“Suỵt.” Hải Nhi nháy mắt, cũng học theo động tác của Hướng Tiểu Vãn, sau đó hạ thấp giọng nói nhỏ: “Tiểu Vãn tỷ tỷ, muội thấy tỷ trở nên là lạ?”

Hướng Tiểu Vãn ngượng ngùng cười một tiếng. “Hắc hắc, lạ chỗ nào?” Không phải là phát hiện nàng là giả mạo chứ? Trời mới biết, nàng tuyệt không muốn giả mạo người khác.

“Tiểu Vãn tỷ tỷ sao tỷ có thể không biết Hải Nhi, hơn nữa, hơn nữa Tiểu Vãn tỷ cười thật thô lỗ.”

Thô lỗ? Nàng có sao? Nàng cười chân thành cơ mà.

“Hải Nhi, thật ra là như vầy, mới vừa rồi tỷ đang ngủ thì tỉnh giấc, phát hiện đầu thật là đau, toàn thân trở nên thật kỳ quái, sau đó mở mắt, liền không nhớ gì cả.” Hướng Tiểu Vãn quyết định cho một lời nói dối để che dấu mình, Hải Nhi này thoạt nhìn tâm tư rất đơn thuần, không khó lừa gạt.

Quả nhiên, Hải Nhi vừa nghe, không chỉ là tin, mà còn xuất ra một bộ dạng lo lắng không yên. “Tiểu Vãn tỷ tỷ, đầu tỷ bây giờ còn đau không? Vậy bây giờ tỷ có nhớ gì không?”

“Không đau, bất quá tất cả mọi chuyện đều quên hết rồi.” Hướng Tiểu Vãn giả bộ bộ dạng mê mang, cổ nhân chính là dễ gạt.

Hải Nhi thấy vậy, vội vàng lên tiếng. “Tiểu Vãn tỷ tỷ không nhớ ra cũng đừng miễn cưỡng, Hải Nhi sẽ đem chuyện mình biết nói cho Tiểu Vãn tỷ tỷ.”

“Hắc hắc, Hải Nhi, muội thật tốt.” Hướng Tiểu Vãn nháy mắt, đáy mắt đều là nụ cười giảo hoạt khả ái

Kế tiếp, Hướng Tiểu Vãn nghe Hải Nhi kể, đối với tất cả chuyện của mình đã có hiểu biết nhất định.

Chủ nhân thân thể này cũng gọi là Hướng Tiểu Vãn, năm nay mười tám tuổi, vốn là tiểu thư nhà giàu, nhưng vì gia cảnh sa sút, bất đắc dĩ bán mình vào phủ tướng quân làm nhũ mẫu. Nói là nhũ mẫu nhưng cũng không cần đút sữa, mà chỉ cần chiếu cố tất cả cuộc sống hằng ngày của Độc Cô Hoa mới ba tuổi rưỡi.

Triều đại này hoàn toàn không có trong lịch sử, gọi là Ngân Nguyệt vương triều, nghe nói tình cảm của đương kim hoàng thượng và Đại tướng quân Độc Cô Diễm hết sức tốt, hai người so với huynh đệ còn thân hơn. Đại tướng quân Độc Cô Diễm năm nay ba mươi lăm, thành thân năm 20 tuổi, thê tử chính là biểu muội của mình, sinh được bốn nam một nữ, nghe nói Độc Cô Diễm sủng ái đối với thê tử có thừa, vậy mà tiệc vui chóng tàn, thê tử Lãnh Tĩnh Hương vừa mới hạ sinh Độc Cô Hoa liền qua đời, từ đó về sau, Độc Cô Diễm liền thề không lấy vợ nữa.

Hải Nhi cũng nói qua tình huống năm tiểu quỷ của Độc Cô Diễm, con lớn nhất Độc Cô Ly, năm nay mười tuổi. Con thứ hai Độc Cô Khuynh, năm nay tám tuổi. Con thứ ba Độc Cô Phi, năm nay cũng tám tuổi, là sinh đôi với Độc Cô Khuynh. Thứ tư là nữ nhi Độc Cô Sương năm nay năm tuổi, Ngũ nhi nhỏ nhất Độc Cô Hoa năm nay ba tuổi rưỡi.

Tuy năm tiểu quỷ còn nhỏ, nhưng bản lãnh chỉnh người lại không nhỏ, đặc biệt là Độc Cô Hoa nhỏ nhất. Trước mặt Độc Cô Diễm đặc biệt giả bộ khả ái, vậy mà một khi ở chỗ không người nào thì liền nghĩ đủ biện pháp chỉnh Hướng Tiểu Vãn và Hải Nhi.

Hướng Tiểu Vãn nghe Hải Nhi kể xong, trong lòng lại sinh ra một cỗ quyết tâm, nếu nàng xuyên qua tới địa phương này làm nhũ mẫu như vậy nàng sẽ phải phát huy sở trường của nàng rồi, năm tiểu quỷ thích chỉnh người phải không? Hừ hừ, Hướng Tiểu Vãn nàng nhất định phải chỉnh bọn chúng ngoan ngoãn nghe lời, để cho bọn chúng làm đứa trẻ ngoan.

Giờ lên đèn, màn đêm dần dần buông xuống

Lúc này, vừa lúc là thời khắc ăn cơm tối của toàn phủ tướng quân, trên bàn tròn gỗ đỏ tinh xảo, bày đầy thức ăn đầy đủ sắc hương vị, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta phải thèm thuồng, vậy mà năm đôi đũa trên bàn cơm lại không có chút hứng thú nào chọn tới chọn lui.

Độc Cô Diễm đưa ra chiếc đũa, nhất nhất đánh rớt năm đôi đũa này. “Ăn cơm cho tử tế đi, chọn tới chọn lui còn ra thể thống gì.” Thanh âm sẵng giọng, nhất thời khiến cho thân thể mọi người ở đây cũng run rẩy.