Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Chương 19: Sự cố chấp của tên ngốc Mãng xà tinh với Cốt Đầu “Ngươi phải nghe thấy ta! Phải nghe thấy ta!!!”

Editor: Ưu Tịch

Bạchđại nhân nghiến răng nghiến lợi lòng nóng như lửa đốt chạy theo. Hắn mới đuổi theo ra đến sân,BạchCốtTinhtên ngốc này bỗng nhiên lại xuất hiện, từ trên trời giáng xuống ngay trước mặt hắn, lúc này trong tay nó lại xuất hiện một cái bao rất lớn.

Nó đemgánh nặng nhét vào trong tayBạchđại nhân, bên trong đềulàquần áo bình thường Linh Linh hay mặc cùng vài món đồ chơi. Nó giống như muốn nói chuyện thật nghiêm túc vớiBạchđại nhân, cố gắng há miệng vài lần. Nhưng những gì nó có thể nói chỉlà: "A a a..." -vài âm tiết đơn độc vô nghĩa.

Nó trầm mặc một chút, lại há mồm: "A, a a a..."

Nó biếtBạchđại nhân nghe không hiểu, nó vẫn cứ nói rất nhiều.

Nó nói Linh Linh buổi tối ngủ thường hay đá chăn, nhất định phải cùng nàng ngủ. Nàng ngủ trưa chỉ có thể ngủ nửa canh giờ, không thể ngủ nhiều, bằng không giờ giấc buổi trưa của nàng sẽ trở nên hỗn loạn;

Nó nói Linh Linh yêu nhất luyện viết chữ, mỗi ngày đều phải viết khoảng hơn ba trang giấy lớn. Không thể để nàng viết nhiều hơn, nếu không tay nàng sẽ đau, cổ cũng sẽ mỏi;

Nó nói Linh Linh mê một loại đồ chơi,làlàm từ một đống mảnh gỗ xếp lại. Nó không biết thứ đó gọilàgì, nhưng không sao, nó mang đến đây rồi;

Nó nói Linh Linh yêu sạch sẽ, phải cho nàng thường xuyên tắm rửa. Linh Linh thích một loạitinhdầu màu trắng, nó cũng đã mang đến, cho nên không phải lo dùng sai đồ. Cũng nhất định không thể dùng một loạitinhdầu màu đỏ, trên người Linh Linh sẽ nổi đầy mẩn đỏ giống nhưlàbệnh sởi;

Nó nói buổi tối trước khi đi ngủ Linh Linh thích ở trên giường lăn lộn chơi đùa. Không cần dỗ nàng, nàng nghịch mệt rồi sẽ tự lăn ra ngủ;

Nó nói Linh Linh khi ngủ có đôi khi sẽ chảy nước miếng,làdo ban ngày chơi mệt, buổi tối ngủ sẽ rất say, môi không ngậm được, không phải do răng có vấn đề, cũng không phải sinh bệnh ...

Nó càng nói càng muốn khóc, càng nói càng luyến tiếc. Nó không thể hiểu, vì sao nhất định phải để Linh Linh lớn lên?

Cho dù nàng vẫn nhỏ bé như vậy, nó cũng vẫn luôn thương nàng, cũng vẫn luôn cưng nàng sủng nàng, chăm sóc nàng, trân trọng nàng, nó cũng không chê nàng nhỏ bé... Nó ủy khuất đến muốn khóc tới nơi rồi.

Nhưng mà, nó lại nghĩ tới hình ảnh Linh Linh hoạt bát vui vẻ, khỏe mạnh sinh động kia…

Nó cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang ngủ say trong lòng mình. Nàng nhỏ như vậy gầy như vậy, sắc mặt xanh xao vàng vọt, yếu ớt như vậy không khỏe mạnh như vậy...

Nó cắn chặt răng, đemLinh Linh giao choBạchđại nhân, hôn thân thiết lên cái trán của nàng, xoay người rơi lệ, chạy vội đi mất.

Bạchđại nhân cao hứng muốn điên rồi! Hắn ngơ ngác nhìn nữ nhi trong lòng, cảm giác lại vô cùng không chân thực. Hắn cảm thấy giống như đang trong một giấc mộng, một giấc mộng mà hắn đã mơ đi mơ lại trong vòng bốn năm qua. Hắn vẫn còn đang hốt hoảng, chỉ lo cúi đầu ngơ ngác nhìn nữ nhi trong lòng đang im lặng ngủ say. VẫnlàHi Chân hiện thân, vẫy tay giải pháp thuật thi triển trên người Linh Linh, đemLinh Linh gọi tỉnh.

Linh Linh mở mắt ra. Ánh mắt nàng vẫn như cũ trong trẻo sáng ngời, thần thái lung linh. Hi Chân nhìnBạchNgọc Thư dường như vẫn còn đang trong trạng thái hốt hoảng, trong lòng thở dài: "Linh Linh,làphụ thân muội đó nha."

Linh Linh trái phải nhìn xung quanh: "CốtĐầu thúc thúc..."

CốtĐầu giờ này chắc còn đang ngồi khóc bên chân tường đằng xa thôi...

Hi Chân dỗ Linh Linh. Qua một hồi lâu sau, mắt nàng rưng rưng nước nhìnBạchđại nhân, sợ hãi hô: "Phụ thân..."

Bạchđại nhân nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống. Giờ này hắn chỉ thiếu nước không gào khóc, bảo bối trong lòng hắn a, bảo bối mà hắn đã mất đi rồi tìm lại được! Hắn đã không biết phải làm gì nữa, hắn run rẩy ôm lấy nàng, mà đáng thương thay lại không dám dùng sức. Đến những ngón tay cũng run run muốn chạm vào khuôn mặt nàng, muốn xem xem nànglàchân thực hay chỉlàảo giác của hắn, mà cũng không dám… Đây quả thựclàchứng cuồng yêu nữ nhi. (cứ tạm dịch vậy đi…)

VẫnlàBạchphu nhân quyết đoán, vửa rơi lệ vừa đoạt lấy nữ nhi gắt gao ôm vào lòng, mặt vùi vào cổ của nàng, nước mắt nóng bỏng cứ thế rơi trên làn da non nớt mềm mại của tiểu cô nương: "Linh Linh, Linh Linh, nữ nhi đáng thương của ta..."

...

Bạchđại nhân hết khua chiêng gõ trống lại đốt pháo rồi hào phóng phát bao lì xì. Cao hứng tới hơn nửa đêm, hắn mới phát hiện một vấn đề đại sự vô cùng quan trọng —— khuê nữ tại sao lại không lớn lên a?

Hắn hấp tấp đêm hôm khuya khoắt chạy đi gõ cửa từng y quán, đemtất tần tật các đại phu tốt nhất thị trấn tới. Sau một phen chẩn trị liền có kết luận, tiểu cô nươnglàdo dinh dưỡng không cân đối, huyết khí không đủ cho nên sinh trưởng chậm chạp không thể lớn!

Bạchđại nhân hận đến ngứa răng, hắn muốn đemBạchCốtTinhkia ngàn dao chém chết!

BạchNgọc Thư lúc này bế Linh Linh cũng không lập tức bỏ đi, mấy năm qua bên người hắn cũng có vài đạo sĩ có chút bản lãnh. Hắn không có biện pháp đối vớiBạchCốtTinh, nhưng nay hắn có hậu thuẫn, thì hắn sợ cái gì?

Hắn lập tức truyền thư đi Nam Hoa thỉnh Hư Không thượng nhân chạy xuống bắt yêu, không giết chếtBạchCốtTinhhắn thề không bỏ qua.

...

CốtĐầu lại nhớ tới cái sơn động đầu tiên hắn ở cùng Linh Linh.

Sơn động hoang phế rất nhiều năm, kết đầy mạng nhện. Nó ở trong sơn động đi tới đi lui, tìm kiếm không ra dù chỉ một dấu vết của sự sống. Lúc này tâm tình của nó phi thường tồi tệ, ngồi trên một phiến đá, cổ họng phát ra âm thanh “ Ô ô…”.

Tên ngốc này hiện tại có trí nhớ so với trước kia tốt hơn không phải chỉ một chút. Nó vì muốn có thể chiếu cố Linh Linh thật tốt, liền bắt buộc chính mình nhớ được mọi việc, cố gắng sử dụng đầu óc. Như thế có thể nhớ được những chi tiết nhỏ để chiếu cố đứa trẻ, miễn cho về sau quên, chiếu cố Linh Linh không tốt. Vài năm qua nó đều ăn những yêu quái có nội đan bổ thượng thừa, sau lại cố gắng tăng tu vi chủ yếu để bồi bổ đầu óc. Tuy rằng tốc độ đầu óc phát triển cực kỳ chậm, giờ nó cũng miễn cưỡng coi nhưlàcó đầu óc đi. Cho nên giờ nó không dễ dàng liền quên Linh Linh như vậy, mấy ngày nay đều ngơ ngác nằm ở trong động, huyết đồng ảm đạm. Đã vài ngày không nhúc nhích, trong động vài con nhện đen vây quanh nó nghiên cứu nửa ngày, xác địnhCốtĐầu đã chết, liền nhanh chóng “làm việc”, ở trên người nó kết đầy mạng nhện, đến nay cũng chưa dỡ bỏ.

Hi Chân ở trong núi bắt gặp Vương đại Mãng Xàtinh, tên ngốc này đang ở sâu dưới đáy hồ lười biếng bơi qua bơi lại. Thân thể nó thật lớn, vừa thô vừa dài, đã sắp hóa rồng, trên người những cái vảy kim sắc óng ánh lóe lên. Bên cạnh đầm, bảy, tám con tiểu yêu mang gà đến để biếu nó, tên ngốc này thật giống như cá heo, nhảy thẳng lên đớp lấy mồi, ăn đến no thì thôi.

Hi Chân cảm thấy nếu để đại nhân ăn được tên đại gia hỏa này, tu vi ít nhất cũng phải tăng tiến đến cả ngàn năm. Cũng maylàcon yêu trước mắt còn chưa vượt qua kiếp hóa rồng, không tínhlàrồng thực sự, giết nó cũng không coilàmột tội nghiệt lớn. Nàng niệm một đạo định thân phù, bắt nó biến thành một con rắn nhỏ có thể bỏ túi, định bụng mang về choBạchCốtTinhbồi bổ. Mãng Xàtinhthật bất mãn: "Uy, đại gia ta đây dù gì cũnglàsơn lâm đại vương, uy phong lẫm lẫm đại Mãng Xà, ngươi làm sao có thể quá đáng như vậy, đi biến ta thành một tiểu mãng xà nhỏ nhắn đáng yêu như thế này! Thật quá đáng! Thật mất mặt!"

Bên cạnh đó mấy con dã yêu liền la hét thảm thiết, gào khóc đau khổ: "Đại vương a đại vương, ngươi chết thảm quá!"

Mãng Xàtinhở trên tay Hi Chân tức giận giãy dụa: "Uy! Lão tử còn chưa có chết, các ngươi đám rùa con này có phải thực mong ta chết để có thể đembàn tọa (cái mông) đặt lên ghế ngồi của bản đại vương, bản đại vương cắn chết các ngươi bây giờ cái đám phản bội!"

Hi Chân ngại nó nói nhiều, nắm vào tấc đuôi thứ bảy (tử huyệt của rắn) của nó mang vào trong động. Mãng Xàtinhkia liếc mắt một cái liền nhận raCốtĐầu đang nằm ngay đơ trong động, nó quay đầu trái phải hết tìm rồi kiếm Linh Linh: "Ngao ô, tiểu quai quai (dễ thương, cứ để thế cho dễ đọc nhé) đâu, tiểu quai quai ở nơi nào đâu? Tiểu quai quai, ngươi mau đến đây! Ta nhớ ngươi nhiều lắm đấy..."

Nó còn đang lắm mồm, Hi Chân liền bắt nó nhấc tới trước mắt: "Ngươi biết đại nhân của chúng ta sao?"

Nó lắc lắc thân mình, từ trên tay Hi Chân giãy rơi xuống đất. Trên mặt đất trong nháy mắt bỗng hiện ra một tiểu cô nương, mặc một thân váy mềm màu hồng thêu hoa lựu, đôi mắt thật to vụt sáng vui vẻ, ngồi dưới đất chỉ vàoCốtĐầu: "Ta muốn hắn nghe thấy ta."

Tên ngốc tử này cũng thật cố chấp, nhiều năm trướcCốtĐầu liếc cũng không liếc nàng một cái, nó canh cánh trong lòng đến nay. Hi Chân ôm cánh tay cao thấp đánh giá, nó và Linh Linh bộ dạng giống nhau như đúc, nàng cũng động tâm tư: "Ngươi một thân yêu khí, đại nhân vừa nhìnlàcó thể đoán được."

Mãng Xàtinhchu miệng: "Ta mặc kệ, hắn không phải thích tiểu hài tử sao? Quản gìlàngười hay yêu quái, bộ dánglàtiểu hài tử không phải được rồi? Ngao ngao, ta muốn hắn nghe thấy ta."

Nó nói xong liền hướngCốtĐầu chạy tới, thân mình mềm mại hung hăng nhào vào trên ngực nó.CốtĐầu giật mình ngồi dậy. Con nhện nằm ngủ trên mặt nó cả buổi sáng sợ tới mức giật nảy người, nhắm thẳng vào trong ngựcCốtĐầu chạy trốn như sắp mất mạng.

CốtĐầu gắt gao ôm Linh Linh, tên ngốc này vài ngày chưa ăn gì giờ đói đến choáng váng, với lại nó quá kích động, nhất thời cũng không nhận ra thật giả. XàtinhLinh Linh ôm lấy cổ nó vênh mặt đắc chí: "Nghe thấy ta nghe thấy ta."

CốtĐầu giật mình như tỉnh mộng, cúi đầu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lại thật cẩn thận hôn lên mặt của nàng. Hắn chân tay luống cuống, hôn lại sờ, vừa im lặng buộc chặt cánh tay ôm chặt nàng, xươngcốtcả người cứ run lên nhè nhẹ, lách ca lách cách, kích động không thôi.

"Nghe thấy ta, ngươi nghe thấy ta a ——" Mãng Xàtinhgấp đến độ sắp phun lửa, ở trong khuỷu tayCốtĐầu chui tới chui lui,CốtĐầu cũng nghe thấy nàng, nhưng khổ nỗi tên ngốc này lại không hiểu được. Xàtinhmặt đối mặt với nó, nó liền dùng sức hôn Linh Linh, miệng xương làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn in vết chỗ hồng chỗ trắng, nó lại sợ tới mức vội vàng lấy tay xoa xoa cho nàng. Cả người nó luống cuống, không biết làm sao mà tay chân nó cũng không biết nên để chỗ nào .

Hi Chân xoay người rời đi. Nàng nghĩ, có lẽ đâylàkết cục tốt nhất.

Nàng ở trước cửa sơn động gặp lại mấy con tiểu yêu quái lúc nãy, cái đám này đang châu đầu ở một góc, bát quái tám chuyện:

"Đại vương ngươi rất đáng xấu hổ, đại Mãng Xà cư nhiên cải trang thành Lolita, ghê tởm!"

"A phi, sao lại có thể cải trang thành tiểu cô nương dễ thương đáng yêu! Đại vương ngươi phải có tiết tháo a a a a..."

"Đại vương nguyên lailàyêu thúc thúc! Ô ô, ta cũng muốn đại thúc, ta muốn đại thúc —— "

XàtinhLinh Linh chỉ lo ở trên ngườiCốtĐầu.CốtĐầu một thân chỉ toàn xương, nàng nghịch đến cao hứng phấn chấn.CốtĐầu nằm ngửa trên mặt đất để mặc nàng nghịch ngợm, huyết đồng của nó lóe sáng, tựa như chiếm được bảo bối trân quý nhất gian mà không gì đổi được của nó- Linh Linh.

Xàtinhlại bổ nhào vào trên người hắn, cằm ở trên miệng xương của hắn cọ cọ, da thịt mềm mại cọ đến thiếu chút nữa xướt da cũng không quan tâm: "Ngao ngao,CốtĐầu thúc thúc, về sau ngươi nuôi ta, ta muốn ngươi nuôi ta."

CốtĐầu ôn nhu sờ sờ mặt của nàng.

Xàtinhnghiêng đầu nhìn nhìn đầuCốtĐầu, có thể thấy ẩn ẩn bên tronglàhồng sắc quang mang,lànội đan của nó...

Bất quá đâu, Mãng Xàtinhlại ở trên ngườiCốtĐầu lăn lộn vui vẻ—— ngao ngao, nó vẫnlàthích một thânCốtĐầu so với áo giáp còn cứng rắn hơn, cọ da rất có lực, thoải mái đã chết.

Mãng Xàtinhmỗi khi đến thời điểm lột da, nó liền thích ở trên nham thạch, nhánh cây cọ loạn xị ngậu. Hiện tại có mộtBạchCốtTinhtoàn thân xươngcốtcứng rắn, nàng vui vẻ vô cùng, mấy ngày nay nàng liền ở trên ngườiCốtĐầu cọ cọ không ngừng. Nàng không dám hóa thành nguyên hình cọ da rắn của chính mình, chỉ có thể ở trên ngườiCốtĐầu cọ cho đỡ ngứa. Hôm nay, Hi Chân từ sáng đến tối, vài lần lại đây đều thấyCốtĐầu nằm ngửa trên động không nhúc nhích, còn con yêu quái kia thì cọ loạn cả lên, Hi Chân thở dài, chỉ có thể một mình xuống núi.

Hư Không thượng nhân đã mang theoBạchTiểu Mậu tự mình tới thu yêu. Dù sao cũnglàcùng ái đồ tự mình thu nhận, cho nên lần này Hư Không thượng nhân tự thân xuất mã.BạchTiểu Mậu một đường chạy nhanh như gió, vừa đến nơi liền chạy thẳng tới phòng cha mẹ: "Muội muội, muội muội..."

BạchTiểu Linh còn có chút không quen, nàng cùng người nhà tách ra bốn năm, rất nhiều việc đều đã quên. Cũng may nàng cũng tiếp thu khá mau, rất nhanh có thể gọiBạchphu nhân 'Mẫu thân mẫu thân' ngọt ngào kêu.Bạchphu nhân mấy ngày nay nước mắt vẫn không ngừng rơi, Linh Linh gọi nàng một tiếng, nàng liền nhịn không được rơi lệ.

Tiểu Mậu vừa vào phòng liền chạy thẳng về phía Linh Linh.Bạchphu nhân vội đemLinh Linh ôm lấy đến tránh ra một bên, mắng con: "Đừng dọa muội muội."

BạchTiểu Mậu ngốc lăng. Hắn bỗng nhiên kêu to: "Nương, nương, muội muội như thế nào không lớn lên?"

"Ca ca, ta bị trư trư chứng." Linh Linh biết tiểu nam hài nàylàca ca, miệng nàng cũng rất ngọt.

Bạchđại nhân vừa vặn đi theo vào phòng, việc đầu tiênlàđi tới ôm Linh Linh, dỗ dành nàng: "Linh Linh không phải bị trư trư chứng, chẳng qualàăn không tốt ngủ không tốt. Về sau mẫu thân mỗi ngày đều làm rất nhiều đồ ăn ngon, Linh Linh rất nhanh có thể lớn lên."

Linh Linh ánh mắt trừng thật lớn: "Ta đây muốn bộ dạng lớn giống như ca ca vậy."

Bạchđại nhân miệng cười mà mắt thì ngậm lệ, cụng nhẹ vào cái trán của nàng: "Cao như phụ thân lớn như phụ thân vậy."

Linh Linh lo lắng rũ mắt xuống, nhìn nhìn cánh tayBạchđại nhân vô cùng chắc khỏe, rối rắm: "Nếu vậy thì phụ thân sẽ không ôm nổi Linh Linh."

Bạchđại nhân lúc nàylànở nụ cười chân thật, nữ nhi của hắn sao lại đáng yêu thế chứ! Hắn lại thơm khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Linh một cái, thấp giọng nói: "Phụ thân ôm được, cho dù phụ thân già đi yếu đi thân còng xuống, phụ thân đều có thể ôm được Linh Linh."

Linh Linh nghiễm nhiên yên tâm !

Nàng đi theo bên cạnhBạchđại nhân nhìn người làm trên dưới, có chút khiếp sợ nhìnBạchTiểu Mậu.BạchTiểu Mậu lúc này mặc một bộ quần áo của phái Nam Sơn, đang đưa cho muội muội xem cái gì gì đó. Hắn bái sư không đến ba năm, học đềulàvõ công trụ cột thân thể, còn chưa được học đạo thuật. Lúc trước khi xuống núi liền xi đại sư huynh dạy riêng hắn cách gấp hạc giấy pháp thuật. Hắn học đại sư huynh khẩu quyết niệm hơn một lần, giấy hạc bay lên trời liền hóa thành một tiểu tiên hạc bộ lông óng ánh, ở trên đầu bọn họ nghịch ngợm xoay cánh bay tới bay lui, vô cùng chân thật sống động.

Linh Linh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, mở lớn miệng, ngốc nghếch ngơ ngác nhìn giấy hạc đang bay loạn trên nóc nhà, vừa nhìn vừa trợn mắt há hốc mồm: "Ca ca thậtlàlợi hại!"

BạchTiểu Mậu dịu dàng xoa xoa đầu nàng, cảm giác thành tựu chưa từng có.