Người sáng tạo ra bộ công pháp thôn phệ lôi điện này nếu không phải kẻ điên thì hẳn phải là siêu cấp cường giả đỉnh thiên lập địa, phong vân một cõi. Hắn tò mò hỏi: "Vị tiền bối nào đã sáng tạo ra bộ công pháp bá đạo này"

- Bộ công pháp này do phụ thân ta truyền lại cho ta, phụ thân ta đạt được trong một vùng di tích thượng cổ. Thanh Mai nhàn nhạt đáp.

Dịch phong gật gù, sắc mặt lộ vẻ trầm tư, trong lòng hắn đang có sự phân vân và chần chừ. Công pháp Đế cấp trong truyền thuyết này có sức hấp dẫn vô cùng đối với hắn, tạo cơ sở vững chắc trên con đường cường giả của hắn. Chỉ là sự hung hiểm trong phương pháp tu luyện đặc thù này. Thanh Mai ở bên cạnh cũng chỉ trầm mặc, như có điều suy tư lặng lẽ chờ lựa chọn của hắn.

Hắn nhắm mắt lại, hắn như đang thấy rõ lại cảnh tượng bản thân mất hết tu vi trở thành phế vật, hắn thấy Tiểu Uyển phản bội hắn, hắn thấy cảnh tên thanh niên đã dụ dỗ Tiểu Uyển kia khi nhục hắn, hành hạ hắn thảm hại không khác gì dẫm đạp con sâu cái kiến, hắn nhìn thấy cảnh thôn dân trấn Thanh Sơn khắc khổ tu luyện để đấu tranh sinh tồn trong thế giới này. Một thế giới cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua, không có quy tắc, quy tắc có chăng chỉ là quyền đầu của ai mạnh hơn mà thôi, kẻ yếu chỉ có thể phục tục, cúi đầu trước kẻ mạnh...

Muốn trở thành cường giả, ngoài cơ duyên, ngoài thiên phú bẩm sinh ra, thứ trọng yếu nếu muốn mạnh hơn người khác cần phải có sự khắc khổ tu luyện hơn người, trải qua thiên truy bách luyện, tinh phong huyết vũ tẩy lễ, phú quý hiểm trung cầu. Ta, muốn trở thành cường giả, ta muốn báo thù, ta muôn làm chủ vận mệnh của ta. Đã chọn, ta phải chọn công pháp mạnh nhất, tu luyện dù có thất bại nhưng đạo tâm ta kiên định, ít nhất cũng không thẹn với lòng, ít nhất không chịu sống kiếp kiến hôi. Nếu ta thành công chính là lúc ta phá kén hóa điệp, ân ta sẽ trả thù ta tất báo, bất giác khi nghĩ đến một chữ ân, trong lòng hắn lờ mờ có bóng giáng tiểu nha đầu Mạc Tuyết.

Dịch Phong hai mắt từ từ mở ra, lóe lên những tia minh ngộ, hắn nở một nụ cười tự tin và sáng lạn:

- Lão yêu bà, ta muốn tu luyện Viêm Lôi Quyết.

Thanh Mai mỉm cười, ánh mắt lộ một tia tán thưởng:

-Muốn học công pháp của ta trước tiên phải bái sư.

- Bái sư??? ta không muốn bái sư, "kiếp trước" khi tiếp nhận truyền thừa của một vị tiền bối, ta đã khấu đầu trước bài vị của người, tôn lão làm sư tôn của ta. Vi phạm lời thề, phản bội sư tôn là trời tru đất diệt a.

Dịch Phong thở dài, lộ vẻ bất đắc dĩ. Chợt ánh mắt hắn sáng lên:

- Hay là ta sẽ gọi bà là tỷ tỷ, thần tiên tỷ tỷ Thanh Mai.

Hắn đảo đôi tặc nhãn qua dung nhan diễm lệ của lão yêu bà, lộ ra một nụ cười hèn mọn và đắc ý. Lão yêu bà này hẳn đã trên trăm tuổi, tuy nhiên người tu luyện có được thọ nguyên vượt xa phàm nhân, dung mạo cũng giữ được vẻ thanh xuân. Lão yêu bà thoạt nhìn cao lắm cũng chỉ hai lăm, hai sáu tuổi. Ai dám bảo một mỹ nữ xinh đẹp động lòng người như thế này là một lão thái bà. Sách sách...

Thanh Mai che miệng cười, phụ nữ a, ai cũng muốn mình trong mắt chúng nhân luôn tươi trẻ xinh đẹp, nàng cười khúc khích, hé môi son nói:

- Như vậy cũng được, bất quá ít nhất phải tu luyện đạt tới Đấu Sĩ mới có thể tu luyện công pháp. Ngươi bây giờ không khác gì một người phàm, đến cửu đoạn đấu khí nhập môn cũng chưa đến. Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi phương pháp tu luyện đấu khí.