Vu Thần Kỷ

Chương 1341: Độc chiến quần ma

“Tâm tính kẻ này... chắc chắn gây họa cho thị tộc ta!”

“Kẻ này không thể giữ lại, giữ lại sẽ có họa khó lường!”

“Giết hắn, rút gân lột da, đem hắn đánh hồn phi phách tán!”

“Còn có bảo bối trên người hắn, đều là kỳ trân hiếm thấy, thanh kiếm có, phải quy về tộc ta thế nào!”

.........

Ồn ào hỗn loạn. Đám trưởng lão các đại thị tộc tức giận nhìn Cơ Hạo, trăm miệng một lời hướng hắn phát ra chỉ trích cùng chửi rủa điên cuồng nhất. Ở trong mồm bọn họ, Cơ Hạo quả thực đã thành bại hoại đáng xấu hổ nhất của nhân tộc, thành mối họa của toàn bộ nhân tộc.

Cùng lúc đó, bọn họ chính nghĩa lẫm liệt tỏ vẻ, vài món bảo bối trên người Cơ Hạo đều là nhân tộc chí bảo, nên trở về nhân tộc chính thống sở hữu, mà không thể ở lại trên tay Cơ Hạo làm nanh vuốt hắn để hắn sính hung. Đương nhiên, cái gọi là nhân tộc chính thống là ai, các đại thị tộc đều nhất trí nhận định, mình mới là nhân tộc chính thống nhất.

Cơ Hạo chỉ cười, cười đến nhe răng trợn mắt, cười đến mặt đầy nếp nhăn!

Những người này, những người này, những người này a. sau khi kiến thức Đế Thuấn, Tự Hi, Tự Văn Mệnh, Chúc Long Quỹ, Ngũ Long Nghiêu trưởng giả nhân tộc như vậy, từng kiến thức sự nhiệt tình tràn đầy và cảm tình thâm hậu của bọn họ đối với nhân tộc, Cơ Hạo thật sự không thể tưởng tượng, ở trong nhân tộc, còn ẩn giấu nhiều ‘sinh vật hình người’ đã không thể dùng ‘vô sỉ’ dể hình dung như vậy!

Bọn họ so với hai sư huynh đệ Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, càng làm Cơ Hạo cảm thấy ghê tởm hơn.

Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, bọn họ đều không phải là con người, bọn họ tham lam cũng vậy, bọn họ vô sỉ cũng vậy, cũng sẽ không làm Cơ Hạo liên tưởng đến mình. Mà các lão già này, bọn họ đều là hậu duệ của nhân tộc Nhân Hoàng cùng nhân tộc tiên hiền, bọn họ đại biểu ‘nhân tính’ chính cống nhất, bọn họ ti tiện như thế, lại khiến Cơ Hạo cảm thấy mình tựa như cũng trở nên dơ bẩn.

“Có các ngươi đám tổ tông này... thật sự là xui xẻo một ngàn tám trăm đời!” Chậm rãi giơ lên Bàn Cổ Long Văn, Cửu Long Xa Liễn dưới chân phóng ra hào quang chói mắt, Nha Công từ trong một quầng kim quang lao ra, đứng ở trên Cửu Long Xa Liễn mở ra cánh chim màu vàng rộng nghìn trượng.

Mười một vị Cộng Công mang theo vô số thủy yêu thuỷ tộc cuồn cuộn giết tới. Vô số thủy yêu gào thét, vô số binh khí ùn ùn vạch ra sóng nước, chỉ về phía Cơ Hạo còn có chiến sĩ thị tộc bên người Cơ Hạo.

Một trưởng lão không biết xuất thân thị tộc nào đột nhiên gào khàn cả giọng, chỉ vào Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Cộng Công thị, kẻ này là biển lửa với nhân tộc ta, càng là mối hại lớn của Bàn Cổ thế giới! Các ngươi nguyện liên thủ tru sát hắn không?”

Đám Cộng Công dại ra trong nháy mắt, bọn họ nhìn nhau một cái, đồng thời phát ra tiếng rống giận điên cuồng. Giết Cơ Hạo, cho dù các thị tộc này cũng đều là kẻ địch của Cộng Công nhất mạch, nhưng Cơ Hạo giờ phút này lại là kẻ địch chung của mọi người.

Giết trước Cơ Hạo tạo thành tổn thất đáng sợ cho Cộng Công nhất mạch bọn hắn, rồi đến đối phó đám trưởng lão nhân tộc đầu vô nước này!

Đám Cộng Công cười lên, đều nhe răng trợn mắt gật đầu cười dữ tợn. Giết xong Cơ Hạo, sau đó lập tức điều động đại quân, đem chi liên quân nhân tộc trước mắt này nuốt vào. Sau đó mượn dùng thủy nguyên chi lực vô cùng vô tận của mười hai thủy thế giới, nhấc lên nước lũ ngập trời, đảo điên toàn bộ văn minh nhân tộc!

Kế hoạch tác chiến này có thể xưng là hoàn mỹ, không có kế hoạch nào hoàn mỹ hơn.

Mấy trăm cự yêu Thuỷ tộc khí tức sâm nghiêm mặc trọng giáp, cầm các loại binh khí từ trong sóng to đạp sóng mà ra. Bọn họ không nói một lời từ bốn phương tám hướng vây về phía Cơ Hạo, cách Cơ Hạo còn xa mấy ngàn dặm, các loại yêu lôi đã hóa thành dạng gợn sóng màu xanh, màu lam, màu đen, theo hơi nước nồng đậm trong hư không hướng quanh thân Cơ Hạo ập tới.

Đám Cộng Công dừng bước, bọn họ đứng ở trên sóng to, chờ mong nhìn một đòn toàn lực của mấy trăm yêu vương dưới trướng. Bọn họ càng khẩn trương cắn nuốt từng ngụm từng ngụm thủy nguyên chi lực xung quanh, cực lực bổ sung tinh huyết tiêu hao trong cơ thể, đem hết toàn lực ngăn cản Hóa Huyết Phi Đao ăn mòn.

Yêu lôi uy lực kinh người lấy hàng ngàn để tính vô thanh vô tức ập tới.

Các trưởng lão thị tộc cất tiếng cười to, bọn họ mang theo tướng sĩ tinh nhuệ bảo tồn hoàn toàn chiến lực trong tộc, ùn ùn hướng Cơ Hạo xông tới. Đứng mũi chịu sào chính là con cổ trùng hình châu chấu thật lớn kia của sơ vu nhất mạch, nó vỗ cái cánh ngắn nhỏ, kéo một đạo hắc quang lao về phía Cơ Hạo.

Cơ Hạo cười ‘Ha ha’, trong tiếng cười không có nửa điểm ý cười.

Thái Cực Càn Khôn Kính ở tay trái hơi chớp lên, một mảng thanh quang mênh mang chiếu rọi hư không. Vô số yêu lôi theo hơi nước cấp tốc ập tới chợt nhoáng lên một cái, ở trong thanh quang biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Trong nháy mắt tiếp theo mấy ngàn yêu lôi đồng thời bám vào ở trên thân cổ trùng to lớn giáp mặt lao tới, chợt nghe tiếng vang thanh thúy ‘Phành phành’ kéo dài không dứt, trên thân cổ trùng to lớn bộc phát các mảng thủy quang đủ mọi màu sắc.

Mấy chục trưởng lão sơ vu nhất mạch thân thể khẽ chấn động, cổ trùng to lớn bị mấy trăm yêu vương liên thủ đánh cho tan xương nát thịt, lực cắn trả đáng sợ theo liên hệ tinh huyết dẫn dắt giữa bọn họ nhanh chóng vươn qua.

“Di!” Trưởng lão sơ vu nhất mạch phụ trách khống chế cổ trùng to lớn rít lên dữ tợn. Mấy chục trưởng lão niệm tụng vu chú, đem lực lượng cắn trả của cổ trùng to lớn tan xương nát thịt chuyển dời đến trên thân tộc nhân phía sau không ngừng cung cấp vu lực cho bọn hắn.

Thân thể vu tế sơ vu nhất mạch nhoáng lên một cái, có hơn vạn người thân thể ầm ầm vỡ nát, người khác tất cả đều thất khiếu phun máu, đại bộ phận số người vu lực trong cơ thể sụp đổ tán loạn, vừa hộc máu vừa rơi về phía nước lũ mênh mông phía dưới.

“Kẻ này hung tàn, liên thủ giết hắn!” Một trưởng lão Hữu Sào thị ỷ vào chiến bảo mình luyện chế kiên cố, pháo đài bay vuông vức, toàn thân đúc từ đồng xanh, chính giữa có một ngôi lầu cao tinh xảo bay lên trời, chớp mắt đã đến đỉnh đầu Cơ Hạo, phía dưới pháo đài phun ra một luồng lực lượng địa tâm nguyên từ cường đại đến cực điểm, hóa thành chùm tia sáng năm màu hướng Cơ Hạo đánh tới.

Bàn Cổ Chung khẽ xoay, một luồng khí hỗn độn hóa thành một đóa hoa sen cực lớn lượn vòng trên không, vô số cánh hoa sen ùn ùn cắt ở trên chùm tia sáng năm màu, đem một luồng lực lượng địa tâm nguyên từ này đánh tan thành mảnh vụn.

Cơ Hạo cười ‘ha ha’, Cửu Long Xa Liễn kéo một ánh lửa phóng lên cao, hung hăng hướng pháo đài bay của trưởng lão Hữu Sào thị húc tới.

Bàn Cổ Long Văn kéo một đạo kiếm quang sắc bén, một kiếm bổ rách hơn ba vạn tầng phòng ngự cấm chế mặt ngoài chiến bảo bay, giống như cắt đậu phụ đem một cái pháo đài dày nặng chém thành hai mảnh. Cửu Long Xa Liễn phun cường quang liệt hỏa đánh vào trên pháo đài sụp đổ, chỉ nghe một tiếng rú thảm, trưởng lão Hữu Sào thị tính cả pháo đài của hắn cùng nhau bị ánh lửa Cửu Long Xa Liễn phun ra đốt thành tro tàn.

Bốn phương tám hướng vô số bóng người lóe ra, trưởng lão thị tộc, chiến sĩ thị tộc, tính cả mấy trăm yêu vương lớn tiếng gào thét, giống như gặp kẻ thù giết cha không đội trời chung, hung tợn hướng Cơ Hạo xung phong.

Thị tộc nhân tộc cùng đám thủy yêu Cộng Công vốn ở trận doanh đối lập, không chết không thôi với nhau, giờ phút này thế mà lại như cẩu - nam nữ luyến - gian - tình - nhiệt, phối hợp ăn ý vô cùng đánh về phía Cơ Hạo.

“Đây là thị tộc, đây là thị tộc đó!” Cơ Hạo cười ‘Ha ha’, tay trái liên tục lắc Thái Cực Càn Khôn Kính, từng luồng thanh quang đánh cho số đông kẻ địch trận cước đại loạn, làm công kích của bọn hắn ùn ùn rơi trở lại trên thân bọn hắn.

Tay phải Bàn Cổ Long Văn thi triển Vũ Dư kiếm quyết, nơi kiếm quang tung bay đi qua sóng máu quay cuồng, thi thể bay loạn đầy trời.

Bàn Cổ Long Văn cực kỳ sắc bén, không có một bảo vật nào, không có một cái thân thể có thể ngăn cản sự sắc bén của nó.

Trong mười hơi thở ngắn ngủn, ba trăm yêu vương, bốn mươi tám trưởng lão thị tộc, mấy ngàn tinh anh nhân tộc bị Bàn Cổ Long Văn một kiếm cắt làm hai.