Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 30: Nụ hôn dịu dàng

“Khi ta đưa ngươi đi là đã khóa cửa.” Lê Khải Liệt ở sau lưng hắn cũng vươn tay sờ lên mặt tường, hắn nhớ lại lúc ấy, vô cùng khẳng định.

“Cửa sổ bị vỡ, có lẽ có người từ cửa sổ tiến vào.” Vu Duy Thiển đứng ở ngã rẽ cầu thang, tầm mắt bắt đầu dò xét từ góc phòng khách, sau đó dừng lại trước cửa sổ, “Nơi đó cũng có.”

Phía dưới khung cửa sổ, giữa những mảnh thủy tinh vỡ vụn có vài giọt máu, “Đây không phải là lần trước lưu lại, nhìn xem hình dạng giọt máu.” Vu Duy Thiển chỉ xuống phía dưới cửa sổ, “Đây là từ cơ thể người nhiễu xuống, không phải tình trạng bị vấy máu.”

Vết máu bắn ra do bị chấn động sẽ có hình dạng khác biệt với vết máu nhỏ giọt, Lê Khải Liệt gật đầu, đồng ý quan điểm của hắn. Thấy vẻ mặt của Vu Duy Thiển chăm chú, Lê Khải Liệt nhịn không được mà huých vào vai hắn, không biết là trêu chọc hay là chế nhạo, “Đừng bảo ngươi cũng đã từng làm thám tử tư?”

“Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được.” Vu Duy Thiển không hề bận tâm, tiếp tục tìm kiếm những điều khác thường trong phòng, Lê Khải Liệt ở sau lưng nhìn hắn, đôi mắt màu tro lục vẫn không nhúc nhích, trong ánh sáng chập chờn, nhìn không ra bên dưới vẻ ngoài là cảm xúc gì, đến khi cước bộ của Vu Duy Thiển bỗng nhiên dừng lại thì Lê Khải Liệt mới nhàn nhã bước đến.

“Lại tìm được cái gì?” Hắn đứng bên cạnh Vu Duy Thiển, sau đó phát hiện ngoại trừ ngã rẽ nơi cầu thang thì phía sau lưng ghế sô pha cũng có một từ bằng máu.

Wirth

Trên đó viết một từ Wirth, chữ W mở đầu, tên tiếng Anh của Vu Duy Thiển được viết rất rõ ràng, tầm mắt của hai người chuyển về hướng ngã rẽ ở cầu thang, ở bên góc tường tối tăm, những chữ đó vẫn rõ ràng như trước, nếu ghép lại thì sẽ thành – Wirth, ngươi ở đâu?

Đây không phải do Vivian viết, nhưng ngoại trừ nàng thì còn có ai muốn tìm Vu Duy Thiển? Mà những chữ bằng máu được lưu lại trong phòng tựa hồ không có thiện ý hỏi thăm. Câu hỏi thần bí được viết bằng máu ở một góc âm u, không giống như một trò đùa quái đản, trong những người mà Vu Duy Thiển quen biết, cũng không có ai sẽ lấy việc này ra làm trò đùa.

“Đây không phải lão già kia phái người làm, cách thức của bọn họ luôn luôn rất trực tiếp, không thích cố ý làm ra vẻ huyền bí này nọ.”

Theo lời nói của Lê Khải Liệt có thể nghe ra sự hiểu biết của hắn đối với gia tộc Claudy, thân là cháu nội của người cầm quyền – Kent Claudy, vì sao hắn lại rời khỏi gia tộc, che giấu tung tích, dùng tên Trung Quốc để trà trộn vào làng giải trí, Vu Duy Thiển không muốn hỏi những vấn đề này.

Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, bản thân hắn cũng có rất nhiều chuyện không muốn nói cho người khác biết.

“Đi lên lầu nhìn thử.” Vu Duy Thiển bước lên những bậc thang, hắn không xác định chính mình còn có thể phát hiện cái gì hay không.

“Nếu hiện tại cảnh sát đến nơi này, nhất định sẽ nghĩ đây là hiện trường án mạng.” Lê Khải Liệt đi theo phía sau Vu Duy Thiển, khi đi lên lầu, hắn đưa tay đến trước ngực Vu Duy Thiển, “Thương tích của ngươi thế nào? Ta nhớ rõ vết thương rất nghiêm trọng.”

“Đúng vậy, hơn nữa ta còn phải cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi thì nó sẽ không nghiêm trọng như vậy.” Nhướng mi, khóe miệng nhếch lên một đường cong không có ý cười, ánh mắt của hắn xuyên qua tầm mắt của Lê Khải Liệt, đẩy tay Lê Khải Liệt ra, hắn bước lên lầu hai.

Trên giường vẫn duy trì nguyên dạng tình trạng mà khi Vu Duy Thiển rời đi, màu đỏ tươi thấm ướt khăn trải giường nay đã trở thành màu nâu trầm, trên giường hỗn độn, giống như đã trải qua một phen ẩu đả, Lê Khải Liệt dựa vào cánh cửa, “Đó thật sự là một ngày rất kích thích, ngươi thấy sao?”

“Ta không thích kích thích.” Trả lời một cách lạnh lùng, Vu Duy Thiển cau mày rồi xoay người lại, “Nếu không phải ngươi thì Vivian sẽ không gặp phải chuyện này, ta cũng không gặp nhiều phiền toái như vậy. Lê Khải Liệt, sau khi tìm được Vivian thì ngươi đừng đến làm phiền ta nữa, ta không có kiên nhẫn để điên với ngươi.”

Không khí chỉ trong phút chốc liền trở nên đông cứng, tầm mắt sắc bén đột nhiên phóng thẳng đến Vu Duy Thiển, người nam nhân đang dựa vào cánh cửa đứng thẳng lưng dậy, “Hiện tại ngươi mới nói những lời này, là thật sự muốn chạy trốn hay sao? Vu Duy Thiển!” Hắn đi qua, giữ chặt Vu Duy Thiển, “Ta không dễ dàng buông tay như vậy, nếu ngươi yếu đuối một chút, vô dụng một chút thì ta sẽ không cần ngươi giúp đỡ, sẽ không cảm thấy hứng thú đối với ngươi, nhưng ai bảo ngươi rất….”

Lê Khải Liệt đột nhiên dừng lại, hung hăng nhìn Vu Duy Thiển, giống như hết thảy cảm giác thu liễm trên đường đi rốt cục đã đến lúc phải bùng nổ, mắt đối mắt, Lê Khải Liệt giống như một con dã thú xảo quyệt hung tàn, hắn cười nhăn nhở, “Trách ta sao? Là bất tử của ngươi dẫn đến hết thảy chuyện này, ta cũng bị nó kéo xuống nước! Còn có Vivian, tất cả đều là vì ngươi, chính bản thân ngươi cũng hiểu rất rõ.”

Ý cười tàn khốc đập vào khuôn mặt lạnh lùng của Vu Duy Thiển, trong giây lát Vu Duy Thiển liền khôi phục biểu tình lãnh đạm, khóe môi giật giật, nhếch lên một đường cong tự giễu, “Cho nên ta không hy vọng bất luận kẻ nào có quan hệ với ta, quái vật giống như ta tốt nhất nên cách ly loài người thật xa, ta không phải người bình thường….”

“Ai nói ngươi là quái vật?” Mới một phút trước còn hung tợn, lúc này Lê Khải Liệt lại bắt đầu nhíu mày, nắm lấy cổ áo của Vu Duy Thiển, tựa hồ sự thô bạo hung tợn mới vừa rồi lại bị những lời này đánh bại, “Ai nói ngươi là quái vật? Không có kẻ nào nói như thế!”

Lê Khải Liệt nhíu chặt mày, bỗng nhiên kéo lấy Vu Duy Thiển, sau đó đặt một nụ hôn lên thái dương, nụ hôn dịu dàng đến mức làm cho người ta cảm thấy quái dị, có một chút bá đạo, có một chút ôn nhu, giống như vì vãn hồi lời nói mới vừa rồi, vì tỏ vẻ xin lỗi, nụ hôn như vậy hiển nhiên chưa từng có, nếu đo theo tiêu chuẩn hôn sâu thì có lẽ số lần hôn môi nhiều hơn một chút.

Vu Duy Thiển cảm thấy bất ngờ, hắn hơi trợn mắt lên, nhưng không hề động đậy, cảm giác được sự mềm mại và ướt át trên trán, nhẹ nhàng đụng chạm, chậm rãi di chuyển.

Kể từ lúc bắt đầu quen biết cho đến nay, giữa bọn họ vẫn luôn nảy sinh tranh chấp, cùng với một loại dư vị ám muội nào đó làm cho hắn rất khó miêu tả trạng thái khi ở cùng với Lê Khải Liệt là như thế nào, nhưng hiện tại nụ hôn này tựa hồ lại càng gia tăng một chút thành phần khó tả.

“Wirth!” Một tiếng hô to, giọng nói của một bé gái, tràn ngập kinh hỉ và mừng rỡ từ bên ngoài cửa sổ truyền vào.

Vivian? Vu Duy Thiển xác định đây là ngữ thanh của Vivian, Lê Khải Liệt lại nhìn lên thái dương của Vu Duy Thiển một lúc lâu thì mới quay đầu lại, Vivian từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào, chiếc váy lụa màu đỏ, mái tóc xoăn màu nâu vàng, vẫn không có gì thay đổi, nàng vọt vào phòng rồi ôm chằm lấy Vu Duy Thiển, bàn tay bé nhỏ nắm chặt vạt áo măng tô của hắn.

“Vivian, vì sao ngươi lại ở đây? Ngươi không sao chứ?” Hắn bế nàng lên, sau đó nâng mặt của nàng để ngắm nhìn một chút, hắn không nhìn thấy có điểm khác thường trên mặt của nàng, không thấy có dấu hiệu rối loạn vì khát máu, ngay cả một giọt máu cũng không thấy.

“Không, chuyện kia không phải ta làm, người của gia tộc Claudy không dám làm gì đối với ta, ta xem tin thời sự thì nhìn thấy ngươi ở Manhattan, ta đang muốn đi tìm ngươi, tuy rằng ngươi không bị chụp trực diện nhưng ta biết người nam nhân thần bí ở bên cạnh Lê Khải Liệt chính là ngươi.” Giống như biết Vu Duy Thiển đang nhìn cái gì, Vivian lắc đầu đối với hắn, lại vô tình đảo mắt nhìn Lê Khải Liệt.

Phát hiện nàng biểu lộ địch ý, Lê Khải Liệt giơ tay để chào hỏi, sau đó đưa tay sờ lên vầng trán của Vu Duy Thiển vừa bị hắn hôn, tiếp theo không cần ai quan tâm, hắn ngồi xuống mép giường, thái độ tự nhiên thoải mái, giống hệt tư thế của chủ nhà.

Vivian bắt đầu lo lắng, nàng ôm chặt cổ của Vu Duy Thiển, giống như một con mèo đang lo lắng chủ nhân bị người ta chiếm đoạt, “Wirth, vì sao hắn lại ở đây? Ngươi luôn ở cùng với hắn, rốt cục là….”

“Trước tiên ngươi nói cho ta biết, sau khi ta rời đi thì ngươi làm cái gì?” Vu Duy Thiển muốn thả Vivian xuống đất nhưng nàng không chịu buông tay, rốt cục hắn chỉ có thể bế nàng ngồi lên ghế sô pha, “Ta nói cho đối phương biết ngươi là người của tập đoàn tài chính Bathory, trước khi bọn họ thả ngươi ra thì nhất định đã phái người kiểm chứng, trong khoảng thời gian này nhà của ngươi sẽ tới tìm ngươi.”

“Ngươi tiết lộ thân phận của ta?” Vivian dường như không dám tin, nàng nhìn chằm chằm Vu Duy Thiển, sau khi kêu lên một tiếng kinh hãi thì đột nhiên lại im lặng như tờ, trong không khí di chuyển một loại hơi thở của tử vong, làn da của nàng chỉ phút chốc liền trở nên tái nhợt, màu xanh thẳm trong đôi mắt dần dần lan tràn, giống như một giọt mực bị nhòe, bắt đầu trở thành màu xanh tím.

Vu Duy Thiển lặng lẽ nhìn nàng, vuốt nhẹ những lọn tóc của nàng, “Một ngày nào đó ngươi phải quay về, ngươi không thể vĩnh viễn đi theo ta.”

“Hóa ra là một đứa nhỏ trốn nhà.” Lê Khải Liệt ở bên cạnh nói một câu, Vivian đột nhiên quay đầu nhìn hắn, làn da tái nhợt gần như trong suốt xuất hiện những luồng sáng màu trắng đang di chuyển một cách yêu dị, khuôn mặt xinh xắn dần dần trở nên dữ tợn, ngón tay bắt đầu ửng đỏ, ngay khi bọn họ gặp phải sát thủ tập kích lần đó, nàng đã dùng những đầu ngón tay màu đỏ này để xuyên thấu cơ thể của người nọ.

Cổ họng của nàng phát lên những tiếng vang khác thường, tựa hồ là đang khát vọng thứ gì đó, nàng cần phải phát tiết, ngón tay vừa động đậy thì bỗng nhiên bị một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay, ấm áp mà mạnh mẽ, “Vivian, ngươi phải quay về, ngươi đã ở bên cạnh ta hơn một trăm năm rồi.”

Đôi mắt ngăn cách hết thảy tầm mắt, tối đen như bóng đêm, cự tuyệt nàng làm bạn, Vivian rút tay về, rốt cục nhịn không được mà òa khóc, nắm đấm bé nhỏ đánh lên bờ vai của hắn, “Wirth, tên hỗn đản này, chẳng lẽ ngươi vì người nam nhân này mà không cần ta? Lê Khải Liệt là nam nhân, ngươi không thích nam nhân, vì sao hắn lại bất đồng?”

“Vì sao không buông tha? Hình hài của ngươi là một đứa nhỏ, hắn sẽ không ra tay với một đứa nhỏ, cho dù ngươi ở bên cạnh hắn bao lâu thì hắn cũng sẽ không hôn ngươi, nhưng hắn và ta…” Không nói dứt lời lại càng khiến người ta suy nghĩ sâu xa, tầm mắt của Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển giao nhau, phát hiện Vu Duy Thiển không phủ nhận, vì thế hắn liền cúi đầu nở nụ cười.

“Hắn có đặc biệt hay không thì ta vẫn chưa biết, cho dù không bất đồng thì rốt cục kết quả cũng sẽ không thay đổi, ngươi hiểu ý của ta chứ, Vivian.” Nói xong một câu mà Lê Khải Liệt nghe không hiểu, Vu Duy Thiển lau đi nước mắt của nàng, lúc này Vivian mới chịu buông tay.

Rèm che phất phơ, đột nhiên có bóng người xuất hiện, người nọ đứng ở trước cửa sổ, dường như vẫn luôn ở tại nơi này, một thân âu phục màu đen, cà vạt đen, mái tóc lại bạc trắng, hắn cúi đầu xuống, cung kính mở miệng, “Tiểu thư, người cần phải quay về.”

——————

P/S: con sam cũng biết lãng mạn lắm chứ, bày đặt hôn trán người ta:>, dụ dỗ được bé Duy một chút rồi đó. Nguồn: