Trong phủ thành chủ, Lý Mạnh một bên quỳ dưới mặt đất một bên cung kính bẩm báo:
- Chủ nhân, thuộc hạ đã hoàn thành kế hoạch của chủ nhân giao phó, xin ngài hạ đạt mệnh lệnh tiếp theo!
A Khờ ánh mắt suy tư nhìn bức tường trước mặt, giọng nói không khỏi có chút mệt mỏi:
- Hiện tại ngươi giúp ta cho người ra ngoài thành dò la tin tức của bọn họ. Nhưng nhớ, tuyệt đối chỉ dùng những tên thuộc hạ đáng tin cậy, cũng không được phép phô trương, càng bí mật thì càng tốt.
- Vâng, thuộc hạ sẽ ra ngoài cho người làm ngay!
Lý Mạnh đi rồi, A Khờ đưa mắt sang nhìn Tiểu Long. Nó đang cầm một cái đùi ma thú đã được nướng chín, thơm phức gặm xuống mấy cái. Bên tay kia thì cầm mấy trái linh quả nhai rộp rộp. Hắn nhìn nó rồi vỗ nhẹ lên đầu nó mà cười:
- Cái tên quỷ nhỏ này, ai giành ăn của ngươi hay sao mà ngươi lại ăn nhanh như vậy? Để ta xem ngươi vừa rồi có chỗ nào bị thương hay không.
Nó nhìn hắn cười lên hì hì, rồi để mặc cho hắn đem linh lực đưa vào trong người dò xét. Thấy nó không có bị thương tổn gì, hắn mới hài lòng thở nhẹ ra. Hắn kiểm kê lại linh thạch cực phẩm trên người sau mấy trận chiến hầu như đã tiêu hao hơn phân nửa. Lại nhìn trận bàn trên tay, ánh mắt A Khờ có chút vui vẻ cười nhẹ. Một màn vừa rồi nếu như không phải nhờ sự ảo diệu của trận bàn, làm cho nhị hoàng tử lâm vào ảo trận, gây ra sóng gió trong thành, khiến cho Trương Nhật Lâm trở tay không kịp phải đem người rời đi. A Khờ cho rằng mình khó có thể mà an toàn rời đi chỗ này được.
- Ài, kẻ thù của ta càng lúc càng nhiều, càng lúc lại càng trở nên lợi hại. Thực lực của ta tạm thời không thể bảo vệ an toàn cho tất cả mọi người được. Ta cần phải nghĩ biện pháp thăng cấp lên thần cấp, mà không, phải nhanh chóng đạt đến đế cấp. Có như vậy ta mới cảm thấy an toàn đi lại trong giới này được!
Tiểu Long nghe hắn than thở, cái đầu nhỏ của nó cũng cạ cạ lên người hắn. Hắn xoa xoa lên đầu nó mấy cái mà cười:
- Cái đứa nhỏ này, ngươi là con ta, ta sẽ bảo vệ cho ngươi, làm sao lại muốn để ngươi bảo vệ cho ta được chứ? Ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ hoành bá thiên hạ, một giới này làm sao có thể gây khó dễ cho ta như vậy chứ!
Ý chí kiên định và một tia bá khí và hiện lên dường như đã làm thức tỉnh cái gì đó trên người của hắn, khiến cho hai cái ấn ký đều cùng lúc mà linh động phát ra những tia sáng nhàn nhạt. Rời khỏi phủ thành chủ, A Khờ dẫn theo Tiểu Long đi đến bên dưới một tòa mật thật do hắn tự tay bố trí. Bên trong mật thất chỉ là một căn phòng tối không có ánh sáng, phải nhờ vào vài quả cầu thủy tinh nhỏ treo ở trên vách tường làm vật dẫn đường. Bị nhốt bên trong tầng mật thất này là be tên lang nhân khuôn mặt hung dữ, ở bên cạnh đó là một thiếu nữ sợ sệt ngồi nép mình một góc, thiếu nữ này trên người y phục đã rách nát lộ ra mấy phần da thịt tuyết trắng. Mặt dù ánh sáng nơi này không đủ dungt, nhưng ánh mắt A Khờ đều nhìn đến rất rõ ràng. Thiếu nữ này chính là con gái của lão bản Lệ Thú tràng. Lúc A Khờ thu lại trần bàn để đi đến phủ thành chủ thì gặp nàng ngồi ôm một cỗ thi thể mà khóc, trong khi đó ba tên lang nhân này không ngừng đem quần áo của nàng xé rách. Hắn vốn dĩ cũng không muốn cứu nàng, nhưng vì phát hiện được trên người nàng có một bí mật vô cùng to lớn, hắn không thể không quan tâm mà đem ba tên lang nhân phong ấn lại, rồi đem nàng bí mật đưa đến căn mật thất này.
- Grao, tiểu tử, ngươi có giỏi thì thả ba anh em bọn ta ra một lần nữa đi! Bọn ta nhất định sẽ phanh thay ngươi ra thành trăm mảnh.
Tiếng gào thét của đám lang nhân này cũng không gây được sự hứng thú của hắn lúc này. Ánh mắt hắn đang rất chăm chú nhìn theo thiếu nữ ngồi bệt dưới đất, hai mắt đã sưng lên vì khóc:
- Thế nào, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Xác của cha ngươi ta đã cho người chôn cất rồi! Ba tên lang nhân này nếu ngươi muốn giết thì ta sẽ giúp ngươi tự tay giết chúng. Nhưng mà, ngươi cả đời này phải đi theo bên cạnh ta, trở thành thuộc hạ của ta, chấp hành mọi mệnh lệnh của ta. Ta đương nhiên có rất nhiều cách để bắt ngươi làm tất cả nhưng điều đó. Thế nhưng ta cần là một tên thuộc hạ trung thành, không cần là một kẻ bị ta khống chế sai khiến. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ lời nghị của ta đi! Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ công pháp, ta đảm bảo là ngươi sẽ trở nên rất mạnh. Mạnh hơn cả cha ngươi, khiến cho cả giới này đều khiếp sợ trước ngươi!
Thiếu nữ ánh mắt như tơ máu ngước lên mà nhìn A Khờ. Trong mắt này hầu như đã là một màu đen sâu thẩm, nàng không biết mình đang muốn gì, mình đang cần gì. Nhưng âm thanh của hắn như một thứ mật ngọt dụ dỗ làm cho trái tim thiếu nữ của nàng nhảy loạn. Cha nàng đã bị ha tên lang nhân giết chết, nàng cũng suýt nữa thì bị bọn chúng chơi đùa, hãm hiếp. Nhưng nàng thật sự muốn trả thù sao, nàng thật sự muốn giết chết bọn họ sao? Nàng không biết, nàng thật sự là không biết mình muốn gì. Nhìn nàng hết ngẩng ngơ rồi lại lắc đầu, ánh mắt A Khờ híp lên một cái đường chỉ. Miệng hắn thì không ngừng nở ra nụ cười. Hắn biết, trong người nàng tồn tại một thứ, một thứ mà một khi nó thức tỉnh, thì cả thế giới này đều sẽ vì nó mà khiếp sợ. Hắn chờ đợi, sự chờ đợi cũng không quá lâu. Một giọng nói từ miệng nàng phát ra, nhưng thanh âm đó u ám và trầm lắng đến đáng sợ, không phải là thứ âm thanh trong trẻo, hồn nhiên của một thiếu nữ như nàng:
- Ngươi có thể cho ta thứ gì? Vì sao ta sẽ nghe lời mệnh lệnh của ngươi?
A Khờ vẫn cười, nụ cười càng thêm tươi sáng:
- Bởi vì ta biết ngươi là ai, bởi vì ta biết làm sao để đánh thức ngươi trở lại. Chỉ cần ngươi trung thành với ta, vạn giới này mặc sức cho ngươi tung hành. Nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là trở thành thuộc hạ của ta, hoặc là vĩnh viễn không bao giờ trở lại nữa. Ta có thể tìm thấy ngươi, và ta cũng có thể hủy diệt ngươi.
- Ngươi có thể sao?
- Vậy thì ngươi cứ thử xem!
Bàn tay A Khờ đột nhiên mở ra một cái ngọn lửa hai màu đen trắng, đây là thứ hắn chưa bao giờ dùng đến, nhưng nó là từ trong ký ức xa xôi nào đó lưu lại trong người hắn. Hắn cũng không biết thứ này có tác dụng gì, chỉ là khi gặp được nàng thứ này dường như đã tự mình xuất hiện trước mặt hắn.
- Âm dương hỏa! Ngươi... ngươi làm sao có được thứ này?
Rõ ràng lúc này nghe được giọng nói xa xăm kia đang run lên sợ hãi. A Khờ lắc đầu không trả lời nàng, lại đem âm dương hỏa thu trở lại trong người.
- Đây là bí mật của ta, ngươi cũng không cần hỏi nhiều. Thứ này với ta cũng không có tác dụng gì nhiều, nhưng đối với loại phụ hồn như ngươi thì rất có tác dụng. Ta nói như vậy có đúng không?
Linh hồn bên trong thân thể thiếu nữ đã hiện lên những tia dao động rất rõ ràng, mà thân thể thiếu nữ dường như cũng vì thế mà run lên. Mãi một lúc sau, âm thanh kia lại tiếp tục lên tiếng:
- Được rồi, chủ nhân! Ta biết ngươi chính là người kia! Nếu không thì ngươi sẽ không thể mang theo âm dương hỏa trong người. Ta sau này sẽ là thuộc hạ của ngài, cũng sẽ không bao giờ phản bội ngài. Nhưng mà thân thể này vốn dĩ không thuộc về ta, ta không thể hoàn toàn khống chế nó được. E rằng sau này sẽ có điều bất tiện với ngài!
- Không sao, thiếu nữ này ta rất thích!
Hắn cúi người xuống đem cái cằm của thiếu nữ nâng lên, khuôn mặt này thiện lương đến không thể thiện lương hơn được nữa. Nhưng có ai biết được ẩn sâu bên trong cái lớp da thiện lương này lại tôn tài một cái linh hồn của ác quỷ, đủ để chấn nhiếp toàn bộ vạn giới sau này.
- Chủ nhân, ngài muốn thân này của ta sao? Vậy thì ta cho ngài đó, thiếu nữ này rất thiện lương, thân thể vẫn rất sạch sẽ, chưa từng có tên nam nhân nào đã chạm qua. Ngoại trừ ba con lang nhân kia!
Hắn nghe linh hồn của nàng nói chuyện, vẻ tươi cười lập tức bị thu lại:
- Ngươi nghĩ ta là hạng người gì?
- Hì hì, chủ nhân ngươi đừng có tức giận. Chẳng phải công pháp ngài tu luyện là song tu đại pháp đó sao. Thân thể này của ta thực lực quá tệ, nếu như ngài giúp bộ thân thể này đạt đến thánh cấp, ta sau này có thể dễ dàng đem nó không chế thuận lợi hơn. Cũng là làm việc cho ngài dễ dàng hơn.
Linh hồn của nàng nói không phải là không có lý, nhưng nhìn nàng vẫn còn chưa thật sự trưởng thành, kêu hắn làm chuyện như vậy thì vẫn có cái cảm giác không tiêu. Tia linh hồn kia lại chưa chịu buông tha, còn nói thêm vào:
- Chủ nhân, ngài yên tâm đi! Nữ nhân này tuy còn nhỏ nhưng thân thể đã phát dục rồi! Ngài không tin thì ngài cứ thứ, ta đảm bảo ngài sẽ thích cho mà xem!
- Im miệng! Ngươi mà còn lải nhải nữa thì coi chừng ta lấy âm dương hỏa ra luyện hồn của ngươi!
Cái linh hồn kia nghe nhắc đến âm dương hỏa liền nín bặt, nhưng một lúc sau lại cười lên:
- Hì hì, chủ nhân không cho nói thì ta sẽ không nói nữa! Nhưng mà ngài không thể đem thực lực của cổ thân thể này thăng cấp, thì ta sau này rất khó ra ngoài nói chuyện với ngài được!
Cái linh hồn này vừa nói xong liền lên tiếng đánh ngáp một cái, rồi chiềm vào giấc ngủ sâu, không nói thêm một lời nào nữa. Chuyện này cũng làm hắn thấy có chút phiền phức:
- Ài, một đám nữ nhân bên cạnh ta sao chẳng có mấy người được bình thường nhỉ?
Nhìn thấy thiếu nữ trước mặt lúc này hai mắt mở lớn nhìn mình, hắn mới chú ý tới tay của mình đang làm động tác nâng cằm của nàng lên. Cho nên hắn mới vội thu tay trở về, tằn hắn nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi bây giờ có muốn trả thù hay không?
A Khờ lúc này đã đem gian mật thất thắp sáng lên, thiếu nữ nhìn thấy ba tên lang nhân vừa mới lúc nãy giết chết cha mình bị trói chặt lên ba cây trụ gỗ, nàng có chút sợ hãi đi thục lui lại.
- Thế nào, ngươi có muốn giết bọn chúng để trả thù cho cha của ngươi hay không?
Vẫn là một câu hỏi đó bin hắn hỏi đi hỏi lại mấy lần, rốt cuộc thiếu nữ cũng không dám nhìn thẳng hắn nữa, mà ôm đầu lắc qua lắc lại liên tục:
- Không muốn, khống muốn! Ta không muốn giết người!
Thiếu nữ này quá mức thiện lương, làm hắn thật sự không thấy thích hợp.
- Ngươi nên nhớ, thế giới này chính là thực lực vi tôn! Hiện tại cha ngươi đã chết, ngươi nghĩ xem ai sẽ bảo vệ cho ngươi? Ngươi nghĩ xem, sau này ngươi sẽ sinh hoạt như thế nào? Lẽ nào ngươi nghĩ rằng mọi người sẽ yêu quý, chăm sóc ngươi như cha ngươi đã từng làm với ngươi hay sao?
Thiếu nữ lúc này thần trí đã mấy phần bình tĩnh trở lại, nghe những lời của hắn nói cũng thấy có mấy phần hợp lý, nên sợ hãi mà kéo tay hắn nói:
- Ca ca, ngươi... ngươi sau này có thể bảo vệ cho ta được không?
Nhìn thấy ánh mắt của hắn không có chút biểu cảm nào, nàng lại vội vàng móc ra trên người rất nhiều túi trữ vật:
- Ta... ta có thể trả thù lao cho ngươi! Ngươi xem, nhiêu đây thì ngươi có thể bảo vệ ta được cả đời hay không? Ta... ta rất sợ bị người ta ăn hiếp! Cha ta nói, trên đời này đều là người xấu, đều là một lũ người ăn thịt người. Nên cha ta từ trước đến nay chưa hề cho ta ra ngoài, ta, ta không biết thế giới bên ngoài lại đáng sợ như vậy!
Hắn nhìn nàng mà đứng lặng im một lúc mới nói ra:
- Ngươi cho rằng ta là người tốt? Ngươi cho rằng ta sẽ bảo vệ cho ngươi? Ngươi lẽ nào không sợ ta lấy hết đồ trên người của ngươi, đem ngươi đi bán làm nô lệ, chơi đùa ngươi hay là sao?
Nàng lúc này bị câu nói của hắn làm cho chết khiếp, vội ôm một đống đồ đạc mà lùi lại:
- Ca ca, ngươi... ngươi cũng muốn bắt nạt Uyển Như sao?
Hắn không hiểu cái tên Thạch Hùng kia nuôi dạy con cái thế nào, lại có thể nuôi dạy ra được một nha đầu ngốc đến như vậy. Cũng may là trong người nàng còn một cái linh hồn phụ thể khác rất đáng sợ, nếu không thì hắn không biết nàng sẽ sống thế nào ở cái thế giới này. Hắn đột nhiên đem nàng kéo vào trong ngực, rồi áp môi vào môi nàng hôn lên mấy cái, nàng kinh hãi cố gắng vùng vẫy ra ngoài, nhưng sức lực của nàng có thể thoát khỏi tay hắn hay sao. Đến khi nàng vô lực thả lỏng tay xuống, nước mắt lần nữa giàn giụa trào ra ngoài hắn mới chịu buông tha cho nàng:
- Ngươi thấy chưa, ta không phải là người tốt! Cho nên sau này ngươi không nên tin người như thế!
- Ta...
Nàng nhìn hắn nước mắt không cách nào kiềm được. Hắn thấy thế cũng không nỡ:
- Thôi được rồi, vừa rồi là ta muốn nhắc nhở cho ngươi. Sau này ngươi cứ đi theo bên cạnh ta, ta sẽ thay cha ngươi chăm sóc cho ngươi!
- Thật sao?
Nàng gần như ngay lập tức vui mừng hết cỡ, làm hắn có chút trợn mắt lên nhìn nàng:
- Rốt cuộc là ngươi ngốc hay là ta ngốc đây?