Hôm nay là trăng rằm sẽ làm cho thủy triều thay đổi, càng làm cho gia tộc Claudy thêm tin tưởng điều này. Khi năng lực tinh thần mạnh nhất, cho dù Lê Khải Liệt không muốn thừa nhận thì hắn quả thật vẫn là người của gia tộc Claudy, dị biến trên người của hắn cũng khắc dấu ấn của loại gien đặc biệt từ gia tộc cổ xưa này.

Tựa như người của Davilla không thể kháng cự với sự thèm khát máu tươi, bởi vì tác dụng của thuốc, cũng bởi vì Vu Duy Thiển mà tâm tình càng thêm phập phồng, Lê Khải Liệt rốt cục không thể ngăn cản sự thay đổi đang phát sinh trên người.

Mái tóc nâu đỏ chuyển thành màu đỏ sậm tựa như đang chảy máu, đồng tử màu tro lục không ngừng co rút, màu vàng óng bên trong liên tục chớp động, móng tay sắc nhọn đang hóa thành hình dạng móc câu, nhưng lại đang bị hắn cố gắng kiềm chế, trước ngực mơ hồ có thể thấy thấp thoáng hoa văn màu đỏ sậm chưa hiện lên hoàn toàn, giống như có một bàn tay vô hình đang kéo xuống khuôn mặt loài người của hắn, làm lộ ra diện mạo dã thú.

Chỉ có người của gia tộc Claudy mới vui sướng khi nhìn thấy biến hóa này, Lê Khải Liệt cũng không cam tâm chịu thua như vậy, Vu Duy Thiển lại càng không muốn nhìn thấy Lê Khải Liệt vì hắn mà bị bắt chuyển hóa.

Hắn âm thầm đi đến phía trước, Kent Claudy vẫn luôn nhìn chăm chú vào lồng sắt thì bỗng nhiên mở miệng, “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng tùy tiện hành động, ngươi bước thêm một bước nữa thì bọn họ sẽ nổ súng.”

Hắn gặp chuyện không may thì Lê Khải Liệt nhất định sẽ phát cuồng, Vu Duy Thiển chỉ có thể dừng lại, siết chặt nắm đấm, nhìn Lê Khải Liệt cố gắng kiềm chế biến hóa trên người mà tính toán thời gian.

Mồ hôi nhiễu giọt từ trên khuôn mặt dính máu của Lê Khải Liệt, vết thương trên cổ tựa hồ đang ngưng kết, không còn chảy máu nhưng nhiệt độ trên người lại liên tục dâng cao giống như lửa đốt, hắn dựa vào lồng sắt, tiếng kêu gào vì kiềm chế đau đớn mà trở nên khàn khàn.

“Liệt!” Nhìn Lê Khải Liệt khổ sở như vậy, Vu Duy Thiển không thể nhẫn nại được nữa, hắn mở miệng gọi Lê Khải Liệt, nhưng trả lời hắn chỉ là tiếng la hét càng thảm thiết hơn, vặn vẹo một cách quỷ dị, đã không còn giống như tiếng của loài người.

Khi Vu Duy Thiển nghĩ rằng Lê Khải Liệt không thể tiếp tục chịu đựng, không muốn nhìn thấy bộ dáng khổ sở của đối phương, muốn Lê Khải Liệt bỏ cuộc thì người đàn ông trong lồng sắt lại ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra nụ cười vỡ vụn, dáng vẻ quật cường và bất tuân vẫn như trước, “….Đừng nhìn ta, ta sẽ nhịn xuống, vì ngươi, ta nhất định sẽ nhịn xuống.”

Vu Duy Thiển cơ hồ muốn xông lên để ôm lấy hắn, nhưng dưới chân lại không thể động đậy, “Thắng thua không quan hệ, nhịn không được thì không cần nhịn, không có ai sẽ cười ngươi, ngươi như vậy làm cho ta không thể đành lòng….”

“…..Ở trước mặt ngươi thì ta làm sao có thể chịu thua? Tuyệt đối không được.” Giống như người trước mắt là động lực duy nhất, là tín ngưỡng duy nhất của hắn, Lê Khải Liệt miễn cưỡng mỉm cười, ngay cả độ cong tự tin tà khí nơi khóe môi vẫn giống như trước.

Trong lồng sắt, hoa văn vẽ dưới đất bằng máu tươi lấp lánh dưới ánh trăng, một mình Lê Khải Liệt ở nơi đó cùng chiến đấu với chính bản năng của mình, hàm răng siết chặt của Vu Duy Thiển khẽ run, hắn thật sự không đành lòng nhìn tiếp, “Đủ rồi!”

“Đừng tiếp tục miễn cưỡng, giữa chúng ta xem như chấm dứt, Lê Khải Liệt, ta đáp ứng lời nói mới vừa rồi của ngươi, chúng ta chia tay.” Vu Duy Thiển vừa dứt lời thì màu vàng dưới đáy mắt của Lê Khải Liệt lập tức tăng vọt, hắn đột nhiên đập vào lồng sắt, “Ý của ngươi là sao!”

“Ý của ta là ta không cần ngươi nữa.” Vu Duy Thiển bước lên, biểu tình kích động và phẫn nộ khôi phục thành vẻ cứng rắn lạnh lùng như lúc trước, “Nếu chúng ta ở bên nhau mà chỉ làm hại ngươi thì không bằng cứ xem như chúng ta chưa từng nhận thức, ta đã sớm biết đây là sai lầm, nhưng vẫn bị ngươi cầm chân nên không rời đi, hiện tại hết thảy chính là trừng phạt!”

Càng kích thích Lê Khải Liệt thì dị biến của hắn sẽ càng phát sinh nhanh hơn, Kent Claudy chờ đợi, không ai ngăn cản Vu Duy Thiển tiếp cận Lê Khải Liệt. Hoa văn đỏ sậm trên người của Lê Khải Liệt đã kéo dài đến bên cổ, Vu Duy Thiển đứng phía trước lồng sắt, mái tóc đen trong đêm tối tựa như lóe lên màu xanh đen, hắn khẽ thở dài.

“Lực lượng tinh thần của ngươi chẳng phải rất mạnh hay sao? Ngươi có thể làm được, mặc kệ là thôi miên hay làm cái gì cũng được, làm cho ta quên ngươi đi, bọn họ sẽ mất đi ưu thế, nếu ta không yêu ngươi thì giữa chúng ta không có ràng buộc, đối với ngươi và ta đều có lợi.” Dùng ngữ điệu đùa cợt để nói lời chia tay, Vu Duy Thiển dường như cảm thấy chuyện này thật đáng nực cười.

Nếu giữa bọn họ không có ràng buộc thì Lê Khải Liệt sẽ không cam tâm tình nguyện sa vào cạm bẫy, mà hắn cũng sẽ không sợ liên lụy đến Lê Khải Liệt, không dám vận dụng lực lượng của thiên hồn.

Nếu giữa bọn họ không phải tình yêu thì bọn họ sẽ không bị quản chế, tình cảm cũng sẽ không trở thành lợi thế của kẻ địch.

Nếu bọn họ chưa bao giờ quen nhau thì Lê Khải Liệt vẫn sẽ là siêu sao nổi danh trong làng giải trí, Vu Duy Thiển vẫn là người điều chế rượu ở quán bar, không cùng nhau xuất hiện, cũng sẽ không vạch trần bộ mặt khác của nhau, lại càng không có ngày hôm nay.

Bọn họ vốn là những kẻ mạnh mẽ, chẳng qua khi lâm vào tình cảm thì đều bị hãm sâu trong đó, không thể tự kềm chế.

Thế nhưng tình yêu lại làm cho người ta yếu đuối.

“Quay đầu lại đã không còn kịp.” Lê Khải Liệt vươn tay ra, móng tay sắc bén lấp lánh ánh sáng kim loại, cào vào lồng sắt làm cất lên tiếng vang chói tai, “Ngươi thật sự muốn làm như vậy hay sao?” Hắn ném xuống kim tiêm bị hắn bóp nát, nhìn Vu Duy Thiển một cách nghiêm túc.

Cách lồng sắt, hai người đối diện, ánh mắt giao nhau, đó là hình ảnh tương tự với tình cảnh mới vừa rồi, chẳng qua trong không khí không còn nhiệt độ nồng nàn của nụ hôn mà chỉ còn lại hơi thở lạnh lẽo bi ai.

“Ta xác định.” Vu Duy Thiển không hề do dự, tay phải nhanh như điện, hai nắm đấm mạnh mẽ đập vào ổ khóa bằng đồng trong lồng sắt, một đòn này nằm ngoài dự đoán của mọi người, ổ khóa đã sớm lỏng lẻo vì bị bắn trúng, rốt cục xuất hiện vết nứt.

Cùng lúc đó Lê Khải Liệt đá một cú vào cửa sắt, leng keng một tiếng rồi lập tức bung ra, tựa như đã luyện tập vô số lần, hai người phối hợp ăn ý, động tác nhanh nhẹn gọn gàng.

Đến lúc này làm sao còn có ai lại không biết vừa rồi chỉ là đóng kịch, “Nổ súng!” Josen kỳ thật hận không thể giết chết Lê Khải Liệt ngay lập tức, nhưng họng súng lại nhắm ngay Vu Duy Thiển.

Phát súng bắn trúng lưng của Vu Duy Thiển, làm phun ra một búng máu tươi, đau đớn tập kích, hắn chống vào lồng sắt ở bên cạnh.

Lê Khải Liệt vốn nên trực tiếp đối phó với Claudy nhưng hiện tại hắn lại không hề ra tay, hắn chỉ quay đầu lại, nhìn theo phương hướng của các họng súng, tất cả đều nhắm vào Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt không bị uy hiếp nhưng lại không động đậy.

“Làm cái gì vậy? Vì sao không động đậy!” Trước khi Vu Duy Thiển hành động thì đã có ám chỉ, Lê Khải Liệt cũng đã xác định với hắn là có phải hắn thật sự muốn mạo hiểm như vậy hay không, hắn đã trả lời là xác định, nhưng hiện tại Lê Khải Liệt lại không làm theo ước định mà bọn họ đã âm thầm ám chỉ với nhau.

“Không được, muốn ta không để ý đến sống chết của ngươi, trơ mắt nhìn ngươi bị bắn trúng hay sao? Ta làm sao có thể làm được.” Trên khuôn mặt hung tợn của Lê Khải Liệt hỗn tạp giữa bất đắc dĩ và khổ sở, hắn thật sự làm không được, khi tất cả họng súng chỉa vào Vu Duy Thiển thì có khác gì đang chỉa vào hắn.

“Ngươi chỉ bị bắn trúng một phát mà ta đã chịu không nổi, ngươi đau chính là ta đau, ngươi rốt cục có hiểu tâm trạng của ta hay không?” Tuy rằng hắn thoát khỏi lồng sắt nhưng tình hình ngay lúc này vẫn chưa hề chuyển biến khả quan, bọn họ vẫn nằm trong tay của Claudy.

“Ta sẽ không chết! Ngươi–” Vu Duy Thiển vừa tức vừa lo, bỏ qua cơ hội này thì thật đáng tiếc.

“Ngươi làm sao biết mình sẽ không chết? Nếu biến hóa đã xảy ra, ngộ nhỡ ngươi có việc gì thì ta phải làm sao đây?” Trong đầu chỉ nghĩ đến điều này, hoặc có thể nói là Lê Khải Liệt tự tin, hắn cảm thấy bất tử của Vu Duy Thiển có thể đã thay đổi vì tình cảm giữa bọn họ, nhưng cho dù có biến hóa thì cũng rất khó phát hiện.

“Ta không dám mạo hiểm.” Đây là lý do của hắn.

Mặc dù trên mặt dính máu, toàn thân lấp kín hoa văn quỷ dị dữ tợn, nhưng vẻ mặt và ánh mắt của Lê Khải Liệt lại rất khổ não, hắn nói vào trọng tâm làm cho Vu Duy Thiển không thể tiếp tục phản bác, “Đồ ngốc.”

Hắn hôn lên vầng trán thấm ướt mồ hôi hòa lẫn với máu tươi của Lê Khải Liệt, mùi vị không hề chua chát, vẫn là hơi thở quen thuộc của Lê Khải Liệt, khó có thể đoán trước, vừa giống gió bão lại giống sấm sét, đem lại dư vị tùy tiện và suồng sã.

Có thể tự tay ôm lấy Vu Duy Thiển, cảm xúc của Lê Khải Liệt trở nên bình ổn, dị biến nổi lên lúc trước không còn tra tấn hắn mà lại bắt đầu chậm rãi lui ra, móng tay sắc nhọn tự động khôi phục nguyên dạng, màu sắc của hoa văn kéo dài đến cần cổ cũng bắt đầu nhạt dần, mái tóc đỏ sẫm màu máu tươi khôi phục lại màu nâu đỏ như lúc trước.

“Không thể để cho bọn họ ở bên nhau, Josen, đừng nương tay! Giết gã đàn ông này ngay lập tức!” Kent Claudy tức giận, ở trước mặt hắn lại xảy ra chuyện này, chỉ thiếu một chút nữa thì hắn có thể nhìn thấy sự chuyển biến toàn vẹn.

Tiếng súng cùng lúc vang lên, Vu Duy Thiển bị Lê Khải Liệt đẩy ra sau, mấy viên đạn bắn trúng lồng sắt, dụng cụ dùng để giam giữ Lê Khải Liệt lại trở thành chướng ngại cho bọn họ, Bode vì không liên quan đến chuyện này nên lui ra một bên, khi Lê Khải Liệt đào tẩu đã rút ra khẩu súng từ trên lưng của Bode, thấy một màn như vậy làm cho Josen tức đến mức suýt nữa đã nghiến gãy răng.

“Đồ ăn hại! Đồ vô dụng!” Hắn tự mình chỉ huy các tay súng tiến lên, nhắm vào Vu Duy Thiển.

Tiếng súng vang vọng dưới tầng hầm, gió và những viên đạn dập tắt các ngọn nến, bóng người len lỏi trong đêm tối. Nương theo ánh sáng và ánh trăng, Lê Khải Liệt nhìn thấy vết thương ở đằng sau lưng của Vu Duy Thiển không ngừng chảy máu.

“Trên cổ của ngươi vẫn đang bị thương, đừng làm cho máu của ta trở nên lãng phí!” Hắn cảm giác sau lưng ướt át, đẩy Lê Khải Liệt ra, sờ lên vết thương ở đằng sau, đem bàn tay dính máu đặt vào bên miệng của Lê Khải Liệt.

Mút lấy đầu ngón tay của Vu Duy Thiển theo bản năng, Lê Khải Liệt không kịp cự tuyệt, mùi máu tươi quen thuộc thấm vào miệng và khứu giác, còn phải né tránh các tay súng, bọn họ nấp ở một xó xỉnh không dám manh động.

Đầu lưỡi của Lê Khải Liệt quấn quanh đầu ngón tay của Vu Duy Thiển, vừa ám muội vừa triền miên, cho dù hiện tại không đúng lúc nhưng Vu Duy Thiển vẫn bị cách mút tay của Lê Khải Liệt làm mất đi kiểm soát, vội vàng thu tay về.

“Bật đèn!” Bên trong bóng tối, giọng nói của Kent Claudy đặc biệt vang dội, hơn mười bóng đèn điện thắp sáng mỗi ngóc ngách.

Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt rốt cục không còn chỗ trốn, thời gian nghỉ ngơi của bọn họ chỉ có thể dừng ngay tại đây, lại một lần nữa họng súng nhắm ngay người đàn ông tóc đen, mà lần này ngay cả khẩu lệnh ra hiệu cũng không có, những phát đạn liên tiếp bắn ra.

Tiếng súng đùng đùng tựa như tiếng tim đập của Lê Khải Liệt, hỗn loạn đến mức không thể khống chế, cơ hồ muốn bùng nổ, “Duy!”

Sẽ không chết nhưng sẽ đau, vết thương đau nhức ở phía sau làm cho phản ứng của Vu Duy Thiển trở nên chậm chạp, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng lại làm cho một viên đạn sượt qua thắt lưng của hắn, thiếu chút nữa đã bắn trúng hắn.

Nếu Lê Khải Liệt không kịp kéo hắn trở về thì hắn đã bị bắn thành trăm lỗ thủng.

“Ngươi không sao chứ?” Bờ môi tựa hồ còn lưu lại cảm xúc hơi lạnh lẽo, thậm chí mới một giây trước Lê Khải Liệt vẫn còn cảm giác được thân thể cứng còng và hơi run rẩy của Vu Duy Thiển mà mới đảo mắt đã thiếu chút nữa mất đi nhiệt độ trên cơ thể của đối phương.

Lê Khải Liệt gần như phát điên.

“Các ngươi phải—trả, giá, đắt!” Kéo Vu Duy Thiển ra phía sau, khóe miệng cắn nát từng từ một, mỗi một từ đều mang theo mùi vị máu tươi, màu vàng óng liên tục chớp động dưới đáy mắt, trong khoảnh khắc hoa văn kia giống như có sinh mệnh, che lấp toàn thân của hắn.