------------

Mùi máu người cách thật sự xa, người khác có lẽ sẽ không mẫn cảm như vậy nhưng đối với tình trạng hiện tại của Lê Khải Liệt mà nói thì mùi máu tươi kia đang vọt thẳng vào xoang mũi, tựa như một ngọn lửa, không có khả năng bỏ qua.

Ka Zhaye đem thức ăn còn lại nhét vào miệng rồi nhìn xung quanh một vòng, không thấy có điểm gì khác thường, hắn nhíu mày, “Nơi này có máu người thì cũng không có gì lạ.”

“Vì sao ta lại không ngửi được.” Amy Lee ra vẻ hít sâu một hơi.

Nơi này là khu vực mà công dân lương thiện sẽ tránh xa, ở khu Đông Harlem có vài tòa nhà cũ kỹ, ở mặt tiền là cửa hàng bán linh kiện ô tô, bên dưới tầng hầm là những quán bar kinh doanh trái phép, ra vào có đủ hạng người, các băng nhóm xã hội đen cũng thường xuyên thích đến những nơi này để tụ tập.

Những ai bắt buộc phải lái xe qua nơi này thì đều vội vàng đạp chân ga để lướt nhanh, nhưng đến khi nhìn thấy chiếc Lamborghini màu đen dừng ở đây thì bọn họ đều ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng cho dù có người phát hiện ra cái gì thì cũng không ai có can đảm tìm hiểu đến ngọn nguồn là rốt cục vừa nhìn thấy cái gì.

Cửa hàng tiện lợi 24 giờ đương nhiên vẫn còn mở cửa nhưng nhân viên cửa hàng dường như không thấy bọn họ, Vu Duy Thiển đã sớm phát hiện không ai dám la cà ở khu vực này, cảnh sát cũng rất ít khi đến đây để tuần tra, “Ở chỗ nào?”

“Đi theo ta.” Lê Khải Liệt nhìn trái lại nhìn phải, dẫn Vu Duy Thiển đi vào một con hẻm nhỏ.

Màn đêm sắp buông xuống, bắt đầu có một đám phụ nữ ăn mặc nóng bỏng xuất hiện, các nàng quan sát dọc đường để tìm mục tiêu, ý đồ muốn tiến lên bắt chuyện, Vu Duy Thiển liền bắt Lê Khải Liệt đeo kính vào, thuận tiện lấy ra một chiếc nón lưỡi trai ở trong xe để đội lên cho đối phương, “Dựng thẳng cổ áo lên.”

Có người vĩnh viễn không hiểu cái gì gọi là khiêm tốn, lời nói lạnh lùng nghiêm khắc của Vu Duy Thiển làm cho Lê Khải Liệt nhướng mi ở phía dưới vành nón rồi nhếch môi cười với hắn, tiếng cười làm cho Vu Duy Thiển muốn tung nắm đấm, trước khi hắn thật sự làm như vậy thì bọn họ đã đi vào một con hẻm tối tăm, hiện tại Vu Duy Thiển cũng ngửi được mùi rỉ sắt tràn ngập trong không khí.

Dưới đất rất bẩn, mùi dầu máy và hôi thối trộn lẫn với nhau, mùi vị gắt mũi này rất khó diễn tả, vài người trong bọn họ nhịn không được mà che mũi, nhưng xem xét trái phải thì lại không nhìn thấy vết máu.

“Máu ở đâu, hơn nữa vừa rồi ngươi còn xác định là máu người, Leo, vì sao ngươi lại đi làm ca sĩ, đáng lý ngươi nên đi làm người điều chế nước hoa thì đúng hơn.” Amy Lee phản đối, hắn hít hít cái mũi, hắn không phải không sợ bản tính cáu kỉnh của Lê Khải Liệt, nhưng nếu không nói thì hắn chịu không được.

Cổ áo bị nắm lên, “Nếu ta là người điều chế nước hoa thì nhất định chuyện đầu tiên phải làm chính là đem ngươi đi làm hương liệu.” Nụ cười lộ ra răng nanh, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo từ trong bóng tối, “Lần đầu tiên gặp mặt thì ngươi làm như không hề nhận ra ta, chuyện này không hợp với thân phận của ngươi, người trong giới âm nhạc sẽ không thể nào không biết ta!”

Amy Lee dường như không thể hô hấp, hắn dùng sức vói chân xuống đất, toàn thân bị nhấc lên cao mấy chục centimét, bàn chân sắp cách mặt đất.

Không ai có thể nghi ngờ những lời tự phụ này của Lê Khải Liệt, bởi vì đây là sự thật, là người nổi danh sữa chữa các loại nhạc cụ, Amy Lee không thể nào không biết hắn, nhưng khi vừa gặp mặt lại hỏi ra một câu ngu xuẩn như thế.

Lê Khải Liệt đương nhiên không có khả năng là người hứng thú với cướp của, cưỡng bức, bắt cóc, giết người. Ở trước mặt công chúng thì Lê Khải Liệt là ca sĩ, chẳng qua hiện tại Amy Lee không thể xác định có phải chỉ đơn giản là như thế hay không, hắn có thể tìm thấy sát ý ở trong mắt của đối phương.

“Đúng rồi, với lại lúc ấy ngươi đã nhìn thấy cái này, có phải hay không?” Đôi mắt thú hơi chuyển động.

Hắn giống như đang suy nghĩ khi nào thì nên cho một đòn trí mạng, cắn vào cổ con mồi. Amy Lee nuốt một ngụm nước miếng, không dám nhìn thẳng vào đồng tử dài nhỏ màu vàng óng kia.

“Đã thấy nhưng lại không tỏ vẻ gì, Amy Lee, hóa ra lá gan của ngươi cũng không nhỏ.” Vu Duy Thiển nhớ rõ lời nói của Lê Khải Liệt lúc ấy, vị thiên tài này xuất hiện rất trùng hợp.

“Muốn ta xử lý hay không?” Theo âm thanh răng rắc phát ra từ nắm đấm, khuôn mặt ngăm đen của Ka Zhaye lộ ra biểu hiện hứng thú.

Amy Lee rùng mình.

“Rốt cục ngươi là ai?” Lê Khải Liệt mất kiên nhẫn, âm thanh ma sát trong cổ họng giống như ác quỷ đang thúc giục, bao gồm cả mùidầu máy và máu tanh trộn lẫn với nhau không ngừng đánh sâu vào cảm quan của Amy Lee.

Hắn trở nên hốt hoảng, nhìn về phía người phương Đông mặc áo đen, Vu Duy Thiển rốt cục nhìn thấy dưới đáy mắt của Amy Lee ẩn chứa một thứ gì đó kỳ lạ theo như những gì mà Lê Khải Liệt đã từng nói.

Đột nhiên trong góc vang lên âm thanh của kim loại, giống như có một linh kiện rơi xuống đất, một cái bóng dùng tốc độ mà nhân loại khó có thể tưởng tượng để lướt qua tầm mắt của bọn họ, Lê Khải Liệt vứt bỏ Amy Lee, dùng tốc độ cực nhanh để đuổi theo người nọ.

Giống như một cảnh tượng ly kỳ trong phim điện ảnh, hai cái bóng trong đêm tối liên tiếp chớp nhoáng, tốc độ vượt quá người thường, ánh đèn nê-ông chiếu đến nơi này tạo thành những cái bóng to lớn, khiến vài người đứng ở nơi này đều lộ ra những nét mặt khác nhau.

Amy Lee từ dưới đất đứng dậy, Ka Zhaye nhìn theo phương hướng bóng đen biến mất, biểu cảm của Vu Duy Thiển trở nên rét lạnh.

Hắn không ngờ Lê Khải Liệt đã có được tốc độ như vậy, ngoại trừ dáng vẻ bề ngoài vẫn bình thường thì không biết Lê Khải Liệt còn có bao nhiêu biểu hiện không thuộc về người bình thường.

Ngẩng đầu, hắn phát hiện hôm nay lại là trăng rằm.

Càng gần đến ngày trăng rằm thì sự thay đổi của Lê Khải Liệt càng mãnh liệt, từ bản năng đến dục vọng, thậm chí cảm xúc cũng bùng nổ một cách mạnh mẽ.

Đưa tay vói vào cổ áo, hắn chạm vào một vết thương, đó là do Lê Khải Liệt trong lúc vô ý đã làm hắn bị thương, lần đó ở phòng nghỉ trong quán bar quá mức kích tình, Lê Khải Liệt không khống chế được, trong lúc đó đã từng mất đi lý trí nhưng đối phương lại không hề biết điều đó.

Hắn nói với Lê Khải Liệt vết thương này là do lúc cạo râu bất cẩn bị cắt trúng, bởi vì hắn luôn dùng cách cũ, hắn quen dùng xà phòng và dao cạo râu chứ không dùng máy cạo râu chạy bằng điện, phong trào phục cổ làm cho thói quen của hắn trở thành thời thượng trong mắt của kẻ khác, nhưng lại bị Lê Khải Liệt giễu cợt là người lạc hậu bảo thủ.

“Duy.” Từ xa truyền đến tiếng kêu, Vu Duy Thiển lấy lại tinh thần rồi tiến lên, Ka Zhaye lập tức bám theo sau.

“Đợi ta một chút!” Amy Lee không dám ở lại một mình, hắn vội vàng chạy theo.

Không đuổi kịp người nọ nhưng có chứng cứ để lại, Lê Khải Liệt nhìn một vật gì đó ở trước mặt, hắn cúi đầu nhìn chăm chú, bóng tối phủ xuống làm nét mặt của hắn vô cùng đáng sợ, “Nhìn xem này.” Hắn chỉ cho Vu Duy Thiển.

Dưới đất là một thứ không biết nên hình dung như thế nào, giống như miếng thịt heo mua từ siêu thị bởi vì bất cẩn mà rơi ra ngoài, nó có lớp mỡ màu trắng, cũng có da và xương, có lẽ con chó hoang nào đó đã cắn qua, nó rất bẩn, đã hóa thành màu đen có mùi hôi thối.

Ở nơi này đại đa số mọi người đều có thói quen mua thịt bò, nhưng Amy Lee rất quen thuộc đối với nó, người Trung Quốc đều rất quen thuộc. Nguồn:

“Một miếng thịt heo?” Amy Lee ngồi xổm xuống đất, chọt chọt vào miếng thịt rồi thấp giọng nói thầm, “Thịt heo thì có gì là đẹp.”

Ka Zhaye cũng ngồi xổm xuống rồi nhìn vài lần, hắn dùng tay lột miếng da heo ra, kiểm tra phần xương, “Đây không phải là thịt heo, đây là thịt người.”

Ngón tay còn bám mỡ của miếng thịt run rẩy một chút, Amy Lee lập tức nhảy dựng lên, cổ họng không ngừng trợn lên trợn xuống, rốt cục nhịn không được mà chạy đến vách tường rồi bắt đầu nôn mửa.

“Nếu không gặp qua thi thể đã từng bị cắt nát thì ta cũng sẽ xem nó là thịt heo, kỳ thật sau khi con người bị mổ xẻ thì cũng không khác thịt heo cao cấp là mấy.” khi nói ra câu này không biết Vu Duy Thiển đang suy nghĩ cái gì, nét mặt không có biểu cảm, điểm biến hóa duy nhất có lẽ là khóe miệng hơi nhếch lên, Amy Lee vừa nôn xong một đợt lại bắt đầu đợt thứ hai.

Xương người và xương heo khác nhau, mặc dù đây chỉ là một miếng thịt nhưng chứng cớ này cũng đủ làm cho bọn họ xác định phải tiếp tục tìm kiếm ở lân cận.

“Nơi này có rất nhiều kẻ lang thang và gái điếm, thiếu một người thì cũng chẳng ai phát hiện, không biết miếng thịt này là nam hay nữ, thoạt nhìn là người da trắng.” Lê Khải Liệt khôi phục thái độ thờ ơ của mình, sự đánh giá của hắn khiến cho một người lên tiếng chỉnh lại.

“Dù sao đây cũng từng là một người, mặc kệ là nam hay là nữ thì đây không phải là một miếng thịt mà là một con người.” Vu Duy Thiển cau mày cường điệu.

Về thái độ đối với loài người, Vu Duy Thiển luôn luôn thể hiện một sự mâu thuẫn nhất định, vừa tôn sùng vừa hạ thấp giá trị, vừa rồi so sánh con người và con heo cũng chính là Vu Duy Thiển. Lê Khải Liệt cười khẽ, hắn tránh khỏi miếng thịt rồi đi đến trước mặt đối phương, “Ngươi nói đúng rồi, đó là một người, kế tiếp chúng ta phải đi tìm là cái gì đã làm cho người này trở thành như vậy.”

Trên miếng thịt còn lưu lại một chút vết máu đã bị ngưng kết thành màu đen, nhưng đây quả thật là máu, ở lân cận cũng tìm được vết máu, bọn họ đi dọc theo con hẻm, Ka Zhaye lấy ra tấm bản đồ, đó là nơi mà hắn từng đánh dấu, phòng khám lớn đã đóng cửa không còn tiếp tục kinh doanh.

Phòng khám khá lớn, sau khi bị bỏ hoang thì có vẻ rất cũ nát, không có ai thích đến phòng khám, những dược phẩm còn sót lại đã bị người ngoài phá cửa sổ lẻn vào rồi mang đi, bên trong cơ bản không còn lại bất cứ thứ gì, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một tòa nhà bị mục nát.

“Ngươi có biết vì sao ta lại nói như vậy với ngươi hay không?” Vẫn chưa đi vào, Vu Duy Thiển kéo Lê Khải Liệt đến góc tường, hắn để cho Ka Zhaye kiểm tra trước ở bên ngoài.

“Ta không muốn ngươi biến thành dã thú, có nghe thấy hay không? Đừng để cho ta nghe thấy những lời như vậy nữa, bề ngoài của ngươi có thể khác người, ngươi có thể vui buồn thất thường, nhưng ngươi không được quên chính mình là ai. Ngươi là con người.” Giải thích cho lời nói mới vừa rồi, hắn cắn chặt răng, giọng nói cứng ngắc không hề che giấu sự lo lắng của mình.

Lê Khải Liệt đang thay đổi, hắn sợ một ngày nào đó người này sẽ trở thành một thứ mà hắn không thể biết trước, ngày xưa có rất nhiều chuyện mà hắn không bận tâm, nhưng lần này thì khác, hắn phải lên tiếng nhắc nhở.

“Ngươi sợ ta nổi điên trở thành một con quái vật tự cho là thông minh hơn con người hay sao? Khinh thường con người, khinh thường mạng người?” Lê Khải Liệt nhìn ra sự tức giận và lo lắng của Vu Duy Thiển, đồng tử màu vàng bắt đầu giật giật, “Đừng lo, ta hiểu ý của ngươi, ngươi cũng biết thái độ khinh thường của ta chỉ là vẻ ngoài, nhưng ở nơi này của ta–”

Hắn kéo lấy tay của Vu Duy Thiển rồi đặt lên trước ngực của mình, “Không phải như vậy.”

Có lẽ đôi khi Lê Khải Liệt lộ ra bản tính kiêu ngạo làm càn, nhưng hắn luôn biết chừng mực, sự thẳng thắn và tự phụ của hắn có thể thu phóng một cách tự nhiên, hắn cũng có giới hạn của mình, kỳ thật cũng không cần lo lắng, Vu Duy Thiển chẳng qua là quan tâm quá sẽ hóa loạn, hiện tại Vu Duy Thiển cũng bị nhắc nhở, “Ta đã quên, có người luôn trong ngoài bất nhất.”

“Cũng có người bề ngoài vừa lạnh lùng vừa vô tình, nhưng lại lo lắng cho ta đến mức này.” Ám muội nhéo hai ba cái lên vai của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt cười một cách đắc ý lại làm càn.

“Đúng thì sao.” Vu Duy Thiển lặng lẽ tiếp cận, hắn nuốt hết tiếng cười của đối phương vào miệng, Lê Khải Liệt lập tức sôi sục trong lòng, dựa vào vách tường, nụ hôn nóng bỏng khiến người ta thất hồn.

“Được rồi, bây giờ thì cút ra rồi dùng khứu giác của ngươi đi.” Dựa vào rất gần, gần đến mức có thể ngửi được hơi thở của nhau, vỗ vài cái vào vòng mông gợi cảm của người nào đó rồi Vu Duy Thiển mới bước ra từ trong chỗ tối của tòa nhà. Ka Zhaye đã mở cánh cửa lớn của phòng khám, đang dẹp bỏ những chướng ngại phía trước cửa.

“Bên trong hình như không có ai, chẳng qua vết máu kéo dài đến chỗ này.” Ka Zhaye chỉ vào những giọt máu màu đỏ rơi vào khe cửa.

Nơi này không phải nơi bọn họ muốn tìm, Amy Lee cũng không xác định, đang do dự có muốn đi vào hay không thì hai người kia đã đến trước cửa, Lê Khải Liệt đi lên phía trước một chút, hắn để cho Vu Duy Thiển ở sau lưng, không thể ngăn cản người này mạo hiểm thì ít ra cũng phải cam đoan Vu Duy Thiển được an toàn.

Biết hắn suy nghĩ như thế nào, Vu Duy Thiển chỉ nhếch môi mà không mỉm cười, nhưng rốt cục cũng không tức giận. Hai người một trước một sau chậm rãi bước đi, bảng hiệu phòng khám treo ở vách tường đã sớm rơi xuống đất, khi bọn họ đi lên lầu thì phía trên đột nhiên truyền đến một tiếng giòn rụm, bọn họ ngẩng đầu, một cái bóng cùng với những miếng miểng chai văng ra đầy trời rồi cùng nhau rơi xuống.

Những miếng miểng chai nho nhỏ giống như kim cương tuyết, mang theo góc cạnh sắc bén, đám người quay cuồng tránh né, bóng đen nhảy lên, giống như trong phim điện ảnh, bọn họ nhìn thấy một khuôn mặt quỷ dị xuất hiện trong bóng đêm.

…………

P/S: =)) ta biết là sẽ có người nói đến vụ Duy vỗ mông con sam, bé cũng biến thái lắm chứ chẳng kém chồng.