Lại nói, A Khờ dẫn theo nhóm người Tiêu Lăng nôn nóng đi đến Nam Việt quốc, biết được bên đó mấy ngày trước đột nhiên có thú triều xâm lấn. Mấy tòa thành trì liên tiếp bị thất thủ, trong thú triều thậm chí còn có xuất hiện cả một nhóm ma thú cấp sáu, cấp bảy. Chuyện này làm cho hắn có một dự cảm không tốt.
Nhìn khung cảnh đổ nát của tòa thành trì trước mặt, vương vãi dưới đất còn có xương vụn, thịt nát của ma thú và tu sĩ. Dù là những vong linh ma pháp sư lạnh lùng, thường xuyên tiếp xúc với tử vong cũng cảm thấy lành lạnh sống lưng. Đây đã là tòa thành trì thứ ba bọn họ đi đến gặp thú triều công kích, hầu như tòa thành nào cũng bị tàn sát bừa bãi như vậy.
- Chuyện này có phần không đúng? Vì sao mấy tòa thành trì này lại không có tu sĩ cao cấp đến trấn giữ? Chuyện thú triều lớn như vậy mà Đế Quốc cũng không quản hay sao?
Tiêu Lăng đứng nhìn một đống đổ nát trước mặt, tâm tình phức tạp nói ra nghi vấn trong lòng. A Khờ cũng thấy chuyện này hết sức kỳ lạ. Thú triều lần này lại có thánh thú xuất hiện, không biết đã bao lâu rồi nhân loại mới rơi vào một hoàn cảnh như vậy. Rõ ràng quy mô của thú triều vô cùng khổng lồ, nhưng tại sao Đế Quốc lại không quan tâm đến, mà quân đội đồn trú tại các tòa thành dường như quân số có phần lại quá ít ỏi.
- Chủ nhân, người qua bên này xem đây là vật gì?
Thập Thị nhìn mấy cái xác tu sĩ dưới đất rồi kinh hô lên. A Khờ liền xoay người lại rồi đi qua xem.
- Có chuyện gì sao?
Thập Thị thấy hắn chăm chú nhìn mình thì có chút đỏ mặt, nàng chỉ vào ba cái xác chết dưới đất, rồi cẩn trọng nói:
- Thưa chủ nhân, thuộc hạ cảm thấy mấy cái xác chết này có gì đó không đúng. Dường như bọn họ không có tồn tại linh hồn. Như là, linh hồn của bọn họ đã bị ai đó rút ra rồi vậy.
Nàng là vong linh ma pháp sư nên mấy chuyện như vậy đương nhiên là nhận biết rất rõ ràng. A Khờ đưa mắt nhìn nàng rồi lại quan sát mấy cái xác chết. Hắn đột nhiên suy nghĩ đến chuyện gì đó, mới quay sang nhìn Tiêu Lăng. Cả hai không nói tự thông, đều cảm thấy kinh hãi trong lòng. Tình trạng của mấy cái xác chết này rõ ràng quá mức giống với miêu tả về đám hoạt tử nhân mà hai người từng nhận biết. A Khờ vô trì vô giác rờ cái túi thơm lần trước công chúa của Nam Việt quốc lưu lại cho mình. Hắn cảm thấy chuyện này là một cái đại âm mưu vô cùng khủng bố. Đây rất có thể là lý do tại sao cả ba tòa thành bị thú triều xâm lấn nhưng số lượng tu sĩ chết trận lại quá ít ỏi, mà những cái xác ma thú thì giăng đầy khắp nơi. A Khờ vội vàng ra lệnh cho mọi người:
- Đi, tiếp tục đến tòa thành tiếp theo!
Mệnh lệnh của hắn ban xuống không một ai dám phàn nàn, chỉ có Cửu Thị là bất mãn chạy ở phía sau hậm hực. Nàng tuy có chút ham chơi, nhưng mấy ngày này nhìn thấy cảnh trạng chết chóc liên tục thì đã không dám liều lĩnh chạy đi ra ngoài một mình. Tiêu Lăng tuy rằng miệng không nói ra lời nào, nhưng tâm trạng của nàng lúc này cũng rất nặng nề. Huynh trưởng của nàng lần trước bị bắt đi là để luyện hóa thành hoạt tử nhân, tuy rằng chạy thoát thân ra ngoài nhưng không biết sống chết thế nào. Còn nhóm người Tiểu Long đi đến Nam Việt quốc cũng không rõ tin tức. Chuyện này càng lúc càng trở nên phức tạp và khủng bố.
Bắc thành, đây là một trong bốn tòa trọng thành bảo vệ vùng biên giới giáp ranh với Nam An Đế Quốc. Nhưng ngày hôm nay sau khi cả ba tòa trọng thành Đông, Tây, Nam liên tục bị thú triều công phá những tiếng hỗn loạn trong thành đã phá vỡ bầu không khí trầm lắng vốn có của nó. Công chúa Nam Việt quốc ngồi trong phủ đệ xa hoa của mình, đối mặt với thị vệ trưởng đang vô cùng sốt ruột và lo lắng:
- Công chúa, chúng ta mau chóng trở về hoàng cung thôi! Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta không thể ở lại lâu được!
Công chúa vẫn ngồi đó, không nói một lời nào. Ánh mắt của nàng dường như đang nhìn về một phía xa xăm nào đó. Nàng càng làm như vậy thị vệ trưởng càng trở nên gấp gáp:
- Công chúa...
Nhưng đúng lúc này công chúa đột nhiên đứng bật dậy, khóe miệng nở ra một nụ cười mỉm:
- Bọn họ trở về rồi!
Thị vệ trưởng ngơ ngác không hiểu công chúa đang nói cái gì. Nhưng mà bước chân của công chúa đã rời khỏi lầu các, khi nàng dừng lại đã là ở trên bức tường thành cao mấy nghìn trượng. Ánh mắt của nàng đang chăm chú nhìn đến một nhóm người cưỡi Kim Sí hổ lao nhanh về phía tòa thành. Nàng có thể nhìn thấy nữ nhân mặc áo đen ở chỗ đó, chỉ đáng tiếc là nàng không có nhìn thấy người mà nàng muốn tìm.
Lúc này toàn thành đang vào tình trạng giới nghiêm, nên nhóm người trên lưng Kim Sí hổ bị chặn ở lại ngoài cửa thành. Chỉ thấy nữ nhân mặc áo đen lấy ra một vật gì đó làm cho đám binh lính thái độ vô cùng cung kính mở cồng thành cho bọn họ đi vào. Thị vệ trưởng lúc này cũng đứng ở trên tường thành, cẩn thận quan sát nhóm người phía dưới rồi mở miệng kinh ngạc nói:
- Ồ, là Lan nhi! Đứa nhỏ này xem ra vận mệnh cũng không tồi! Tuy rằng bị thương trên ngươi nhưng tính mạng vẫn còn có thể đảm bảo được. Xem chừng nhiệm vụ lần này của công chúa giao cho nàng đã hoàn thành xong rồi! Công chúa, hay là chúng ta mau trở về hoàng cung đi!
Công chúa nét mặt không khỏi nhíu lại, nàng như suy nghĩ đến điều gì đó, rồi vẻ mặt có chút giãn ra. Lúc này nàng mới mở miệng nói chuyện:
- Liên Hoa, ngươi mau cho người ra nghênh đón bọn họ vào thành đi! Ta muốn đứng đây chờ một chút! Ta nghĩ là người đó cũng sắp đến rồi! Tai họa lần này nếu không có hắn, e rằng không có cách nào phá giải được!
Mặc dù có chút nghi hoặc nhưng trưởng thị vệ vẫn nhanh nhẹn đi xuống cổng thành. Cổng thành vừa mở ra, nhóm người Kim Sí hổ còn chưa kịp vào thành đã nghe thấy những tiếng động rầm rập từ phía chân trời chạy ầm tới. Khoảng cách hơn mấy chục dặm, binh sĩ trong thành vẫn có thể nhìn thấy bụi bây mù mịt, tiếng thú rống vọng lại khắp nơi. Đám người Kim Sí hổ vội vã chạy nhanh vào thành, trưởng thị vệ cũng lệnh cho binh sĩ giữ thành đóng lại cổng thành, toàn bộ bắt đầu chuẩn bị giới nghiêm. Tổng thể mà nói, hiện tại tòa thành ngoài những binh sĩ giữ thành, toàn bộ dân chúng cũng đã được chuyển đi hết rồi. Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn số thành trì của Nam Việt quốc cũng bị thú triều công phá hết. Công chúa đứng một mình trên tường thành, nàng nhìn về phía cảnh trời xa xa mà thở dài:
- Lẽ nào, ta tính sai rồi sao?
Sau khi để đoàn người Kim Sí hổ vào trong thành, trưởng thị vệ mau chóng đem theo bọn họ đi lên tường thành. Nữ nhân mặc áo đen vội vã quỳ xuống, nước mắt có chút chảy dài:
- Công chúa, là thuộc hạ bất tài! Đám tỷ muội đi theo toàn bộ đã bị giết chết, chỉ còn một mình thuộc hạ trở về! Xin công chúa ra lệnh trách phạt!
Công chúa đang suy nghĩ đến vấn đề gì đó, nên nàng mới quay sang nhìn đám người Kim Sí hổ. Tiểu Long lúc này đã hóa thành một đứa trẻ nhỏ, được Tiêu Mỵ bế ở trong lòng. Còn Xà Linh, báo chị, A Ngưu thì đứng ở hai bên. A Sân, A Si lúc này đang ở phía sau lưng bọn họ. Kim Sí cũng trở về hình người chắn nơi trước mặt mọi người. Hiện tại trên người bọn họ ai cũng có vài vết thương lớn nhỏ khác nhau, vẻ mặt tiều tụy đi rất nhiều. Công chúa nhìn như không nhìn đến bọn họ, chậm rãi nói ra từng tiếng:
- Vất vả rồi!
Nàng vốn nói chuyện khó hiểu, nhưng Kim Sí vẫn cung kính cúi đầu trả lời:
- Đa tạ công chúa điện hạ đã quan tâm! Hiện nay bọn ta theo lời mời của công chúa mà đến Nam Việt quốc, chỉ đáng tiếc là trên đường đến đây chủ nhân của bọn ta gặp chuyện phiền phức. Hiện nay thú triều lại nổi lên như vậy, không biết công chúa có sắp xếp gì hay không?
Nàng dù sao cũng là người có thực lực mạnh nhất, lại là người tính tình trầm ổn, mọi chuyện cho tới hôm nay vẫn là nàng làm chủ. Nàng cũng nhìn ra công chúa này là người phức tạp, thị vệ bên cạnh thực lực cũng rất cường hãn. Nhiệm vụ của nàng là phải đảm bảo an toàn cho tiểu chủ nhân cùng với nữ nhân của A Khờ. Nên nàng lúc nào cũng cẩn thận mà không dám sơ suất. Công chúa nhìn thấy ánh mắt đề phòng của nàng, nàng ta cũng không suy nghĩ gì nhiều. Chị chậm rãi nhìn phía bầu trời xa xa:
- Rút lui!
Nàng vừa ra lệnh, thị vệ trưởng liền thở ra nhẹ nhõm vội vội vàng vàng sắp xếp binh lính chạy đi. Nhưng mà lúc này Tiểu Long đột nhiên nhảy khỏi vòng tay của Tiêu Mỵ, hưng phấn kêu lên:
- Ba ba, ba ba!
Đối với nó mà nói, hơn một tháng nay không thể gặp được A Khờ, trong lòng nó rất là khó chịu. Hiện nay đột nhiên cảm nhận được khí tức của hắn phía sau đám ma thú đang chạy đến Bắc thành, nó cũng không thèm che giấu thân phận của mình mà hóa trở về long thân nhào lên bầy trời bay đến. Kim Sí kinh hãi vội vàng biến về yên thân đập cánh chạy đuổi theo. Mấy người A Ngưu, Xà Linh chỉ còn biết trân mắt đứng nhìn. Đám binh sĩ ở trong tòa thành cũng kinh hãi kêu lên:
- Rồng, là một con rồng!
- Các ngươi nhìn kia, trên tòa thành có một con rồng!
- Ôi cha mẹ ơi, là một con rồng thật đó!
- Ta từ nhỏ đến chừng này tuổi còn là lần đầu tiên thấy một con rồng!
Ngay cả thị vệ trưởng ánh mắt cũng mơ hồ không biết phải nói như thế nào. Nữ nhân áo đen có lẽ là ngươi kinh hãi nhất, nàng hơn một tháng nay ở gần nó như vậy cũng không phát hiện ra nó lại là một con rồng hóa thành. Duy nhất chỉ có công chúa ánh mắt vẫn luôn luôn điềm tĩnh, thậm chí khóe miệng của nàng còn nhếch lên một nụ cười bí ẩn. Dường như tất cả những chuyện này đều nằm trong suy đoán của nàng. Hy vọng trong lòng nàng lại một lần nữa được thắp lên tràn đầy.