Vũ Pháp Vũ Thiên

Chương 1: Bị lừa hoang đá bể đan điền

- Khục khục... Phù...

Nằm trên một chiếc giường êm ái, Tô Nham ho nhẹ hai tiếng, không cẩn thận kéo theo một hồi tê liệt đau đớn trong bụng, không nhịn được hít một hơi khí lạnh!

- Con lừa hoang chết tiệt, sớm muộn gì lão tử phải tìm được mày, chặt tiểu JJ của mày thành mười tám đoạn. Ai ôi! Đau chết mất.

Tô Nham nhe răng trợn mắt, ngoài miệng chửi bới không ngừng, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa cách đó không xa có tiếng người xì xào bàn tán.

- Buồn cười, quả thực quá buồn cười mà, cái tên kia lại bị con lừa hoang đá bể đan điền, ta nghe Lưu quản gia kể con lừa hoang đó đá thủng đan điền của Tô Nham thành một cái động. Haizzz, thật là đen đủi quá.

- Đáng đời, ai kêu hắn quá cuồng ngạo, bình thường không coi chúng ta ra gì, tưởng bản thân là Tô gia đệ nhất thiên tài sao chứ?! Đừng quên hai năm trước hắn chẳng qua là một tên phế vật, một phế vật không thể tu luyện chân khí. Không biết trải qua chuyện gì hai năm sau đã tấn thăng đến hậu Vũ Cảnh tầng thứ sáu, còn được xưng là Tô gia đệ nhất thiên tài. Giờ thì hay rồi, một thiên tài bị con lừa đá cho một phát, biến thành một tên phế vật, rất đáng kiếp.

- Đúng vậy, trong đan điền bị thủng một lỗ thì không cách nào chứa đựng chân khí, không phải phế vật thì là cái gì, ai chà! Rốt cuộc con lừa này từ đâu chui ra thế, giúp chúng ta phát tiết được hết ức chế. Thoải mái a, xem hắn về sau còn dám càn rỡ trước mặt chúng ta hay không, nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ hắn cẩn thận một chút.

- Các ngươi còn chưa biết, thời điểm ta nghe tin này xong cười muốn ngất luôn, một cao thủ hậu Vũ Cảnh tầng thứ sáu bị con lừa hoang đá bể đan điền, con bà nó, nhắc lại sao vẫn cứ thấy buồn cười...

Thanh âm dần dần đi xa nhưng Tô Nham vẫn nghe không sót một chữ. Khóe miệng không kìm được run rẩy, những lời lẽ châm chích này như những cây gai nhọn đâm vào trái tim của hắn.

- Mẹ kiếp, chuyện lão tử bị lừa đá không có ai chứng kiến, sao lại đồn ra như thế này?! Còn muốn cho ca có mặt mũi nhìn người khác không cơ chứ.

Tô Nham gào thét một tiếng, thân thể nhảy dựng lên động đến miệng vết thương, đau tới mức mồ hôi lạnh ứa ra. Nhấc vạt áo lên kiểm tra, ngay lập tức phát hiện một dấu chân lừa hoàn mỹ nằm trên bụng, cực kì rõ ràng, như một huy chương chứng minh công lao của Tô Nham. Nhìn dấu chân này đến thằng ngu cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra, nhất định là có người đã thấy được dấu chân này.

- Một đời anh hùng lẫy lừng, vì dấu chân lừa mà tan biến...

Ngửa mặt lên trời Tô Nham khóc không ra nước mắt, ba ngày trước hắn một thân đơn độc tiến vào sau núi săn bắt dã thú, không ngờ đụng phải một con lừa hoang kì quái. Hai mắt chợt sáng lên, mình bước vào thế giới này được hai năm rồi còn chưa từng nếm qua mùi vị thịt lừa, rất bổ dưỡng nha. Bản thân sở hữu tu vi hậu Vũ Cảnh tầng thứ sáu, đối phó một con lừa hoang quá dễ dàng, nhưng khi mình chưa kịp lao tới làm thịt, chân con lừa hoang bỗng nhiên sáng rực lên.

Đại Lực Kim Đề Lư! Một danh tự quen thuộc lập tức xuất hiện trong đầu Tô Nham, lúc này hắn mới biết mình đã đụng phải một loài linh thú hiếm thấy. Linh thú này lực lượng cường đại vô cùng, mặc dù Long Xà Triền Ti Thủ của mình đã đạt tiểu thành, song một chiêu đỡ cũng không được, bị đá trúng đan điền, chân khí thoát ra ngoài như khí cầu bị thủng, sau đó mê man chuyện gì cũng không biết. Khi tỉnh lại đã thấy nằm ở đây, khẳng định là người trong gia tộc giải cứu. Trong lòng Tô Nham thầm hô may mắn, Đại Lực Kim Đề Lư không phải linh thú ăn thịt, bằng không mình đã biến thành phân và nước đái của con lừa này.

- Mẹ nó, ta mà biết ai đồn chuyện ta bị lừa đá ra ngoài, nhất định cho nó đẹp mặt.

Tô Nham hung ác khoa tay múa chân một hồi, trong nội tâm phiền muộn vô cùng, phần nhiều là bất lực. Thà bị con lừa kia đá trúng đầu, hắn tình nguyện chết thêm lần nữa. Đối với Lưu quản gia trong lời nói của mấy kẻ ban nãy càng phẫn hận không thôi, giờ thì hay ho rồi, chuyện mình bị lừa đá bể đan điền trở thành một trò cười, những người ngày xưa mình không thèm để vào mắt cũng bắt đầu giễu cợt mình.

Gian phòng của Tô Nham rất bình dị, một cái bàn nhỏ màu mận chín, đi kèm bốn cái ghế cùng một bộ. Phía cửa sổ có một tấm gương nhỏ, nhìn thoáng qua khá sạch sẽ.

Tô Nham cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó lật cổ tay đánh ra chiêu mở đầu của Long Xà Triền Ti Thủ. Đây là võ học thượng tầng của Tô gia, không phải người nào của Tô gia cũng có cơ hội tu luyện, do hắn mười lăm tuổi đạt tới hậu Vũ Cảnh tầng thứ sáu, được vinh danh thiên tài toàn bộ Nguyên Vũ thành mới có cơ hội này.

Chiêu mở đầu vừa dứt, một luồng khí yếu ớt nhộn nhạo trong căn phòng, luồng khí này theo kinh mạch Tô Nham tiến vào trong thân thể, hắn lập tức cảm thấy một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân, dòng nước ấm này không xa lạ gì chính là chân khí.

- Vẫn còn ngưng tụ chân khí được, thật sự quá tốt rồi!

Trên mặt Tô Nham lộ vẻ mừng rỡ, nhưng ngay lập tức sững sờ. Bởi dòng chân khí sau khi tiến vào đan điền không hề lưu lại, theo lỗ hổng trên đó chạy ra ngoài không thấy tăm hơi.

- Cái lỗ chó má, không thể ngưng tụ được chân khí, chẳng lẽ lão tử phải trở về thời kì phế vật lúc trước sao, nhất định sẽ bị đám ngu ngốc kia cười nhạo đến chết, cả đám ranh con Từ gia và Vương gia nữa... Thật tức chết ta rồi!

Tô Nham tức điên lên, một quyền đánh lên mặt bàn, gân xanh trên nắm tay lồ lộ ra. Bị lừa đá hỏng đan điền, không cách nào chứa đựng chân khí, sự kiện xui xẻo kiểu này với người trong cuộc như hắn quả nhiên không còn gì để nói...

Bỗng...

Rầm! Rầm! Rầm!

Từng tiếng đập cửa dồn dập liên tiếp vang lên.

- Giờ này còn ai đến chỗ của ta nhỉ?

Lông mày Tô Nham nhăn tít song hắn vẫn đứng dậy mở chốt cửa. Ba khuôn mặt mang theo sự mỉa mai đập thẳng vào mắt.

- Ái chà chà! Thiên tài của chúng ta đây sao, nghe nói ngươi bị thụ thương rất nặng, huynh đệ chúng ta đặc biệt tới trước thăm ngươi. Hử? Không mời chúng ta vào ngồi một lát?

Một người mặc trang phục thiếu niên, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, tên là Tô Minh, tu vi hậu Vũ Cảnh tầng thứ tư, có thể được xem là thiên tài rồi. Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "rất nặng", rõ ràng là tới chế giễu. Ba người này bình thường bị Tô Nham khinh bỉ không ít, hiện tại bắt được cơ hội tốt như thế tự nhiên sẽ không bỏ qua.

- Ta nói Nham thiếu gia à, ngươi sao lại không cẩn thận như vậy, mau cho ta xem bộ dáng bị lừa đá nó như thế nào nào.

Một thiếu niên khác cũng sàn sàn tuổi người vừa rồi, trên mặt không che dấu sự sung sướng của mình. Còn làm bộ vươn tay sờ sờ bụng của Tô Nham, bị Tô Nham hừ lạnh một tiếng lách mình tránh khỏi. Hắn gọi Tô Tường - nhi tử của một trưởng lão Tô gia, đồng dạng là hậu Vũ Cảnh tầng thứ tư.

- Kỳ thật ta rất ngạc nhiên, một cao thủ hậu Vũ Cảnh tầng thứ sáu sao có thể bị con lừa hoang đá chứ, không bằng Nham thiếu gia miêu tả cho huynh đệ chúng ta thoáng qua một chút con lừa đó trông như thế nào, cả hoàn cảnh khi đó nữa.

Tô Minh tiếp tục mở miệng trêu chọc.

- Hắc hắc, không giấu các chú làm gì, ngày đó bổn thiếu gia gặp ba con lừa vây công. Ba con lừa đó tướng mạo xấu xí vô cùng, ta không biết dùng từ ngữ nào để hình dung được sự xấu xí của bọn chúng! Tuy nhiên rất cám ơn ba vị đã giúp ta việc này, ba con lừa kia so với các vị giống nhau như đúc, hơn nữa còn có thể cắn người đấy.

Tô Nham không mặn không nhạt nói, nhưng trong lòng hừ lạnh liên tục, muốn đấu võ mồm hả, hắn chưa ngán ai bao giờ.

- Mày dám mắng chúng tao, muốn chết!

Tô Minh lập tức giận dữ, hôm nay trong mắt hắn Tô Nham không khác gì một tên phế vật, vậy mà dám mở miệng nhục mạ ba người mình, thêm vào đó ba người vốn phải chịu đựng sự hung hăng càn quấy của Tô Nham không ít lần, giây phút này đã có một cái cớ.

Thân hình Tô Minh chợt động, một tát tai vung tới, Tô Nham muốn tránh né nhưng thân thể đang mang trọng thương sao có thể né tránh công kích của Tô Minh - hậu Vũ Cảnh tầng thứ tư đây?

Bốp!...

Bàn tay Tô Minh hung hăng quất trên mặt Tô Nham, cảm nhận từng luồng nóng bỏng đau rát truyền tới, trong lòng Tô Nham tuôn ra hận ý tột cùng, hắn dùng tay lau đi vết máu nơi khóe miệng.

- Minh thiếu gia, cái tát này Tô Nham sẽ nhớ kỹ, chỉ là lực đạo khống chế tốt hơn con lừa hoang kia nhiều! Tô Nham bội phục.

Tô Nham lộ ra nụ cười sáng lạn, tựa hồ cái tát ban nãy không phải đánh lên mặt mình, nhưng tận sâu trong đáy mắt có một cỗ thù hận đã bị hắn ẩn giấu đi.

- Hừ! Mày nhớ kỹ thì sao, phế vật mãi mãi là phế vật, nếu không phải phụ thân mày là Thiên Chú sư, một tên phế vật chỉ có thể đi làm mã nô. Con lừa hoang kia đá hỏng đan điền của mày, tao đây sẽ hỗ trợ thêm một chút.

Sắc mặt Tô Minh cực kì dữ tợn, hai bàn tay chợt uốn cong biến thành Ưng trảo. Trong lòng bàn tay một chút chân khí không ngừng quay cuồng, rõ ràng là Thương Ưng Bác Kích Thủ - võ học công kích của Tô gia.

Tô Minh có tu vi Hậu Vũ Cảnh tầng thứ tư nên không thể phát chân khí ra ngoài, nhưng Tô Nham lúc này tuyệt không có khả năng ngăn cản. Tô Minh ra tay như điện, một tay đánh về phía bụng Tô Nham, Tô Nham miễn cưỡng chống cự lại bị tay kia của Tô Minh nắm lấy mạch môn.

Phanh!

Một tiếng trầm đục, Ưng trảo trùng trùng điệp điệp đập lên bụng của Tô Nham, bằng thính giác bình thường có thể nghe thấy thanh âm đứt gãy. Dưới một kích này cả người Tô Nham co quắp thành một con tôm, như viên đạn pháo bay ra rơi xuống bên giường.

Ọc...

Tô Nham nhổ ra ngụm máu lớn, nhuộm đỏ cả ga giường trắng noãn. Trong bụng truyền ra từng đợt đau đớn kịch liệt khiến khuôn mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo, trán nổi đầy gân xanh. Ấy mà làm hắn đau đớn nhất chính là đan điền vốn đã bị hỏng dưới một kích của Tô Minh hoàn toàn bị nghiền nát...

Nhìn thấy thảm trạng của Tô Nham, ba người Tô Minh nở nụ cười thỏa mãn. Thanh niên đứng cạnh Tô Minh và Tô Tường là Tô Anh, hai mươi tuổi, cường giả hậu Vũ Cảnh tầng thứ sáu. Từ nãy đến giờ tuy hắn không nói một câu nào nhưng vẻ châm chọc trong mắt lại nồng đậm nhất.

- Hừ! Tô Nham, hôm nay tha cho mày một mạng. Ngày sau gặp lại chúng ta nhớ phải gọi thiếu gia!Tô Minh hừ lạnh, tư thế cao cao tại thượng.

- Ba con lừa... thiếu gia, Tô Nham ta...nhớ kĩ...

Giọng nói đứt quãng, thời điểm nói ra chữ cuối cùng Tô Nham ngã vật ra giường. Một từ "nhớ kĩ" chỉ có hắn mới hiểu được hàm nghĩa chân chính.

Tô Nham cảm giác mí mắt của mình nặng trĩu. Trong khoảnh khắc khi hai mắt nhắm lại, một con lừa to lớn với bộ lông màu đen tuyền hiện ra trước mặt của hắn, con lừa đen này từ trong lỗ mũi phun ra hai đạo khói nhẹ nhìn Tô Nham, há mồm khoe hàm răng bóng loáng, ngửa mặt lên trời cười ha hả, tràn đầy ý tứ mỉa mai.

- Lão tử bị một con lừa xem thường rồi.Khóe miệng Tô Nham vểnh lên một cách trào phúng, rốt cục chìm vào hôn mê.