Ánh mắt Hướng Tiểu Vãn lạnh lùng quét qua bốn nữ nhân kia, cuối cùng giương môi lên, bày ra một nụ cười hết sức vô hại, nàng quyết định, không để ý bốn nữ tử này.

Bốn người nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn cười như vậy, trong lòng cũng nhất trí nhớ tới hình ảnh mình bị chỉnh, trong lòng không khỏi rùng mình một cái.

Hướng Tiểu Vãn không để ý tới bọn họ này nữa, mà là hướng về phía năm tiểu quỷ tâm tình đang xem kịch vui kia cong đầu ngón tay.

Năm tiểu quỷ liếc mắt nhìn nhau, không hiểu Hướng Tiểu Vãn lại diễn trò gì, sau đó lão đại Độc Cô Ly đi tới hỏi: “Ngươi gọi ta?”

Hướng Tiểu Vãn nhìn chằm chằm lão đại Độc Cô Ly kia, ách, không tệ, là một tiểu mỹ nam, mặc dù không có yêu nghiệt như Độc Cô Hoa, nhưng lại có một cổ cảm giác tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt kia, nhàn nhạt lại có thể câu dẫn người một cách vô hình, còn có cái miệng nhỏ nhắn đỏ bóng kia, khả ái giống như quả cherry nhỏ, làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái.

Nàng đưa tay, vỗ vỗ mặt lão đại Độc Cô Ly, oa, cảm xúc cực non, so với mứt quả còn có điểm trơn hơn

Độc Cô Ly nhíu mày. Nữ nhân ngốc đáng chết, lại dám sờ mặt của cậu?

Bốn tiểu quỷ khác thấy vậy, cũng một bộ biểu tình kinh ngạc vạn phần, giống như không thể tin được chuyện đang thấy trước mắt

Trời ạ, nữ nhân kia lại dám sờ mặt lão đại, chẳng lẽ nhũ mẫu này không hiểu được, lão Đại quý nhất là gương mặt mình sao, ngay cả phụ thân cũng không cho chạm qua.

Bốn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp, giờ phút này đều lộ ra vẻ hưng phấn trước đây chưa từng thấy, con ngươi mở to, chỉ sợ bỏ qua kịch hay phía sau.

Hướng Tiểu Vãn vẫn không có ý buông ra, nàng sờ sờ lại siết chặt, giống như rất nghiện.

Độc Cô Ly cho tới bây giờ cũng chưa từng tức giận như vậy, gương mặt luôn giả vờ ôn hòa vô hại, rốt cục tan vỡ, hiện ra nguyên hình.

Cậu vặn lông mi dài, nhăn hết cả mặt, ánh mắt trào phúng lạnh lùng quét qua Hướng Tiểu Vãn, sau đó tay kia đâm cực nhanh tới mắt Hướng Tiểu Vãn...

Hướng Tiểu Vãn thấy ngón tay gần ngay trước mắt, lách người tránh thoát công kích của Độc Cô Ly, sau đó cực nhanh ra tay cầm ngón tay Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly bị cầm, giãy thế nào cũng không giãy ra.

Cậu nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, khó giữ vững bộ dáng vô hại trước kia, quát ầm lên: “Nữ nhân đáng chết, lập tức buông bổn đại gia ra.”

Lời kia vừa mới rơi xuống, liền bị Hướng Tiểu Vãn hung hăng gõ mạnh một cái. “Chỉ là một tiểu hài tử, còn học đòi người ta làm đại gia, đáng đánh.”

Mọi người ở đấy, đồng loạt hít thấy hàn khí, đặc biệt là bốn nữ tử mới vừa rồi khi dễ Hướng Tiểu Vãn.

Trời ạ, các nàng không nhìn lầm chứ, Hướng Tiểu Vãn này lại dám đánh Đại thiếu gia? Nàng không biết, trong năm thiếu gia tiểu thư này, Đại thiếu gia là hay mang thù nhất, hơn nữa còn là có thù có oán nhất định phải trả, thảm hại hơn chính là, không chỉ báo thù một lần coi như xong, mà sẽ thời thời khắc khắc chỉnh người ở bất kỳ lúc nào người không để ý.

Lão Nhị Độc Cô Khuynh nhìn Hướng Tiểu Vãn chằm chằm, hứng thú phát ra hai chữ. “Tư thế đẹp.”

Lão Tam Độc Cô Phi nhìn Hướng Tiểu Vãn chằm chằm, vỗ hai tay, nói: “Thân thủ tốt.”

Lão Tứ Độc Cô Sương nhìn Hướng Tiểu Vãn chằm chằm, hai mắt phát sáng. “Ta muốn nhũ mẫu đó.”

Độc Cô Hoa nhỏ nhất nhìn Hướng Tiểu Vãn chằm chằm, cười đến rất phúc hắc. “Thật ngại quá các vị ca ca tỷ tỷ, nữ nhân đó là nhũ mẫu của đệ.”

Trên mặt Độc Cô Ly hết sức không nhịn được, nhưng lại giãy không ra khỏi tay Hướng Tiểu Vãn, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú giận đến hồng hồng, thoạt nhìn hết sức khả ái.

“Ngoan, lúc này mới có dáng vẻ trẻ nhỏ nên có nha, nhũ mẫu hôn một cái nào.” Nói xong, trước mặt mọi người khom người xuống, hướng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà kia hôn một cái.

Độc Cô Ly giật mình, một đôi mắt rất lớn nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, giống như nàng vừa làm ra chuyện tội ác rất tày trời.

“Nữ nhân đáng chết, ngươi, ngươi, ngươi lại dám hôn bổn đại gia ta”