Mưa to nói trút là trút, nói dừng là dừng. Bầu trời xanh biếc không một gợn mây

.

Sau trận mưa lớn, cỏ xanh cùng hoa như vừa bị một tiểu hài tử phát tiết xong, bị tàn phá rất nhiều, dương quang rực rỡ chiếu khắp nơi.

.

“Ngươi không nghỉ ngơi thêm một chút sao?”

.

Thanh y nam tử cao lớn anh tuấn trầm mặc không nói gì, rửa mặt xong xuôi liền cầm theo bao quần áo đi ra cửa, từ đầu đến cuối hoàn toàn không liếc nhìn thân ảnh bạch sắc kia lấy một lần.

.

Bóng trắng khẽ động, liền che ở trước cửa: “Ngươi đi đâu?”

.

Nam tử kia ngẩng đầu lên, trong đôi mắt của hắn toàn bộ là sự chán ghét, chán ghét chính bản thân mình.

.

Đi nơi nào? Hắn còn có mặt mũi nào để gặp người khác sao? Nếu có thể, hắn thật muốn tìm một hang động đểẩn cư, vĩnh viễn không cần gặp người khác.

.

Bộ dạng khác thường của hắn khiến Ngọc Như Hồng cảm thấy rất bất an, y nhanh chóng nắm chặt lấy tay hắn: “Nếu ngươi dám rời khỏi ta, đừng trách ta…”

.

“Đi ăn.” Không để y nói hết câu, Giới Viện bỏ lại hai chữ rồi đi thẳng ra cửa.

.

Lại lấy tính mệnh của tăng nhân trong Thiếu Lâm tự ra uy hiếp hắn sao? Nếu hủy đi một mình Giới Viện mà có thể cứu được những sinh linh vô tội trong thiên hạ, thì có gì phải suy nghĩ chứ?

.

Vì tối hôm trước quá mệt mỏi, cho nên cả buổi sáng hai người bọn họ đều nằm ở trên giường. Khi mở mắt ra đã sắp sang buổi trưa rồi, thân thể vẫn như cũ không được khỏe, nhưng hắn vẫn phải kiên trì đứng lên vì không muốn trì hoãn hành trình.

.

Đi xuống tầng trệt, nhìn thấy hai bên đường lúc này vẫn có không ít người qua lại, thương nhân cũng có, du khách cũng có, ngay cả giang hồ hiệp khách cũng không thiếu.

.

Những người đang ngồi trong quán nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, nhìn thấy một nam tử dung mạo tuấn lãng, kiểu tóc quái dị đang đi xuống.

.

Giới Viện chọn một bàn trống trong góc rồi ngồi xuống, gọi tiểu nhị mang lên vài món thức ăn chay rồi trầm mặc chờ bọn hắn mang thức ăn lên.

.

Một lát sau thì Ngọc Như Hồng cũng xuống tới nơi, một thân bạch y vốn đã gây chú ý, lại thêm dung mạo tựa thiên tiên của y, khiến tất cả mọi người đều ngây ngốc mà nhìn theo, thậm chí còn có người nhìn đến chảy cả nước miếng.

.

Ngồi đối diện với Giới Viện, Ngọc Như Hồng gọi tiểu nhị, phân phó mang rượu thịt thượng hạng lên, rồi chăm chú nhìn thân ảnh bất động trước mắt mình.

.

Không biết là ai làm rơi chén rượu xuống đất, thanh âm đột ngột vang lên khiến mọi người như bừng tỉnh. Họ vội vàng thu hồi ánh mắt vô lễ, cũng ngượng ngùng nhìn sang hướng khác.

.

Đại sảnh lại bắt đầu râm ran tiếng nói chuyện của mọi người.

.

Có người nói: “Khí trời hôm nay không tồi, đồ ăn của lão đầu ngươi chắc là sẽ bán chạy lắm a!”

.

“Ha hả… cũng không tồi.”

.

Bên kia lại có người nói: “Lão huynh, chuyến hàng lần này ngươi có lãi lời gì không?”

.

“Cái này a, gặp một trận mưa này, kết quả… ai, không bị lỗ vốn đã là may mắn lắm rồi.”

.

.

Chỉ có Giới Viện và Ngọc Như Hồng là tương đối yên lặng. Ngoài ra còn có ba nam tử bàn bên cạnh cũng chỉ yên lặng ăn cơm, nhìn y phục trên người thì chắc là người trong giang hồ, chỉ có điều ba người bọn họ đều chìm đắm trong bi thương.

.

Không lâu sau, trung niên nam nhân buông đũa xuống, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng nhãn thần xem ra là không nhìn cái gì cả.

.

Hai thanh niên ngồi cùng hắn thấy thế thì cũng buông đũa, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Sư thúc cố ăn thêm một chút đi, dọc đường đi người ăn rất ít, cũng không ngủ được bao nhiêu, cứ như vậy thì thân thể sớm muộn gì cũng suy yếu. Đến lúc đó thù của sư phụ phải làm thế nào bây giờ?”

.

Trung niên nam nhân không nhúc nhích, gương mặt tuấn tú nghe những lời này thì khẽ co giật, hình như là đã bình tĩnh lại, cúi đầu yên lặng ăn cơm.

.

“Biết tin gì không? Hôm trước lại có người chết ở Hoàng sơn, hình như đệ tử Võ Đang a. Tử trạng nghe nói giống những nạn nhân trước như đúc, tám phần mười là do những kẻ đó muốn cầu danh lợi nên đã ngu ngốc đi tìm võ lâm song ma, kết quả vẫn là chịu chết a!” Một nam nhân ngồi bên phải bọn họ đột ngột nói.

.

Trong nháy mắt, Giới Viện cùng Ngọc Như Hồng, còn có ba người ngồi bàn bên cạnh đều ngẩng đầu nhìn thẳng vào người nọ.

.

Nam nhân thấy có người chăm chú nhìn mình, trong đó lại còn có một mỹ nữ thì không khỏi kích động liền đứng lên cao giọng nói: “Đây chính là thiên chân vạn xác, ta còn tận mắt nhìn thấy thân thể của hai đệ tử Võ Đang đó khi được đưa xuống núi! Ách…”

.

Trung niên nam nhân kia lắc mình đến trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng, tràn đầy sát khí mà hỏi: “Ngươi đã tận mắt nhìn thấy thi thể của bọn họ sao?”

.

“Ách, ách… tại, tại Hoàng Sơn…” Nam nhân sợ đến run rẩy cả người. Hắn, hắn, hắn không phải đang muốn giết người chứ?

.

Một bóng người xẹt qua trước mặt kẻ kia, trung niên nam tử đã vội vàng rời khỏi khách ***.

.

“Sư thúc chờ một chút…” Hai thanh niên kia vứt bạc lại trên bàn để thanh toán rồi cũng vội vàng đuổi theo sư thúc của bọn họ.

.

Giới Viện cũng đứng lên đuổi theo.

.

“Uy…” Ngọc Như Hồng vứt một nén bạc lên mặt bàn xong cũng chạy theo. Nhìn thấy Giới Viện vẫn đứng ở trước cửa khách ***, mà ba người kia sớm đã không thấy bóng dáng đâu thì cười nói: “Các ngươi so với minh chủ ta còn gấp hơn a!”

.

“Tiểu nhị, thỉnh mang ngựa của chúng ta lại đây.” Giới Viện phân phó, vẫn không thèm nhìn đến thân ảnh bạch sắc kia.

.

Ngọc Như Hồng cũng không tức giận, đi đến bên cạnh hắn hỏi: “Thân thể của ngươi không có vấn đề gì chứ?”

.

Giới Viện toàn thân cứng đờ, một lúc sau mới nói: “Không có việc gì.” Có việc gì hắn cũng sẽ không nói ra.

.

Bởi vì sợ đụng đến chỗ bị thương của hắn, Ngọc Như Hồng cố ý để ngựa đi chậm một chút. Mà Giới Viện chẳng để ý đến dụng tâm của gã, hết lần này tới lần khác căn răng phi ngựa thật nhanh, một đường vẫn nhìn thẳng tắp về phía trước, tuyệt không để ý tới Ngọc Như Hồng.

.

Hắn là muốn đuổi theo ba người kia sao? Ngọc Như Hồng nhíu mày, cưỡi ngựa như vậy thân thể hắn thật sự không có vấn đề gì sao?

.

Cho dù toàn thân đau đớn rã rời, Giới Viện cũng sẽ không nói một tiếng nào.

.

Tiếng gió thổi bên tai cùng tiếng áo bay phần phật, Ngọc Như Hồng đuổi theo hắn, hô lớn: “Ngươi chậm lại một chút, dù tìm được song ma rồi chúng ta cũng không nhất định đánh thắng được a!”

.

Giới Viện hừ nhẹ, lớn tiếng trả lời: “Ta sẽ dùng toàn lực, thậm chí kể cả tính mạng.”

.

Nhìn thân thể quật cường ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa, Ngọc Như Hồng cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót. Hắn là muốn đi chịu chết sao? Muốn vĩnh viễn thoát khỏi mình sao?

.

Khi qua Hợp Phì thành, trong thành người người đều đang bàn luận về song ma. Một nửa là người giang hồ, một nửa là người độc hành, tất cả đều hướng về Hoàng Sơn.

.

Lần này song ma xuất hiện đúng lúc tinh anh của các môn phái trong giang hồ liên tục mất tích hoặc tử nạn, nên đã khiến toàn bộ võ lâm biến sắc. Mấy người danh môn chính phái tranh luận một phen, quyết định dụng võ đối kháng, liên thủ giết ma. Mà cái quyết định này thì vị tân nhiệm võ lâm minh chủ căn bản là hoàn toàn không được biết.

.

Sau khi biết việc này Ngọc Như Hồng chỉ cười nhạt, không đem minh chủ hắn để vào mắt thì cũng không nói làm gì, chỉ dựa vào một đám phế vật chỉ biết to mồm làm sao có thể đả thương song ma? Ngay cả khi liên thủ lại với nhau chỉ sợ cũng sẽ rơi vào thế hạ phong.

.

Hoàng hôn dần buông xuống, ánh trời chiều bao phủ khắp không gian.

.

Thị trấn không lớn không nhỏ này vốn rất yên bình đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, chỉ thấy khách nhân phần đông đều mang theo bội kiếm. Bất quá chỉ mới nửa khắc mà tất cả các khách *** trong trấn đã chật ních, ngay cả những khách *** cũ kỹ cũng không còn phòng trống.

.

Giới Viện đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, hình như là hắn đang muốn tìm bóng dáng ba người kia.

.

Ngọc Như Hồng kéo hắn vào trong một cửa hiệu bán y phục ở ngay gần đó, mua thêm cho mỗi người một bộ y phục. Mà Giới Viện ở bên cạnh kinh ngạc nhìn hắn, y mua mấy kiểu y phục này cho ai mặc a?

.

Ngọc Như Hồng thần bí cười cười, sau đó cùng Giới Viện đi tới ngoại thành. Khách *** trong thành đã hết chỗ rồi thì đành phải ở nhờ trong nhà dân vậy.

.

Đã là nông gia thì hầu hết đều nghèo khó, làm sao mà có nhiều phòng cho bọn hắn ở được, Giới Viện cũng không có cách nào, đành phải ở chung một phòng với Ngọc Như Hồng.

.

Giới Viện trợn tròn mắt nhìn bao quần áo ở trên bàn, mà Ngọc Như Hồng thì trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn hắn.

.

Cứ tiếp tục như thế này thì ai cũng đừng nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi.

.

.

.

Ngọc Như Hồng là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người: “Ta chỉ muốn kiểm tra tình hình vết thương ở chỗ đó của ngươi thôi.” Tuy rằng y đã cực lực khống chế, thế nhưng dục vọng bùng lên khi đó vẫn khiến y làm Giới Viện bị thương a.

.

Nghe thấy thế, sắc mặt vốn đã không tốt của Giới Viện lại càng kém hơn, hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Nếu có thời gian nghĩ đến… những chuyện này, không bằng để tâm suy nghĩ cách đánh bại song ma thì tốt hơn.”

.

“Biện pháp ta đã sớm nghĩ ra rồi, chỉ cần ngươi phối hợp với ta cho tốt là được. Nếu ngươi có thương tích trong người thì khi đối phó với song ma không phải lại bớt đi vài phần thắng sao?”

.

“Ngươi có biện pháp gì?”

.

Ngọc Như Hồng ha hả cười lớn: “Tạm thời phải giữ bí mật, sáng mai ta sẽ nói cho ngươi biết.” Nếu nói cho hắn ngay bây giờ thì chắc chắn đêm nay hắn sẽ trằn trọc cả đêm không ngủ được mất. “Hiện tại mau để ta kiểm tra thương thế của ngươi.”

.

“Ngươi…” Giới Viện nghẹn lời không nói được hết câu, y còn sợ mình chưa đủ nhục nhã sao, cư nhiên lại… lại…

.

“Đừng chậm chạp như vậy, ngay cả dược ta cũng mua rồi, mau lên giường nằm đi.” Ngọc Như Hồng móc một bình sứ nhỏ trong ngực ra rồi đi về phía Giới Viện.

.

Giới Viện thấy đối phương tràn ngập ý đồ bất lương tới gần mình, liền tránh đi, thủy chung giữ một khoảng cách giữa hai người.

.

Bạch sắc thân ảnh đột nhiên dừng lại, diện vô biểu tình, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm vào cái bàn tròn đang chắn giữa hai người, giống như cái bàn vô tri vô giác đó là địch nhân của y vậy.

.

Suốt mấy ngày nay, y vì người trước mặt mà buông xuống kiêu ngạo của bản thân, thu liễm ngạo khí cùng tùy hứng, bày ra sự ôn nhu trước nay chưa từng có. Mà hắn, vẫn nhìn y như nhìn thấy độc xà mãnh thú, ngay cả khi thân thể giao triền hắn vẫn phong bế nội tâm như cũ, kiên quyết không chịu gọi tên y.

.

Đối diện nhau nhưng lại như cách xa tận chân trời, quả thật là mô tả chính xác hoàn cảnh của bọn hắn lúc này.

.

Giới Viện thấy y dừng lại thì cũng dừng lại theo, sau đó thì thấy y đứng im không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào mặt bàn, đôi mắt đượm vẻ u buồn. Khi Giới Viện còn đang nghi ngờ thì chợt thấy y vung tay lên rồi xuất ra một chưởng vào mặt bàn.

.

Giới Viện vội vàng tung ra một cước đá văng cái bàn đi, khó khăn lắm mới cản được một chưởng này.

.

“Đây là đồ đạc của người khác, sao có thể tùy tiện phá hỏng được.”

.

Bị Giới Viện ngăn lại, Ngọc Như Hồng cũng không nói gì, mà chỉ đưa tay chế trụ cổ tay của Giới Viện, đưa khuôn mặt hai người kề sát vào nhau, vẫn như cũ chăm chú nhìn vào Giới Viện.

.

Bất quá chỉ một cái chớp mắt, Ngọc Như Hồng đã buông tay ra, bỏ lại bình dược rồi xoay người rời đi.

.

Vẫn là để Giới Viện tự bôi dược đi, nếu không đến lúc đó y không đảm bảo là y có thể bảo trì lý trí.

.

“Ngươi đi đâu vậy?” Giới Viện cất tiếng hỏi khi thân ảnh bạch sắc đó đã đi ra đến cửa. Tuy rằng y rời đi thì bản thân hắn có thể thả lỏng rất nhiều, nhưng đã trễ thế này rồi y còn muốn đi đâu chứ?

.

Chỉ thấy Ngọc Như Hồng quay đầu lại, thản nhiên cười: “Ngủ không được, đi ra ngoài một chút, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”

.

Như vậy… cũng tốt, miễn cho phải đối mặt với y khiến cả người hắn không được tự nhiên.

.

Giới Viện ngồi lên giường, cởi bớt y phục ra để đi ngủ rồi xoay người thổi tắt nến. Khi quay lại giường thì vô tình chạm vào một đồ vật ở trên bàn khiến nó rơi xuống đất. Giới Viện quay ra nhìn thì phát hiện ra đó là bình dược lúc nãy Ngọc Như Hồng để lại.

.

Người cao ngạo như y, lại năm lần bảy lượt nhún nhường hắn, đây là sợ hắn khó xử sao?

.

Giới Viện ngồi ngây ngốc một lát mới giật mình buông cái chai ra, vội vàng mặc lại y phục rồi lao ra ngoài.

.

Bên ngoài phòng đều là vườn cây, ánh trăng không sáng lắm, trời cũng không có sao, chỉ có thể mơ hồ nhận ra cảnh tượng trước mắt, cũng không nhìn thấy thân ảnh bạch sắc kia.

.

Đêm đã khuya như vậy, y còn có thể đi đâu? Nhìn khắp nơi cũng không thấy người khiến Giới Viện có chút lo lắng, gần đây bản thân hình như hơi đa sự, vốn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu…

.

“Ngươi còn chưa ngủ a?”

.

Thanh âm lười biếng ở phía sau truyền đến, Giới Viện quay đầu lại, bộ bạch y của y ở trong bóng tối có vẻ phi thường chói mắt.

.

“Ngươi ở trên nóc nhà làm cái gì?”

.

“Ngắm trăng. Ngươi có muốn lên đây không?”

.

Thấy dáng dấp thảnh thơi của y, Giới Viện chưa phát giác ra là bản thân vừa thờ phào nhẹ nhõm, chỉ nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Sau đó trở về phòng.

.

Đến khi nằm trên giường rồi Giới Viện vẫn không thể ngủ được, trong tay vẫn vô thức nắm chặt bình sứ kia. Hắn cũng không biết tại sao mình lại làm thế. Một lúc sau, Giới Viện ngập ngừng mở nắp bình ra, nếu không dùng thì cũng lãng phí. Cưỡi ngựa một ngày đêm cũng không cảm thấy gì, bây giờ yên tĩnh mới cảm thấy địa phương kia như đang bị thiêu đốt vậy.

.

Ngọc Như Hồng ngắm trăng, ngắm sao xong mới tiêu sái thong thả trở về phòng, nghe được tiếng hít thở trầm ổn thì biết là Giới Viện đã ngủ say rồi.

.

Nhẹ nhàng thắp một ngọn nến lên, thì thấy Giới Viện nằm sát vào bên trong, vị trí ở ngoài cũng được chuẩn bị sẵn chăn đệm. Chẳng lẽ là Giới Viện chừa chỗ cho y sao?

.

Khi đang đứng cởi bớt y phục ở đầu giường thì lại nhìn thấy bình dược lúc này đã hết sạch, trái tim bỗng nhiên rung động, sau đó là kinh ngạc. Hắn đã dùng, liệu đây có phải là nói y vẫn còn cơ hội không?

.

Nằm lên giường, Ngọc Như Hồng cũng không có động tác gì, chỉ chăm chú ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của đối phương, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

.

Tắt nến, Ngọc Như Hồng cẩn cẩn dực dực nằm thẳng bên cạnh Giới Viện, cái chăn có hơi mỏng nhưng thân thể vẫn cảm thấy rất ấm áp.

.

.

Giờ đã sang buổi trưa, bên bờ không hề có khách đến, khách nhân trên thuyền yêu cầu nhà đò nhanh chóng lên đường. Trong chớp mắt, một bóng trắng xẹt qua, trên thuyền lại có thêm hai người nữa. Những người khách ngồi sẵn trên thuyền buồn chán ngẩng đầu lên nhìn thì không tránh khỏi ngây ngẩn cả người. Đứng trước mặt bọn họ là một nam một nữ. Bạch y nam tử dung mạo anh tuấn, tướng mạo ôn hòa, chỉ có mái tóc đen ngắn dài khoảng nửa tấc (khoảng 1.5cm) là có chút dị thường, thần sắc xấu hổ đứng phía sau nữ tử.

.

Nàng kia mới là nguyên nhân khiến mọi người nhìn đến ngây ngốc, bởi vì dung mạo của nàng tựa như thiên tiên vậy.

.

Dung nhan mỹ miều không ngòi bút nào có thể miêu tả được, y phục bằng lụa trắng càng tôn lên vóc dáng cao gầy của nàng, ưu nhã cao quý vô cùng.

.

“Nhà đò, chờ ta một chút…” Một thư sinh vội vàng chạy tới, tiếng hô của hắn cũng đánh vỡ mộng tưởng của mọi người.

.

Đợi hắn lên thuyền, nhà đò thấy số lượng khách nhân cũng không sai biệt lắm thì mới bắt đầu cho thuyền rời bến.

.

Bạch y nữ tử lôi kéo ống tay áo của nam nhân bên cạnh nàng: “Tướng công, ngồi xuống đi.” Thanh âm ôn nhu như nước, uyển chuyển động nhân.

.

Khách nhân trên thuyền nghe đến say mê, thế nhưng bạch y nam tử lại nhíu mày, mím môi như muốn nói gì đó rồi lại thuận theo nàng mà ngồi xuống, nhưng vẫn cố ý tạo một khoảng cách nhỏ giữa hai người.

.

Nữ tử kia không nói gì, chỉ ngồi sát vào người hắn, ôm lấy cánh tay của hắn: “Tướng công…” Dựa vào cánh tay của hắn, nàng muốn nói gì lại thôi.

.

Tính nhẫn nại của nam tử này thật tốt, vẫn không nói gì, chỉ nhắm mắt dưỡng thần chịu đựng việc nữ nhân bên cạnh liên tục lay tay hắn.

.

“Tướng công, hiếm khi chúng ta xuất môn, chờ chính sự xong xuôi, chúng ta đến Cửu Hoa Sơn chơi được không?” Nữ tử lay lay tay hắn như làm nũng nói.

.

Nam tử vốn muốn rút tay về, nghe nàng nói vậy thì dừng lại một chút, hai mắt buồn bã đột nhiên tỏa sáng. Nhưng ngay lập tức, khuôn mặt tuấn tú nổi lên sự nghi ngờ: “Ngươi… nói thật?”

.

Cửu Hoa Sơn, chính là thánh địa phật giáo, nam nhân nghi hoặc nhìn khuôn mặt tươi cười đến hoa nhường nguyệt thẹn trước mặt. Có thật là sẽ cho hắn tới Cửu Hoa Sơn không?

.

Một phen hảo ý đưa tới sự ngờ vực vô căn cứ của hắn, nữ tử lập tức xụ mặt, nhưng vẫn không làm suy giảm vẻ mỹ lệ của nàng: “Ngươi không đi thì quên đi, tiểu… ta cũng không muốn đi đâu!”

.

“Đi! Muốn đi!” Nam tử nói ra ba chữ này xong thì toàn bộ lực chú ý liền chưa từng rời khỏi nữ tử đó. Thấy hắn như vậy, nữ tử liền bĩu môi, hối hận vì mình nhất thời mềm lòng mà đáp ứng hắn.

.

“… Như, Như Hồng…” Nam tử thấp giọng kêu.

.

Nữ tử giận dỗi quay đầu, không thèm nhìn hắn.

.

Nam tử bất đắc dĩ lắc đầu, dù đang giả bộ làm nữ tử cũng không cần học theo các nàng mà khó nắm bắt như vậy chứ? Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương phá vỡ bầu không khí.

.

Ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là một con bồ câu vừa bị hắc ưng bắt được. Bạch y nam tử giật mình, sau đó vội vàng huýt sáo một tiếng.

.

Nghe được tiếng huýt gió, hắc ưng bay lượn vài vòng trên không trung rồi lao thẳng về thuyền của bọn họ.

.

Mọi người trên thuyền không khỏi kinh hãi một phen, trong đó có cả những người trong giang hồ, trên tay bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn binh khí trong tay.

.

May mà bạch y nam tử đã vươn cánh tay ra, hắc ưng liền nhả con mồi trên sàn thuyền, vô cùng ngoan ngoãn cọ cọ vào cổ của nam tử kia.

.

Lần này mọi người mới có dịp nhìn kỹ, hóa ra là một con hắc ưng lớn, thần thái kiêu căng như thể nó là bá chủ một phương. Có thể khiến hắc ưng hung hãn như vậy phục tùng mình, điều này khiến ánh mắt mọi người nhìn bạch y nam tử kia có thêm vài phần kính trọng.

.

Tuyệt sắc nữ tử nhàn nhạt quét mắt nhìn nam tử kia, sau đó bắt lấy con chim bồ câu đang run rẩy trên sàn. Quả nhiên là phát hiện được một mảnh giấy nhỏ buộc vào chân nó, hóa ra đây là bồ câu dùng riêng cho việc truyền tin ra ngoài của Tây Môn gia, không giống ám tín mà bọn họ sử dụng trong nội bộ gia tộc.

.

Mọi người đều dán mắt vào nữ tử kia, nàng ngang nhiên mở thư tín của người khác ra, dường như không cảm thấy có điều gì không thích hợp.

.

Xem xong bức thư kia, nàng hơi mỉm cười rồi quay sang nói với nam tử: “Tướng công, lần này không đi Cửu Hoa Sơn cũng không được rồi.”

.

Nghe thấy có thể đến Cửu Hoa Sơn, nam tử cũng không để ý đến cách xưng hô, chỉ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

.

“Ha hả, người chúng ta đang tìm ở nơi đó a! Thỏ khôn có ba hang cũng không nhanh bằng tốc độ bọn họ dời đi.”

.

Nam tử nhíu mi. Ai… không thể để hai kẻ *** tặc kia làm nhơ bẩn thánh địa của phật môn được.

.

Lảo đảo, đò lại gần bờ.

.

Bạch y nữ tử tuyệt sắc đó không để ý tới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, hai người đi tới tửu lâu ăn cơm rồi đi chọn hai con tuấn mã đến lên đường tới Cửu Hoa Sơn.

.

.

.

Tương truyền cao tăng Kim Kiều Giác của Triều Tiên là Bồ Tát hóa thân, vượt biển đi tới Đại Đường, lập đàn trang tại Cửu Hoa sơn với ý nguyện vĩ đại phổ độ chúng sinh, địa ngục còn một bóng người thì thề không thành phật. Từ đó về sau, Cửu Hoa Sơn được tôn là một trong tứ đại phật giáo thánh địa, mấy trăm năm qua đèn nhang đang thịnh, miếu thờ cũng tăng thêm từng năm.

.

Thiên thai phong cao nghìn trượng, ngọn núi cao và hiểm trở, hải vân bốc lên muôn hình vạn trạng.

.

Đá vụn như trải thành bậc thang, tựa vào thế núi uốn lượn mà lên, cây cối xanh um tươi tốt, tiếng chim hót véo von, sơn đạo lại càng thêm ưu nhã tĩnh mịch.

.

Hai thân ảnh bạch y sóng vai mà đi dọc theo sơn đạo, bộ dáng nhàn hạ thoải mái, giống như những người hành hương lễ phật vậy.

.

Tiếng chuông trầm thấp theo gió truyền đến, mang theo tiếng ngâm xướng loáng thoáng, tựa như âm nhạc của thiên tiên phát ra từ nơi chân trời không nhiễm một chút bụi trần, an ủi nhân tâm.

.

Dung mạo tuấn tú của bạch y nam tử hiện lên tiếu ý, cảm giác an tâm cùng ấm áp chậm rãi sinh sôi trong lòng hắn, đây chính là cảm giác khi về đến nhà đi?

.

Nữ tử bên cạnh liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt như cười như không, không biết đang suy nghĩ cái gì.

.

Hai người bọn họ đi ước chừng thời gian nửa nén hương thì đã tới cổng chùa. Rất nhiều khách hành hương toàn thân đầy mồ hôi, liên tục thở hồng hộc, hai người kia thì lại có vẻ thần thanh khí sảng, khí tức bình ổn không có chút mệt mỏi nào.

.

Nam tử đang muốn theo mọi người đi vào trong chùa, nữ tử bên cạnh liền kéo hắn lại: “Ngươi thật đúng là muốn đi bái phật sao?”

.

Giật mình một chút, nam tử kia liền dừng lại, đáy mắt hiện lên một tia buồn bã. Hắn xác thực không có tư cách đó, đặt chân tới nơi này, đối với Phật tổ mà nói cũng là không tôn trọng.

.

Ngửa mặt trông lên, cao phong vẫn đứng sừng sững giữa trời mây, càng lên cao càng ít người, ngẫu nhiên có người đi qua thì hầu hết là tăng nhân trong núi. Trên sơn đạo tĩnh mịch, hai bạch sắc thân ảnh thong thả tiến lên, nếu nơi này không phải là thánh địa linh thiêng, có lẽ còn bị cho là yêu tinh a.

.

Hai người bỗng nhìn thấy ba thanh y nam tử đang đi ở phía trước, đúng là ba sư thúc chất mà bọn họ gặp trong khách ***.

.

Bạch y nam tử thoáng nhìn một lúc liền quay đầu, tiếp tục đi thẳng. Mà trung niên nam nhân kia liếc hắn một cái rồi cũng cúi đầu nghĩ thầm, người này nhìn rất quen mặt nhưng nhớ không nổi là ai.

.

“Ngươi nhận ra bọn họ?” Thanh âm như như tiếng nước chảy nơi khe suối, vang vọng trong không gian vắng vẻ.

.

Vẫn chưa ra mặt, nam nhân liền ngừng một chút, trả lời: “Ai?”

.

“Ba người kia, ngươi nhận ra bọn họ, hay là bọn họ nhận ra ngươi? Bằng không ngươi sẽ không chật vật như thế.” Thanh âm vừa thương tiếc vừa có chút châm chọc.

.

Bạch y nam tử thẳng thắn dừng lại, ngửa mặt nhìn núi cao trước mắt, thở dài: “Bọn họ nhận ra là hòa thượng Giới Viện của Thiếu Lâm tự, nhưng không nhận ra Giới Viện trần tục như thế này. Ta cũng chỉ gặp qua bọn họ một chút tại thiền phòng của phương trượng sư huynh thôi.”

.

“Giới Viện…” Bạch y nữ tử nắm lấy tay hắn, cố giúp hắn cảm thấy thoải mái hơn một chút.

.

“Ngọc Như Hồng, buông tay ngươi ra.” Nam tử trầm giọng nói.

.

Tại nơi thánh địa này, hắn không muốn làm ra những hành vi khinh nhờn Bồ Tát.

.

Hai người đó chính là kẻ vì đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào – Ngọc Như Hồng, cùng tiền Thủ tọa Giới Luật Đường Thiếu Lâm tự bản tính tinh khiết thiện lương thân bất do kỷ – Giới Viện.

.

Sáng sớm ngày hôm đó, Ngọc Như Hồng đã bắt Giới Viện mặc bộ bạch y mà y mới mua vào. Giới Viện tất nhiên là không chịu, nhưng kế tiếp thấy y phục của Ngọc Như Hồng lại càng kinh ngạc muốn rớt cằm. Cũng là bạch y, nhưng y mặc vào so với nữ tử chân chính còn mỹ lệ hơn. Những lời Ngọc Như Hồng nói tiếp đó càng làm hắn toàn thân cứng ngắt: “May mà Hoàng Sơn cũng là danh lam thắng cảnh, chúng ta cải trang thành phu thê đang đi du ngoạn sẽ không làm kẻ khác hoài nghi, nhưng vẫn lộ ra võ công không tầm thường mới có thể dẫn dụ song ma. Chỉ cần có thể phân tán cảnh giác của bọn chúng, cơ hội thành công của chúng ta không phải là không có. Tin tưởng ngươi sẽ không phản đối đi?”

.

Ha hả… Giới Viện cười khổ, hắn có thể nói không sao? Không phải vẫn nói người xuất gia tứ đại giai không sao, vì sao hắn cứ liên tục bị người ta uy hiếp?

.

“Giới Viện?” Ngọc Như Hồng có chút lo lắng, hôm nay hắn có vẻ là lạ, từ sau khi tới Cửu Hoa Sơn thì tâm thần có vẻ không yên.

.

Không có đáp lại, thân ảnh cao to mà hơi cô đơn tiếp tục đi về phía trước. Ngọc Như Hồng ở phía sau nhìn hắn, tâm trạng cũng có chút ấm ức.

.

Ước chừng khoảng nửa khắc sau, một con bồ câu bay tới, đại ý là nói cho bọn họ biết tung tích của song ma có thể là ở phía đông sườn núi thiên thai. Mà có khả năng ngày mai tứ đại công tử sẽ tìm đến, cũng tụ tập không ít võ lâm cao thủ đến trợ giúp, để ngày mai bọn hắn quyết định sau.

.

Ngọc Như Hồng quan sát một hồi, thầm nghĩ ngọn núi cao như vậy sẽ không có người đi lại. Mà song ma muốn cướp người thì sẽ không chọn đỉnh núi không một bóng người như vậy. Đổi lại là y thì sẽ giấu người ở chỗ ít người qua lại nhưng lại dễ dàng tiếp cận người khác. Bọn họ đang đứng ở sườn núi phía Tây, phụ cận chỉ có một tòa miếu cũ đơn độc, có thể mười ngày nửa tháng, thậm chí vài ba tháng cũng không có người lai vãng. Đây chẳng phải là nơi hoàn hảo đểẩn giấu sao?

.

Sợ rằng người nọ quá mức sơ suất, Ngọc Như Hồng vội vàng đuổi theo nhắc nhở hắn không nên lơ đãng rồi nhanh chóng đi vào trong miếu tìm kiếm một phen.

.

“Ai nha… tướng công, ta đã mệt mỏi. Nơi này có tòa miếu, vừa lúc đi vào nghỉ ngơi một chút.” Ngọc Như Hồng nhu mì nói.

.

Giới Viện nhíu nhíu mày, hắn không thể thản nhiên thừa nhận kiểu xưng hô này. Càng tức giận hơn là Ngọc Như Hồng cư nhiên tiến vào trong lòng hắn, nháy mắt, thở hổn hển nói: “Tướng công, ta không đi nổi, ngươi ôm ta vào trong đi…”

.

Nhẫn, đều đã đến tận đây rồi, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Giới Viện cứng ngắc đỡ y đi vào trong miếu.

.

Cửa miếu mở ra, tấm biển cạnh cửa không nhận ra màu sắc, ở trong tất nhiên là các loại tượng bồ tát. Bên trong vẫn có ánh nến, có một lão hòa thượng lông mày trắng như tuyết, còn có một tiểu hòa thượng khoảng tám tuổi.

.

Lão hòa thượng không nghĩ đến lúc này còn có người tới. Đầu tiên là ngẩn ra, rồi hiền lành cười, thỉnh bọn họ vào ăm cơm chay, sau đó chuẩn bị giường chiếu cho bọn họ, những vẫn đề khác hoàn toàn không hỏi tới. Tiểu đồng cũng nhu thuận vô cùng.

.

Sau đó, lão hòa thượng tỉ mỉ quan sát bọn họ một phen rồi lưu lại một câu: “Nhìn tướng mạo của nhị vị, đêm nay sợ rằng sẽ có họa đổ máu, thỉnh đừng rời khỏi miếu này.”