơ nhất, mang theo đám đông tộc nhân cũng mặc quần áo thô lậu, uốn lượn rời khỏi lôi trạch. Bọn họ không quay đầu lại chạy vào nơi hoang dã mênh mông, trong mắt mang theo đau đớn cay đắng, sải bước hướng bốn phương tám hướng của Bàn Cổ mỗ đại lục bước đi.

Thần thức Cơ Hạo lướt qua những đội ngũ đó, nghe được đám trẻ con trong đội ngũ hỏi đáp.

“Đại thị tộc... Dù sao cũng là đại thị tộc!” Cơ Hạo nháy mắt đã hiểu Hoa Tư thị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn nhìn các đội ngũ đi xa, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc phức tạp nói không nên lời.

Mồi lửa truyền thừa, bắt nguồn xa, dòng chảy dài. Vô luận đã gặp phải bao nhiêu sóng gió hiểm trở, văn minh nhân tộc là như thế, ở dưới sự thủ hộ cẩn thận của từng thế hệ tộc nhân, ở Bàn Cổ thế giới đâm chồi nảy lộc, dần dần phát triển lớn mạnh.

Ở trong vô số năm đã qua, Hoa Tư thị có lẽ cũng từng gặp phải hiểm cảnh như vậy, có lẽ bọn họ từng gặp phải cục diện so với hiện tại càng thêm hung hiểm hơn. Chính bởi vì trong tiên dân Hoa Tư thị không thiếu người đại trí tuệ, Hoa Tư thị duy trì sinh sản đến nay.

Hôm nay Hoa Tư thị chủ động phân tán đi các tộc nhân này, bọn họ giống như các hạt giống, có lẽ trong đó sẽ có điêu linh bại vong, có lẽ trong đó sẽ có mấy hạt giống có thể sinh trưởng thành đại thụ che trời. Có lẽ, tương lai ở trong các đội ngũ di chuyển rời khỏi này, hậu nhân bọn họ sẽ thành lập ra thị tộc huy hoàng, ví dụ như Phục Hy thị, Thần Nông thị, Hữu Hùng thị hiện nay các thị tộc cường đại mà huy hoàng.

Trong mỗi một tế bào thân thể đều tràn ngập uy năng khủng bố diệt sạch tất cả của hủy diệt đại đạo, nhưng cảm ứng trong các đội ngũ di chuyển, đám trẻ con ngây thơ hồn nhiên kia đối thoại, trong lòng Cơ Hạo bỗng dưng sinh ra vô hạn cảm động lại mang tới cho hắn bừng bừng sinh cơ. Vô cùng vô tận sinh mệnh khí tức tràn đầy toàn thân, Cơ Hạo đột nhiên cất tiếng cười to.

Một loại minh ngộ quanh quẩn trong lòng, trong hủy diệt đạo vận tràn đầy trong cơ thể Cơ Hạo, một luồng sinh chi đạo vận nhỏ yếu nhưng cứng cỏi vô cùng lặng lẽ bộc phát. Cơ Hạo nheo mắt, lẳng lặng cảm thụ loại biến hóa kỳ dị này —— hắn rõ ràng thấy được, ở trên một mảnh đất đen hủy diệt tất cả, một cái chồi tươi sống lặng yên sinh trưởng ra.

Đây là ‘Sinh chi đại đạo’ nảy sinh, nhỏ yếu lại tràn ngập vô hạn khả năng.

Cơ Hạo hít một hơi thật sâu, thiên địa linh khí trong phạm vi ngàn vạn dặm gào thét hóa thành các dòng sông chảy xiết nhập vào thân thể hắn. Nửa cái Bàn Hành thế giới trong cơ thể cấp tốc xoay tròn vận chuyển, các hạt cát nhỏ bé nhất trong Bàn Hành thế giới đột nhiên một tách thành hai, hai tách thành bốn, bốn tách thành tám...

Ở trong vô thanh vô tức, nửa cái Bàn Hành thế giới đột nhiên lớn thêm khoảng ba thành.

Xương khớp toàn thân Cơ Hạo phát ra một đợt tiếng nổ thanh thúy, hắn dùng sức siết chặt nắm tay, quay đầu hướng phía Bồ Phản nhìn một cái: “U Minh giáo chủ, tạm chừa chút khí lực, đem Bàn Hi, Xi Vưu để lại cho ta đi... Ta hiện tại, có thể dùng man lực trực tiếp đánh nổ bọn họ!”

Hủy diệt đại đạo ở trong cơ thể Cơ Hạo hóa thành bóng tối vô biên, một luồng sinh chi đại đạo nhỏ bé này nảy sinh, lại như một ánh nến ảm đạm, ở trong bóng đêm vô biên mở ra vô hạn khả năng. Trong cơ thể Cơ Hạo bắt đầu xảy ra biến hóa kỳ dị, ‘Diễn’ chi đạo quả Cơ Hạo từ chỗ Hoa đạo nhân đạt được bắt đầu bừng bừng vận chuyển, các loại hào quang sặc sỡ kỳ dị, ở dưới hào quang mỏng manh của sinh chi đại đạo bao phủ lặng lẽ ấp ủ.

“Hay!” Trong thần hồn không gian, hư ảnh mở đôi mắt, cảm khái một tiếng từ đáy lòng: “Đây là đi đúng đường rồi. Hắc... Ta cũng thật không ngờ, Bàn Cổ đại đạo lại còn có thể biến hóa như thế? Hắc, thú vị, thú vị, năm đó ta sao lại chưa nghĩ tới?”

Giơ lên tay phải, hư ảnh hung hăng cho đầu mình một cái tát: “Năm đó... Ta sao lại ngu ngốc như vậy chứ?”

Lơ lửng ở trong hư không, yên lặng hướng các tộc nhân Hoa Tư thị di chuyển ra ngoài kia cầu phúc một phen, thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, lập tức tới bên ngoài lôi trạch. Xa xa hắn thấy được trên không tổ miếu Hoa Tư thị ma vân cuồn cuộn gào thét cùng sấm sét vô biên dây dưa với nhau, trong ma vân không ngừng có ma đầu nảy sinh, cũng không ngừng có sấm sét hạ xuống, đem những ma đầu kia đánh hóa thành tro bụi.

“Nhưng, không có ý nghĩa.” Một thanh âm nhẹ nhàng, ngọt ngào, mang theo sức mị hoặc kỳ dị đột nhiên từ bên người Cơ Hạo truyền đến: “Ngoại ma có thể dùng sấm sét đánh chết, nội ma thì sao?”

Cơ Hạo nghiêng đầu, chỉ thấy một thiếu nữ thân hình cao gầy, khuôn mặt thanh tú, tóc dài hầu như buông đến mắt cá chân, đang cực kỳ thong thả từ trong không khí lơ lửng đi ra. Lúc ban đầu nàng chỉ là một bóng người mờ mờ, chờ lúc Cơ Hạo nhìn tới, nàng đã hoàn toàn hiện lên, trên người một cái váy trắng lụa mỏng chế thành theo gió bay múa, một hương thơm thoang thoảng tự nhiên mà vậy lan ra.

Xinh đẹp, điềm tĩnh, khí tức của thiếu nữ như một dòng suối trong veo, làm người ta nhìn mà vui vẻ.

Nhưng Cơ Hạo nhìn thấy con ngươi màu đỏ tươi của thiếu nữ, nhìn thấy trong mắt nàng trong huyết quang chất chứa dục niệm và điên cuồng vô biên, hắn giật mình: “Ngoại ma có thể tru sát, nội ma vì sao không thể?”

Thiếu nữ cười lên ‘Hì hì’: “Ngoại ma có thể tru sát, đó là bởi vì các ngươi có thể tận mắt thấy ngoại ma... Nhưng nội ma ngay tại đáy lòng các ngươi, nội ma là bản thân các ngươi, các ngươi trừ phi có thể chém giết bản thân, nếu không làm sao có thể tiêu diệt nội ma?”

Ngón tay dài nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng điểm ra, thiếu nữ nhấn một cái ở ngực Cơ Hạo, dịu dàng nói: “Không bằng, ngươi cũng nảy sinh một ý nghĩ nội ma, sau đó thử xem có thể chém giết nó hay không?”

Cơ Hạo rút kiếm, một kiếm hướng đầu thiếu nữ chém xuống: “Ta cho rằng, vẫn là chém giết ngươi ma đầu này trước tốt hơn!”

Bàn Cổ Kiếm vang leng keng, kéo lên một đạo hàn quang bổ tới trước mặt thiếu nữ.

Thiếu nữ lặng lẽ thở dài, đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một đứa trẻ nhân tộc, cười ha ha chắn trước kiếm.

Cơ Hạo vội vàng thu kiếm, thân hình lui lại ba bước. Thiếu nữ cười một tiếng quái dị, tùy tay đem đứa trẻ ném về phía Cơ Hạo, hai tay giống như tia chớp vung ra, mang theo hai luồng khí màu đỏ đen hung hăng vỗ vào trên ngực Cơ Hạo.