Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Chương 7: Hắc bào lão huynh thật không kén chọn

Hồ ly tinh không chút hoang mang xuống giường, thuận tay phủ thêm một tầng sa y mỏng manh nửa kín nửa hở, che đi thân thể tuyết trắng đầy đặn, tóc đen lay động theo từng bước đi, nhẹ nhàng bước tới, mỗi cái giơ tay nhấc chân, thật là phong tình vạn chủng.

Đây là thời điểm gần đêm huyết nguyệt, thật đúng là lúc yêu nghiệt hoành hành, nay trong ngoài thành tấp nập đủ thể loại yêu quái hại người, hồ ly tinh đạo hạnh cũng không thấp, bình thường nàng cũng thật khinh thường làm trò này, nguyên dương của phàm nhân cũng chẳng còn có ích là mấy cho tu vi của nàng nữa rồi, ngược lại nhiều thêm sinh sát tội nghiệt, tự nhiên không có lời.

Bất quá là một thành viên trong đám yêu ma quỷ quái, đêm huyết nguyệt sắp tới, đại thịnh hội trăm năm khó gặp nếu không làm chút đỉnh gì đó, thì e nàng khó được tham gia. Cho nên nàng xem xét tìm một công tử tuấn tú để xuống tay, coi như là ăn no nê một bữa, thỏa mãn khao khát của chính mình.

Nàng đi lên vài bước, nhìn thấy Bạch Cốt Tinh trên tay ôm một tiểu cô nương, nhất thời giận dữ!

Con yêu quái này, chỉ là một Bạch Cốt Tinh tầm thường, thế mà dám phá hỏng chuyện vui của nàng!

Hồ ly tinh này tuy chỉ là yêu quái có hơn một ngàn năm đạo hạnh, vẫn là có chút kiến thức, loại sinh vật như Bạch Cốt Tinh ngày trước nàng cũng từng gặp qua vài con.

Những khô lâu tinh này phần lớn vì một nguyên nhân nào đó, hồn phách không thể thoát ly thân thể đầu nhập luân hồi, thật nhiều năm sau, thu thập thiên địa oán khí, mượn xương cốt sống lại, là loại yêu tinh cấp bậc thấp kém nhất, cơ bản cũng không biết cách dùng yêu thuật, trong mắt nàng lóe lên một tia khinh thường, giống loài này chỉ là một mặt hàng tầm thường, nàng cho dù không thèm để ý, chúng nó mà thấy nàng thì cũng sẽ đi đường vòng.

Hồ ly tinh này tu vi cũng tạm coi là cao, cho nên đương nhiên bằng hữu của nàng một vòng luẩn quẩn cũng có tu vi tương đối, nàng trước kia cũng từng gặp qua một Bạch Cốt Tinh cũng là cấp bậc có vẻ cao, cũng không có năng lực hóa ra chỉnh tề thân thể, nhưng chí ít ra cũng đã có đầu óc, dù thế nào, Bạch Cốt Tinh có thân thể rất khó hình thành, vô cùng ít ỏi, lại thêm việc loài này không hình thành một tổ chức đoàn thể, các Cốt Đầu Tinh hình thành đều phân tán ở khắp nơi, phần lớn còn chưa tu luyện ra gì đã bị các yêu quái khác săn bắt làm đồ ăn, bởi vậy chúng nó số lượng sống sót được đã ít càng thêm ít, tộc Bạch Cốt Tinh này chính là một loài thấp kém yếu đuối, không giống hồ ly tộc là một yêu tộc khổng lồ, những Bạch Cốt Tinh này mà có chút suy nghĩ đều biết không thể trêu vào, thấy hồ ly tinh là tìm mọi cách tránh né đi đường vòng. Bởi vậy, nàng vẫn đều không có cơ hội biết được một việc...

Thí dụ như, khô lâu tinh tuy rằng yếu ớt về phương diện pháp thuật, nhưng là chúng nó tu luyện hình thành nanh vuốt sắc nhọn; thí dụ như, chỉ khô lâu tinh giai đoạn trước là không đầu óc ...

Hồ ly tinh am hiểu mị thuật, nhưng tên Bạch Cốt Tinh ngốc nghếch trước mặt này , không có đầu óc thì làm sao trúng mị thuật của nàng được?

Nàng sử dụng mị thuật đến cả nửa ngày với Cốt Đầu, liếc mắt đưa tình đến khóe mắt cũng rút gân, còn Cốt Đầu vẫn ôm Bạch Tiểu Linh đờ đẫn nhìn nàng mị nhãn bay tứ tung, làm lòng tự trọng của hồ ly tinh bị thương nghiêm trọng, nàng ta liền giận dữ nói: "Ngươi ít nhất cũng phải phản ứng một chút chứ!"

Bạch Tiểu Linh thật đúng là chỉ lo thiên hạ chưa đủ loạn,nàng trừng lớn mắt thấy rõ đằng sau hồ ly tinh có tới ba cái đuôi lông xù to tướng, liền la to: "A a a... Hồ ly tinh, yêu quái yêu quái! Cốt Đầu thúc thúc mau giết nàng giết chết nàng!"

Cốt Đầu không nói hai lời, giương móng vuốt đồ sát “yêu quái”.

Nó vẫn luôn bế đứa nhỏ trong tay, ngày ngày đều trầm mê trong việc nuôi dưỡng đứa nhỏ, đã muốn vài ngày mỗi khi mặt trời lặn liền đi ra ngoài đánh yêu quái. Cũng dể hiểu thôi, cô bé con này cả ngày khóc gào muốn đi bổ đôi yêu quái, thì đương nhiên người yêu thương cô bé, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa là Cốt Đầu đây, làm sao có thể không đánh cho Tiểu Linh vừa lòng!

Hồ ly tinh bất ngờ, không kịp phòng bị đã thấy Cốt Đầu bay tới, nó động tác nhanh như thiểm điện, năm ngón tay mọc ra móng vuốt, đầu ngón tay sắc nhọn giống như thần binh lợi khí trảm kim xẻ ngọc, đột nhiên đâm vào bụng nàng móc ra nội đan, có lẽ hồ ly tinh trước đây cũng không thể ngờ được giờ này hơn một ngàn năm nội đan nàng dày công tu luyện lại bị đoạt mất trong tay một con yêu đạo hạnh yếu ớt thấp kém, đến đầu óc còn chưa hình thành này.

Nàng che bụng ngã xuống đất run rẩy, máu tươi màu bạc theo vết thương trên bụng ròng ròng chảy ra, nàng là đại yêu quái, cho dù bụng bị rạch ra, bị móc mất nội đan cũng sẽ không phải chết ngay tức khắc, vẫn còn sức đánh một trận, nhưng thật giận điên người rằng móng vuốt của Cốt Đầu lại cùng lúc cắt luôn mọi mạch máu của nàng, móng tay sắc bén chỉ nhẹ nhàng phất qua một cái, hồ ly tinh ngay cả cái rắm cũng chưa phóng liền đi đời nhà ma .

Cốt Đầu ăn xong nội đan, lại đem thân thể đã chết của hồ ly tinh sau đó đã hóa nguyên hình cũng ăn sạch sẽ, ăn tới mặt dính đầy máu, lại còn rơi vãi, làm cho trên mặt đất toàn máu là máu, đến cuối cùng huyết nhục đã ăn lọt vào lồng ngực, hóa thành nhiều điểm hồng quang đều di động tới bên trong nội đan màu đỏ ở vùng não.

Bạch Tiểu Linh ở một bên xem sợ nổi da gà, nàng quay đầu chạy tới bên giường, ghé vào đầu giường nhòm nhòm, nam tử trẻ tuổi trên giường cả người không một mảnh quần áo, da thịt khô quắt, đã bị hút gần hết dương khí, mặt mày tái xanh, hơi thở mỏng manh, Bạch Tiểu Linh nghiêng đầu nhìn nửa ngày, ánh mắt đen lúng liếng như hạt châu đảo tới đảo lui: "Cốt Đầu thúc thúc, hắn đã chết chưa?"

Cốt Đầu ăn no ngồi trên mặt đất vận hành nội tức, nghe thấy giọng của tiểu bảo bối, nó liền mở mắt ra đứng dậy đi tới, ở đầu giường vòng vòng hai vòng. Ánh mắt của nó quá mức lạnh nhạt lạnh lùng làm Bạch Tiểu Linh sợ hãi đến rùng mình một cái.

Có cảm giác như cái tên trên giường không phải là người mà là một đầu lợn chết, mà Cốt Đầu thì đang suy nghĩ xem tốt nhất nên hầm, hấp hay kho tàu cái đầu lợn này thì ngon?

Bạch Tiểu Linh sợ tới mức chạy nhanh tới, lay lay xương một đầu ngón tay của nó, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nó, nhỏ giọng nài nỉ: "Cốt Đầu thúc thúc, đừng ăn hắn, đừng ăn..."

Cốt Đầu ngẩn người. Nó nghe không có hiểu, bất quá... Nó cúi đầu nhìn ngón trỏ của mình bị cái tay mềm nộn nhỏ bé của tiểu Linh Linh nhẹ nhàng nắm lấy, mắt sáng lên, cúi người ôm nàng, mang tâm trạng vui vẻ mà đi về.

...

Cốt Đầu ở trên nóc nhà vội vàng chạy, phía xa xa huyện nha đèn đuốc sáng trưng làm Tiểu Linh nhớ tới cha mẹ, liền nức nở: "Phụ thân... Ta muốn phụ thân!"

Cốt Đầu cúi đầu nhìn nàng, lấy từ trong lòng ra một con chuồn chuồn làm bằng vỏ cây trúc.

Bạch Tiểu Linh tức giận dùng sức đánh nó, nó lại vội vàng lấy ra kẹo đường dỗ nàng ăn, Linh Linh vẫn giật giật đầu nó hướng về phía huyện nha: "Nơi đó, nơi đó, đi tới đó, ta muốn phụ thân..." Nàng chỉ về phía huyện nha, nàng nhớ rõ phụ thân làm quan lớn, khẳng định sẽ ở nơi chủ chốt của địa phương, nơi đó lớn như vậy, phụ thân nhất định là ở đó.

Nàng muốn nhéo lỗ tai của Cốt Đầu lại nhéo không được, liền nhõng nhẽo muốn nó đưa mình tới đó, nhưng Cốt Đầu đã ăn no, lười biếng không muốn đi, huống hồ trời sắp sáng, nó đã nghĩ muốn trở về động ôm nàng ngủ, cho nên nó cũng không quan tâm Linh Linh muốn đi đâu, một đường thẳng tiến bay ra khỏi thành, Bạch Tiểu Linh thương tâm ghé vào nó ngực khóc òa lên.

Sau hôm đó, Bạch Tiểu Linh mới không hoàn toàn nguyện ý lại gần nó .

Nàng đi theo Cốt Đầu đợi vài ngày, cảm giác mới mẻ đã qua đi, bắt đầu nhớ tới cha mẹ, Cốt Đầu không đưa nàng trở về, nàng thực không vui, lại thêm cảm mạo cũng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nàng rất khó chịu, bắt đầu khóc nháo ầm ĩ, Cốt Đầu nếu tới gần nàng liền lại bị đánh, tuyệt không muốn cùng nó thân cận.

Cốt Đầu thực thương tâm, giữa đêm chạy tới thị trấn mang một đống kẹo trở về, Linh Linh vốn là đang ngủ ngon giấc, bị nó cứng rắn ép ăn kẹo đường, liền tức giận đến mức đem kẹo mà đánh nó, lại trèo lên người nó mà cắn xương bả vai.

Cốt Đầu thập phần cao hứng, thật nhanh ôm chặt nàng, nó nghĩ rằng Linh Linh lại cùng nó thân cận .

Đến buổi chiều, Bạch Tiểu Linh khóc thút thít nghẹn ngào ở trong lòng Cốt Đầu, Cốt Đầu thì lại ngủ gà ngủ gật, gắt gao ôm nàng, Linh Linh vốn ghét bỏ nó một thân toàn xương xẩu, ôm nàng thật không thoải mái, lúc này lại càng thêm tưởng niệm phụ thân.

"Ta muốn phụ thân, ô ô, phụ thân..." Bạch Tiểu Linh lại nước mắt lưng tròng.

Cốt Đầu bị nàng nháo tỉnh, loay hoay dùng khuỷu tay vuốt vuốt xoa xoa muốn dỗ nàng, Bạch Tiểu Linh chỉ lo ầm ỹ muốn 'Phụ thân', Cốt Đầu nghe âm thanh này riết, đại để cũng biết là có ý tứ gì, nháy mắt, nó thực bi thương, cúi đầu dùng mặt xương nhẹ nhàng ma sát mặt của nàng, chậm rãi phe phẩy khuỷu tay dỗ nàng, ánh sáng trong đồng tử màu đỏ nhợt nhạt lưu chuyển, dường như chứa đầy thương tâm cùng khổ sở.

Đến nửa đêm, Cốt Đầu ra ngoài động hấp thụ ánh trăng, Bạch Tiểu Linh ở trong động ngủ thật say, nhưng vẫn ô ô khóc. Cốt Đầu thỉnh thoảng quay đầu nhìn nàng, nó nghe thấy thanh âm liền tiến vào, yên lặng đứng một hồi trong bóng đêm.

Linh Linh mơ mơ màng màng khóc nức nở, nó cúi người ôm nàng vào trong lòng, xương ngón tay nhẹ nhàng đụng vào lông mi cong cong dính đầy nước mắt, dòng lệ trong suốt không ngừng tràn ra dưới lông mi, Cốt Đầu lại nhìn ra ngoài một hồi, không tiếng động sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng của nàng.

Đêm ngày thứ hai, Cốt Đầu lại ôm Linh Linh tiến vào thị trấn.

Bạch Tiểu Linh ở trong lòng nó đặc biệt hưng phấn, nàng tưởng Cốt Đầu muốn đưa nàng trở về, nàng cao hứng đến hỏng rồi, liền chủ động ôm lấy cổ Cốt Đầu, ngẩng mặt nhìn nó cười ha ha không ngừng, hai lúm đồng tiền đều lộ ra.

Cốt Đầu cúi đầu nhìn nàng, trầm tư một chút, sau đó... Xoay người hướng về phía cửa hàng kẹo mà đi.

Hôm nay chính là đêm huyết nguyệt, lại là ngày mở cửa âm phủ, qua giờ tý, trăm quỷ xuất hành, vô tình đi trên đường cái cũng có thể gặp những con quỷ thực lực cực mạnh, đến đại yêu quái hàng năm ẩn cư trên thâm sơn tu luyện cũng xuất động đến góp vui, mấy con yêu quái này cũng không có gì gọi là tình bằng hữu, một đường lại đây, gặp một ít tiểu yêu quái liền bắt lấy ăn luôn.

Cốt Đầu bình thường không ăn mấy thứ này, những thứ nó ăn đều là đồ thượng đẳng đại bổ, mấy con tiểu yêu này nó mới khinh thường không thèm ăn.

Nhưng mà nó khinh thường người ta, mấy đại yêu quái cũng không không thèm để ý nó, toàn thân một bộ xương, đến một hai lạng thịt cũng không có, cả người cao thấp có thể ăn cũng chỉ là một viên nội đan, bộ dạng còn không đẹp mắt!

Nhóm đại yêu quái vây quanh Cốt Đầu hai vòng, lại nhìn kĩ tiểu cô nương trong lòng nó từ đầu đến chân, ngửi vài cái, châu đầu ghé tai bàn bạc với nhau một phen, Linh Linh trong lòng Cốt Đầu tò mò nghe nửa ngày, một câu cũng không hiểu, chúng nó lại lập tức giải tán.

Cốt Đầu dường như không thèm để ý, ôm Bạch Tiểu Linh tiếp tục hướng về phía cửa hàng kẹo mà đi, ở trước ngã tư đột nhiên vọt tới cả đống tiểu yêu, nhiều đến mức tưởng như thủy triều tràn tới, chúng nó giống như đằng sau có mãnh quỷ đuổi theo, sắp mất mạng đến nơi mà hướng về đằng sau Cốt Đầu chạy hộc máu mồm, nháy mắt một cái đã vô tung vô ảnh.

Cốt Đầu ngu ngu ngơ ngơ, ôm Linh Linh một mình đứng ở trên đường cái trống trải, đột nhiên, ở trước chỗ rẽ nhảy ra một yêu quái thân thể nhỏ dài mặc hắc bào, nó thấy Cốt Đầu đang ngẩn người, có lẽ đây chính là một quỷ chết đói đi, đối với một Cốt Đầu chỉ có mỗi xương cũng có thể chảy nước miếng, nó 'Ngao' một tiếng, giương nanh múa vuốt hướng về phía Cốt Đầu mà xông tới.

Cốt Đầu chiếm ưu thế ở chỗ sức mạnh cùng tốc độ, con yêu mặc hắc bào còn chưa kịp xông tới, thân hình nó vừa động, đã lắc mình xa đến mấy chục trượng, đại yêu quái hắc bào một trảo không thành lại đánh tới trảo thứ hai, Cốt Đầu ôm Linh Linh né tránh khắp nơi, nó liền theo sát sau đó trái một chưởng phải một chưởng, một đường lao thẳng về phía hướng cửa hàng kẹo ở phố phía đông.

Lúc này phố đông đã sớm được quan quân bao vây lập trận địa, Bạch đại nhân ôm cây đợi thỏ, đã sớm chờ ở nơi này.

Đêm trước Lộ Hồi tử đạo trưởng bị bầy yêu đánh cho hộc máu, nay vẫn trọng thương nằm trên giường, Bạch đại nhân hai ngày nay đi khắp các thị trấn phụ cận tìm các đạo quan, mời tới rất nhiều đạo sĩ, tu vi so le không đồng đều, thắng ở nhiều người, liền mong muốn phá hư cái vụ tụ tập huyết nguyệt đêm lần này. Trăm quỷ xuất hành, yêu ma hoành hành, cửa hàng kẹo bị vây trong ánh lửa mấy ngày liền, tự nhiên đưa tới vô số yêu quái vây xem.

Những đạo sĩ này bình thường thu yêu tróc quỷ tuyệt đối là không nói chơi, nhưng mà tối nay là trăm năm khó gặp đêm trăng chí âm, là sự kiện đặc biệt được yêu ma quỷ quái mong chờ, số lượng yêu ma đi ra quấy rối nhiều đến kinh người, bọn họ cũng không dám tùy tiện hành động, chỉ là đám yêu quái này thấy bọn họ liền rất khó chịu.

Đám đạo sĩ này bình thường đối phó chúng nó không tính, tối nay là sự kiện đặc biệt quan trọng mà chúng nó đã chờ đợi từ lâu, thế mà còn không biết điều muốn ra đây gây rối, đám yêu quái này thật rất muốn cho bọn họ một bài học.

Chúng nó mới đầu còn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là giống như hổ rình mồi mà vây quanh đây trong vòng trăm trượng, trên trời dưới đất đầy những cô hồn dã quỷ, số lượng khổng lồ dày đặc tầng tầng lớp lớp, che khuất đi cả bầu trời cùng mặt trăng, khắp nơi đầy yêu ma quỷ quái, ngay cả nơi để đặt chân cũng không có, nhóm đạo sĩ liền kiên trì cùng chúng mắt to trừng mắt nhỏ, một đám mặt ngoài trấn định, bên trong lặng lẽ run rẩy tâm hồn.

Sau yêu quái càng tụ tập càng đông càng nhiều, chúng nó dần dần thôi lo lắng, không biết là kẻ nào la lên một tiếng, bầy yêu nhất loạt xông lên, đi đầu là đại Mãng Xà tinh anh dũng ở trước nhất, nó dùng cái đuôi cuồn cuộn nổi vân đập lên một tiểu đạo sĩ, hứng trí bừng bừng trêu đùa vô cùng vui vẻ, mặc hắn ta chạy nhanh như bay, rồi lại dùng cái đuôi kéo tiểu đạo sĩ 'Sưu' một chút bay qua bên này, lại 'Sưu' một chút bay qua bên kia, làm tiểu đạo sĩ choáng váng nôn thốc nôn tháo, còn nó chơi vui đến bất diệc nhạc hồ.

Trước cửa hàng kẹo thời điểm đắt hàng nhất còn không náo nhiệt bằng lúc này, bầy yêu chính thức bắt đầu cuộc vui của chúng nó, trên đường cái cũng chỉ toàn gặp yêu quái đuổi yêu quái, yêu quái đuổi đạo sĩ, yêu quái đuổi quan binh, khắp nơi gà bay chó sủa.