Hắc Thạch thành khoảng cách chỉ còn hơn trăm dặm, Tiêu Lăng suốt trên đoạn đường này rất ít khi nói chuyện với mọi người. A Khờ biết là nàng đang lo lắng cho hai người thân của mình, nên hắn thường hay chú ý quan tâm đến nàng. Hắn cố ý hỏi han nàng rất nhiều thứ rồi còn pha trò để chọc cho nàng cười. Vì vậy mà chẳng mấy chốc đoạn đường hơn trăm dặm đã gần ngay trước mắt.
Cách chừng mười dặm nhìn về phía nam, xa xa trên những rặng cây cổ thụ đâm thủng tầng mây, là một bức tường thành như ẩn như hiện vào trong bầu trời. A Khờ mắt tinh hơn người thường gấp mấy lần, nên hắn nhìn rất rõ ràng khối kiến trúc đồ sộ đó. Một bức tường thành được đúc hoàn toàn từ một loại đá đen vô cùng chắc chắn. Loại đá này có tên là hắc thạch, có lẽ vậy nên tòa thành này cũng được đặt tên theo như thế. Loại hắc thạch này thường tạo thành những khối lớn, cứng hơn so với cả tinh thiết (một trong những nguyên liệu để chế tạo vũ khí ở các quốc gia dị giới, nó có độ cứng và sức bền hơn sắc thép bình thường gấp cả trăm lần). Bởi bì hắc thạch bình thường kích thước rất lớn nên rất khó khai thác, không nghĩ rằng cả một khối kiến trúc lớn như vậy lại hoàn toàn được đúc bằng loại đá này.
A Khờ có thể ước lượng được bức tường thành trước mặt phải cao chừng ba, bốn trăm trượng, dài có khi đến mấy trăm dặm. Cả một tòa thành lớn như vậy không hiểu sao lại có thể dễ dàng bị cổ tộc chiếm làm của riêng. Vậy chỉ có thế nói rằng thực lực của cổ tộc, Lý gia mạnh đến rất khó tưởng tượng. A Khờ càng nghĩ đến, vấn đề lại càng phức tạp. Nhưng hắn không thể vì thế mà lui lại phía sau. Thứ nhất, hai người họ một là anh vợ, một là em vợ. Mà Tiêu Lăng ở trong lòng hắn tuyệt đối có một vị trí không nhỏ hơn cha mẹ nuôi và Tiểu Long. Vì vậy hắn nhất định phải cứu hai người cho bằng được. Thứ hai, hắn cảm nhận thấy một ngày nào đó hắn với cổ tộc, thậm chí là rất nhiều thế lực lớn của thế giới này sẽ xảy ra tranh chấp hoặc là xung đột với nhau. Điều đó chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Đã như vậy hắn cũng không cần phải e dè bọn họ làm gì nữa. Nhưng với thực lực của hắn hiện tại chỉ xem như là tương đối mạnh mà thôi. So với một cổ tộc đã tồn tại hằng mấy vạn năm hắn chẳng qua chỉ là một cá nhân vượt trội hơn người thường một chút. Hắn muốn tồn tại, hắn chỉ có thể mạnh hơn mà thôi.
Hắn thầm tính nhẩm trong đầu, nếu như thực lực của cổ tộc mạnh như vậy thì chỉ còn cách đưa ra điều kiện hoặc là len lén giao dịch để đổi người. Chỉ cần bọn họ an toàn trở về dù phải đánh đổi bất cứ giá nào hắn cũng sẽ không hối tiếc. Nếu trong tình huống xấu nhất là phải đối đầu trực tiếp với người của Lý gia, hắn cũng phải liều lĩnh một lần để cướp người về cho bằng được. Hắn thầm nghĩ như vậy nên trong vô thức bóp chặt lấy hai bàn tay. Tiêu Lăng đang giữ chặt tay hắn nên mọi chuyển biến trên người hắn nàng đều hiểu rất rõ ràng. Nhưng ngay lúc này nàng lại không muốn phá vỡ quyết tâm của hắn, mà nhẹ nhàng gục đầu vào vai hắn khe khẽ mỉm cười. Có thể nói đây là nụ cười hạnh phúc nhất từ trước đến nay của nàng. Biết làm sao được, càng ở gần hắn nàng càng không cách nào rời hắn được nửa bước. Nàng biết hắn không phải là hạng người tầm thường chịu sự quản chế của kẻ khác. Có một ngày nào đó hắn sẽ bay cao lên chín tầng trời, chưởng quản cả một bầu tinh không vô tận. Đến lúc đó, có thể nàng sẽ không còn ở bên cạnh để nghe hắn nói luyên thuyên mấy chuyện đầu đường xó chợ nào đó. Hay là nghe hắn kể mấy câu chuyện cười thô tục rồi ôm bụng cười nức nẻ. Hắn trong mắt người khác là vô sĩ, là háo sắc; nhưng trong mắt nàng hắn chính là một đại anh hùng. Hắn dám vì nàng xông thẳng vào trong thánh điện của lang tộc tìm người. Hắn lại vì nàng mà lặn lội suốt mấy vạn dặm đường để cứu hai người mà hắn chưa bao giờ gặp mặt một lần. Chỉ là, hai người họ là người thân của nàng nên hắn phải liều mạng cứu ra. Chỉ là, nàng là vợ hắn nên hắn không thể cứ bỏ mặt mọi chuyện khiến nàng thương tâm. Một nam nhân như vậy, liệu rằng có đáng để cho nàng yêu thương hắn cả đời hay không?
A Khờ thấy nàng gục đầu vào vai hắn mỉm cười, hắn cũng không biết suy nghĩ trong lòng nàng nên làm ra bộ mặt vô lại mà cười trêu:
- Vợ, sau khi ta cứu ra anh rể với lại em vợ rồi, nàng có phải là nên sinh cho ta một vài đứa nhỏ hay không?
Tiêu Lăng biết hắn đang có ý xấu, nhưng vẫn vui vẻ gật đầu nói:
- Sau khi xong việc, chàng muốn ta sinh mấy đứa thì ta sẽ sinh cho chàng mấy đứa. Chỉ sợ đến lúc đó chàng chơi ta già yếu xấu xí rồi lại không muốn ta nữa đâu.
- Ai nói!
Hắn ngay lập tức cắn lấy tai nàng, nói:
- Vợ ta là người đẹp nhất trên khắp thế gian này, cho dù nàng có sinh cho ta một chục đứa nhỏ thì nàng vẫn sẽ rất đẹp!
- Nếu như ta xấu đi thì sao?
- Vậy thì ta lại cũng làm mặt xấu để sống với nàng, như vậy được không?
- Phì... chàng tự xem lại chàng đi! Bây giờ chàng có chỗ nào đẹp để mà làm xấu đâu chứ? Chàng mà còn làm xấu nữa thì ai dám nhìn thấy mặt chàng?
- Hừ... hừ... nàng dám chê ta xấu hả? Vậy mà lần trước có ai khóc nức nở kêu rằng ta rất đẹp trai nha!
- Không có, tuyệt đối không có đâu!
Nàng nghĩ đến mấy lời nói trong lúc hai người thân mật lại bị hắn nói ra thì vô cùng xấu hổ cúi sát vào ngực hắn, cắn nhẹ mấy cái.
- Chàng đúng là không có đứng đắn, mấy chuyện xấu hổ như vậy cũng nói ra ngoài cho được. Thật là...
Hắn thừa biết là nàng da mặt mỏng, cũng không dám tiếp tục trêu đùa nữa, mới nói:
- Phía trước đã là Hắc Thạch thành rồi, chúng ta mau chóng vào bên trong thành để nghỉ ngơi và chờ tin tức của đám người Trương Tuấn luôn một thể.
Mấy nữ nhân từ nãy giờ nhìn lên tòa thành ánh mắt rất thích thú, vốn dĩ chỉ đợi nghe câu này của hắn là chạy ngay vào trong thành. Đặc biệt là hai chị em báo nữ và ba mẹ con Kim Sí quen sống ở nơi hoang dã nên đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy được một tòa thành lớn đến như vậy. Còn Tiểu Long thì cứ nhảy lên nhảy xuống, ngoái đầu nhìn trái nhìn phải rất là vui mắt. Chỉ khổ cho A Ngưu, hắn bị nó lôi đầu kéo tai thúc dục chạy ở đằng trước mà không biết mệt.
Cổng thành sừng sững trước mặt, một gã đầu lĩnh mặc kim giáp đang quát tháo mấy tên thuộc hạ thấy nhóm người của A Khờ đi đến thì liếc mắt qua nhòm ngó rồi lớn tiếng quát:
- Đứng lại!
Nhìn ánh mắt bất thiện của hắn A Khờ hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. Nhưng nghĩ đến thực lực của gã A Khờ có chút cảm giác chan chát trong lòng. Chỉ là một tên canh cửa thôi nhưng thực lực cũng đã đạt đến sơ cấp đại tông sư, không hiểu là mấy tên người nhà họ Lý này dư thừa người hay sao lại phái một tên cao cấp như vậy đi nhận cái chức này. Nhìn thanh kiếm và tấm huy hiệu trên ngực áo A Khờ đoán biết gã là một tên kiếm sĩ. Hắn thấy nhóm người A Khờ không để ý lời nói của mình, lại ngó nghiêng xung quanh, thì tức giận quát:
- Mẹ nó, các ngươi là người ở nơi thôn dã mới xuống núi hay sao mà nhìn cái gì nhìn hoài vậy? Các ngươi lại dám không để lời của ta ở trong tai hay sao?
- Ai ui, cái tên thổ bỉ này! Ngươi làm sao biết bọn ta là người ở vùng thôn dã mới đến đây hả? Ngươi thật là thông minh nha!
Nghe mấy lời của báo chị, gã như muốn điên lên, rút kiếm ra quát lớn:
- Mẹ nó, các ngươi nghĩ rằng lão tử dễ chọc giận lắm hay sao? Hôm nay lão tử phải róc da, lọc xương các ngươi ra mới hả giận được!
A Ngưu từ nãy giờ vẫn đanh đứng ngoài hầm hầm nhìn đến, đúng lúc này thấy gã đầu lĩnh rút kiếm xông đến liền nhảy bổ vào mắng:
- Con mẹ nó, lão tử đang ngứa tay ngứa chân đây ngươi có gan thì nhào vô! Ta không đập chết cái tên giữ cửa nhà ngươi thì ta sau này không lấy tên A Ngưu nữa.
Đột nhiên có một tên mặt đen sì vác cây thương lớn đâm xộc tới, tên đầu lĩnh cũng chẳng chịu kém cạnh mà xoay vòng thanh kiếm lớn ở trong tay chém mạnh xuống. Để bảo vệ an toàn cho chúng nữ, A Khờ liền nhảy lên phía trước mà chắn cho các nàng.
Ầm! Ầm!
Đùng!
Rầm!
Hai thanh vũ khí chạm vào nhau tạo thành dư chấn chấn động cả một mảng trời không. Mấy tên lính canh cổng bị hất văng ra phía sau cửa thành mà ngả chổng vó. Chỉ có đám nữ nhân đứng ở phía sau lưng của A Khờ là vẫn bình yên vô sự. Còn Tiểu Long thì đang rất hưng phấn nhảy qua nhảy lại ở trên đầu hai người kêu to:
- Đánh, đánh hay quá! Đánh hay quá!
Lúc này đừng nói là tên đầu lĩnh trông cửa, dù là A Ngưu cũng cảm thấy quái dị. Một tiểu hài đồng như nó cứ nhảy qua nhảy lại ở trên đầu của hai người mà không có mảy may bị một chút ảnh hưởng nào. Thậm chí hai người còn có cảm giác như bị một luồng uy áp vô hình nào đó đè lên trên người. Dù cảm giác đó không phải là thực chất nhưng nó cũng làm cho hai người bị áp lực không nhỏ. Tên đầu lĩnh càng đánh càng bắt đầu trở nên rối loạn, dù sao thực lực của hai người cách biệt cũng không phải là nhỏ. Chỉ là A Ngưu vì bị hai cha con A Khờ làm cho tức khí ở trong người không phát tác ra được, hắn mới lấy tên đầu lĩnh này làm bao cát để đấm nên mới dây dưa lâu như vậy. Đến cuối cùng, một thương của hắn nặng nề đâm xuống buộc tên đầu lĩnh phải nghiêng người qua né tránh. Một chân của hắn nhanh như thiểm điện nhầm ngay đầu tên đầu lĩnh mà đá. Một cước này nếu trúng đầu tên đầu lĩnh e rằng hắn không bị đá bể đầu chết, cũng bị đá cho nửa sống nửa chết. A Khờ đứng bên ngoài đương nhiên là không muốn nhìn thấy một cảnh như vậy, vừa mới vào cửa nhà người ta lại đánh chết ngươi, e rằng không phải là cách làm người của hắn.
Đúng lúc này một giọng nói trầm ổn từ trên không vọng xuống:
- Kẻ nào to gan dám đến Hắc Thạch thành này gây sự?
Rồi một luồng uy áp trực tiếp nhấm đến chỗ vị trí của A Ngưu mà phủ xuống. A Ngưu bị hất văng ra ngoài, A Khờ cũng ngay lập tức đem hắn cứu về một bên. Tiểu Long lúc này cũng không dám náo loạn mà chạy vào cbui trong lòng ngực của hắn.
Từ trên trời hạ xuống một con chiến thú hoàng kim đại bàng, trên lưng nó là một gã thanh niên mặt mũi đẹp đẽ, mặc một bộ chiến giáp màu bạch kim sáng loáng. Hai mắt hắn sắc nhọn như một mũi tên vô hình nhìn thẳng vào chúng nhân ở phía dưới. Trong mắt hắn, những người ở phía dưới chẳng khác nào con sâu cái kiến. Chỉ khi ánh mắt hắn quét qua trên người A Khờ và Tiểu Long thì hơi nhíu lại:
- Thực lực cũng không tệ lắm, nhưng các ngươi đã dám đến Hắc Thạch thành này gây sự thì nhất định phải trả giá cho việc làm của mình!
Hắn vừa dứt lời, cả thân hình dường như bị bao bôkc trong kim quang, tỏa ra thánh khí bao trùm cả một tòa thành khổng lồ. Hắn, vậy mà đã đạt đến cao cấp thánh kỵ sĩ.