Gầm nhẹ một tiếng, Độc Cô Diễm nhào tới.

“Uy, chàng làm gì vậy... Chàng đừng đưa vào, biến thái, khốn khiếp, lưu manh, dâm tặc, sao tay của chàng lại sờ chỗ kia...”

Độc Cô Diễm vốn là có thể khắc chế được, nhưng Nghe tiếng thét chói tai của Hướng Tiểu Vãn, phần thú trong cơ thể hắn hoàn toàn bộc phát.

Nếu không tấn công, hắn chỉ có nước thổ huyết mà chết.

Cho nên, Độc Cô Diễm không chần chờ gì nữa, vươn tay, ngày càng khơi dậy, mang theo hơi thở nam nhân nóng tràn đầy dục hỏa, hắn mơn trớn cái cổ trắng ngần của Hướng Tiểu Vãn, ở xương quai xanh của nàng, đột nhiên di chuyển xuống phía dưới, từ từ xuống hai ngực...

Cách một lớp áo, bàn tay kia đi đến, xoa nắn không biết mệt, vân vê, nhào nặn, dưới ma sát chưởng, hai nụ hoa bé nhỏ dần dần vươn cao...

Hướng Tiểu Vãn thở gấp, đại não lại tiếp tục bất tỉnh.

Độc Cô Diễm thầm cười một tiếng: “Vãn nhi, nàng không thích ta làm như vậy sao? Cái này... thế nào...” Hai ngón tay kẹp một nụ hoa kéo lên

“A... ư... Độc Cô Diễm, chàng là tên khốn kiếp...” Từng dòng điện chạy dọc sống lưng, nàng, nàng nên kiên trì không được như vậy.

“Vãn nhi, nàng thích đúng không?” Đầu chậm rãi đi xuống, đẩy áo lên, dùng sức hút nụ hoa nhỏ kia.

“Ư...” Nàng không nhịn được bật ra âm thanh, một màu hồng nhuộm hết cái cổ trắng ngần của nàng, giống một đóa hồng mới nở, sướng mê người.

Trời ạ, loại âm thanh này là từ nàng mà ra.

Thật là YD, tại sao nàng lại có thể như vậy YD. Không được, tuyệt đối không thể phát ra loại âm thanh này, thật là bẽ mặt.

Hướng Tiểu Vãn cắn chặt hàm răng, không để cho mình phát ra âm thanh nào.

Độc Cô Diễm thấy vậy cười nham hiểm, vươn hai ngón tay, hơi dùng sức, khẽ mở miệng của Hướng Tiểu Vãn: “Vãn nhi, ta thích nghe âm thanh tuyệt vời của nàng.”

Trong lúc nói chuyện, hắn cũng không quên xoa nắn, Hướng Tiểu Vãn thấy kỹ thuật của hắn cao siêu, đại não lại hỗn loạn thê thảm.

Không được, nàng phải quyết tâm, cái tên YD Độc Cô Diễm này, thật có kinh nghiệm...

Kinh nghiệm? Nghĩ đến hai chữ này, trong lòng Hướng Tiểu Vãn có chút không thoải mái, lãnh cảm liền xuất hiện, giống như là một chậu nước đá đổ từ trên đỉnh đầu xuống, rất lạnh lẽo.

Nàng nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Độc Cô Diễm, sau đó, đang trong lúc nhiệt tình của Độc Cô Diễm dâng cao hết sức nàng cong chân lên, cảm giác được rõ ràng là chân mình đang chạm phải một vật rất cứng, cho nên, nàng hung hăng nâng chân lên, dùng sức đạp mạnh...

“Ngao...” Độc Cô Diễm gầm nhẹ một tiếng, giật bắn người, liếc Hướng Tiểu Vãn một cái, sau đó ánh mắt kia toàn tâm toàn ý rơi vào nơi nào đó, đau khổ nói: “Vãn nhi, nàng thật là ác độc, ta phải xem nó có bị gãy chưa.”

Nói xong, liền giả vờ cởi quần trước mặt Hướng Tiểu Vãn.

“A...”

“Độc Cô Diễm trời đánh... Cút cho lão nương...”

Một âm thanh chấn động cả phủ tướng quân truyền ra, Độc Cô Diễm chạy mất, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, cúi đầu liếc mắt nhìn huynh đệ nhà mình, thầm than, tối nay, nhất định không thể chợp mắt.

*********

Sáng sớm hôm sau, ở Đại sảnh.

Năm tiểu quỷ ngồi trên bàn ăn cơm, ánh mắt thỉnh thoàng nhìn trộm về phía cha của mình, chỉ nhìn thấy Độc Cô Diễm ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt như đang chìm vào hồi ức.

Sắc mặt của phụ thân, sao lại tiều tụy như vậy? Chẳng lẽ bị nhũ mẫu làm cho... (phía trong đều là suy nghĩ tà ác)

Hai mắt lão tứ Độc Cô Sương sáng ngời, bé bỏ đũa xuống, cầm một trái chuối đưa đến trước mặt Độc Cô Diễm: “Phụ thân, cái này người nên ăn nhiều vào, mới có lợi cho người.”

Độc Cô Diễm ngẩng đầu, ngạc nhiên.

Lão tam Độc Cô Phi thấy vậy, làm sao có thể thua lão tứ đúng không? Cho nên, hắn gắp một miếng trứng chiên cà chua, thả vào chén Độc Cô Diễm.

“Phụ thân, ăn nhiều trứng chiên cà chua, tốt rất nhiều chỗ.”

Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm miếng trứng chiên cà chua kia, hai tròng mắt chợt lóe lên.

Lão nhị Độc Cô Khuynh nghiêng người cười đắc ý với hai người kia, nghiêm chỉnh gắp một con cá bỏ váo chén của Độc Cô Diễm: “Phụ thân, ăn con cá này đi, rất có ích đối với hoạt động ban đêm của người.”

Độc Cô Diễm nắm đôi đũa, run run tay.

Lão đại không phục, mắt thấy không còn loại thức ăn nào “bổ” ở trên bàn, vừa tức vừa giận, hắn nhìn chằm chằm vào cá hấp mình thích ăn nhất, hai mắt sáng ngời.

Đôi đũa lập tức bay sang, đẩy miếng cá kia ra, gắp một cọng hành, bỏ vào chén của phụ thân hắn: “Phụ thân, ăn hành, ăn hành, bảo vệ việc sinh long đoạt hổ hàng đêm.”

Tay cầm đũa của Độc Cô Diễm run run, không đỡ được, phịch một tiếng, đũa rơi trên mặt đất.

Lão tứ không phục, nói:”Lão đại, hành đâu có tác dụng gì?”

Lão đại cãi lại: “Lão tứ, muội biết cái gì, hành có thể kích thích tiếp xúc cơ thể con người. Ai nói vô dụng.”

Lão nhị vừa nghe, cười đến đau cả bụng: “Không phải, không phải, con cá này mới là loại thực phẩm tăng cường lý tưởng. Đặc biệt là thịt cá mập, là chất xúc tác.”

Lão tam bị rơi về phía sau, hết sức không cam lòng: “Các huynh nói lung tung, trứng chiên cà chua này đẹp mắt, hấp dẫn nhất, nó mới có thể là thực phẩm mà cơ thể thú trong phụ thân muốn.”

Lúc này, lão ngũ cầm một cái hộp tinh xảo đi tới, vỗ vỗ cái nắp, nhìn về phía bốn người đang tranh chấp: “Đừng cái nữa, những thức ăn kia của các người tính làm cái gì, hãy xem thập toàn đại bổ hoàn của đệ nè.”

Đương đương đương đương...

Cái hộp kia mở ra, cầm một viên thuốc màu đen phát ra ánh sáng quỷ dị, tay nhỏ bé vươn lên, đưa đến trước mặt Độc Cô Diễm: “Phụ thân, đây là thuốc bổ con mượn từ Vương bá, đảm bảo người ăn sẽ thấy hiệu quả, đảm bảo tự mình làm chủ, văn chương trôi chảy.”

Độc Cô Diễm không còn cách nào giữ vững tinh thần mình nữa rồi, mặt hắn dài ra, bất đắc dĩ quát: “Để cho ta ăn cơm cho ngon đi.”

Năm tiểu quỷ im lặng, vùi đầu vào bát cơm.

Hướng Tiểu Vãn bưng đĩa rau đi ra, nhìn thấy một màn này. Theo sự xuất hiện của nàng, sáu loại ánh mắt cùng rơi vào trên người nàng.

“Sao mọi người lại nhìn ta như vậy?” Những ánh mắt này thật là quỷ dị.

“Không có gì.” Độc Cô Diễm mỉm cười lên tiếng.

Nhưng khi tiếng hắn vừa dứt, lão tứ Độc Cô Sương đã tiếp lời: “Nhũ mẫu, chúng ta đang thảo luận làm sao để có thể làm cho phụ thân thêm cường tráng.”

“Cường tráng?” Nàng nhìn thế nào cũng thấy nam nhân này đủ cường tráng rồi, căn bản là không cần nữa.

Lão tam Độc Cô Phi tiếp lời: “Đúng vậy, nhũ mẫu, chúng ta chính là nói cường tráng.”

Lão nhị Độc Cô Khuynh nghiêng nghiêng cười có thâm ý khác: “Giống như một loại cường tráng như sắt cứng.”

Lão đại Độc Cô Ly nhằm về phía Hướng Tiểu Vãn mà cười: “Nhũ mẫu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ khiến cho phụ thân cường tráng thêm.”

Nghe lời nói của bốn tiểu quỷ này, Hướng Tiểu Vãn cảm thấy có một loại dự cảm xấu.

Quả nhiên...

“Nhũ mẫu, tối nay người hãy để cho phụ thân ăn viên thập toàn đại bổ này đi, đảm bảo nhũ mẫu sẽ lâng lâng trên mây.”