Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 67: Cố gái có hồi ức trắng tinh ấm áp, cảnh ngộ bất hạnh và ham muốn của vị khách không mời

Cô gái áo đỏ xuất hiện, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Tiêu Bắc nhận ra đó chính là người đã xuất hiện trong hành lang nhà hát rồi mất tích, bèn hỏi, “Cô là…”

“Chờ chút.” Lam Minh vươn tay ngăn Tiêu Bắc lại, “Thân phận của cô ta có chuyện.”

Lưu Tẩm vô thức lui về phía sau, vì cô gái áo đỏ nọ đăm đăm nhìn gã, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại có chút nghi hoặc… cảm giác rất khó hiểu, cũng rất ngu ngơ.

“Đây là người đúng không?” Cảnh Diệu Phong thình lình hỏi Bạch Lâu.

Bạch Lâu đang nghi hoặc, trong lòng nói đúng vậy a, đây là người a, bèn gật đầu “Ừ” một tiếng. Ừ xong rồi mới phát hiện Cảnh Diệu Phong bên cạnh đang thỏa mãn cười, trên mặt mang vẻ ‘gian kế đã thực hiện được’.

Bạch Lâu liếc xéo anh, Cảnh Diệu Phong càng thêm đắc ý.

Mọi người đợi một lúc lâu, chỉ thấy cô gái nọ đột nhiên mở miệng nói, cô nhìn chằm chằm Lưu Tẩm hỏi, “Anh mang nhiều người tới làm gì? Bọn họ đều là bắt quỷ, anh dẫn bọn họ tới đối phó với tôi sao?”

Lưu Tẩm nhún nhún vai, “Hiểu lầm thôi, tình cờ gặp thôi…”

“Ngươi là ai?” Lam Minh nhíu mày, “Là người hay quỷ?”

“Chắc là người.” Cô gái nọ thấp giọng nói một câu, “Không nhớ rõ nữa.”

“Không nhớ rõ?” Tiêu Bắc không quá hiểu ý của cô.

“Tôi không biết, sau khi tôi tỉnh lại, thì phát hiện mình trở nên như thế này, cái gì cũng nhớ không được.” Cô gái lắc đầu.

“Cô tên gì a?” Tiêu Bắc hỏi.

Lưu Tẩm bên cạnh nói, “Cô ta gọi Tiểu Ái.”

“Họ gì?” Mọi người hỏi gã, Lưu Tẩm nhún nhún vai, “Không biết nữa.”

“Cậu qua lại với người ta mà ngay cả họ tên cũng không hỏi sao?” Tiêu Bắc nhíu mày.

“Tôi hỏi làm gì.” Lưu Tẩm nhún nhún vai, “Tôi làm sao nhớ nổi tên nhiều phụ nữ như vậy, tất cả đều gọi thân ái, đỡ việc.”

“Cậu…” Tiêu Bắc dùng vẻ mặt hiểm ác mà nhìn gã, “Cậu coi chừng nhiễm bệnh, tùy tiện hạ lưu!”

“Oan quá đi, tôi biết chọn đàn bà chứ bộ.” Lưu Tẩm vẻ mặt mang đầy ý cười, “Không có tùy tiện.”

“Tôi quên rồi.” Tiểu Ái lắc đầu, “Tôi nhớ rõ mặt anh ta, cho nên sau khi thấy anh ta, vẫn luôn theo.”

Lưu Tẩm mỉm cười, “Chắc là tại tôi có sức hấp dẫn.”

“Chiều hôm qua cô tới nhà hát làm gì?” Tiêu Bắc đột nhiên hỏi.

“Mỗi ngày tôi đều đi dạo trên phố, tìm xem nơi nào tương đối quen thuộc, ngày hôm qua khi đi ngang nhà hát, tôi cảm thấy rất quen thuộc, cho nên đã đi vào.” Tiểu Ái trả lời.

“Vậy lúc tôi đi lấy dép?” Tiêu Bắc hỏi, “Sao cô lại đi?”

“Tôi thấy được một bóng người quen thuộc, nên đuổi theo.”

“Người quen?”

“Không biết, tôi nghĩ tôi biết người kia, cho nên đuổi theo.” Tiểu Ái trả lời, “Nhưng người nọ đã rời khỏi rồi.”

“Trông cô ấy hình như là bị mất trí nhớ.” Bạch Lâu nói.

“Tiểu Ái…”

Cảnh Diệu Phong đột nhiên vuốt cằm, “Hình như tôi nghe ở đâu rồi.”

Tất cả mọi người nhìn anh, Tiêu Bắc tự nhủ, Cảnh Diệu Phong nhận biết thì hẳn là không quá tốt, anh nhận biết không phải tội phạm giết người thì là người bị hại.

“Không đâu, tôi không nhận ra anh.” Tiểu Ái lắc đầu, nhìn Cảnh Diệu Phong, “Cho tới bây giờ chưa từng gặp.”

“Ý các người là… cô ta không phải quỷ?” Lưu Tẩm dường như thở phào nhẹ nhõm.

Lam Minh khẽ gật đầu, nhìn Bạch Lâu, “Vậy vừa nãy ai dùng huyễn thuật giam cầm linh hồn?”

“Kẻ đó chắc là đã chạy.” Bạch Lâu nhìn trái nhìn phải một chút, nói, “Dùng huyễn thuật giam cầm linh hồn cần ma lực rất cường đại, cô ấy không làm được.”

“Trước tiên dẫn tới bệnh viện kiểm ra một chút đã.” Cảnh Diệu Phong còn đang suy nghĩ, “Vẫn cứ thấy hình như từng gặp.”

“Đẹp như vậy, lại quen thuộc nhà hát, có thể là minh tinh không? Tôi thấy thân hình cô ấy đẹp như vậy hình như từng luyện vũ đạo.”

“Ừm.” Tiểu Ái gật đầu, “Tôi biết khiêu vũ, biết ba lê và nhảy hiện đại.”

“Không phải là minh tinh quá nổi tiếng đâu.” Lưu Tẩm ở một bên mỉm cười, “Mỹ nữ nổi tiếng thành phố S tôi đều quen.”

Tiêu Bắc rất bất mãn mà liếc gã, người này thật đáng ghét.

“Được rồi.” Lưu Tẩm giơ tay làm ra hình dạng bất đắc dĩ, “Nhưng mà thật đáng mừng, các người có thể tiếp nhận cô nàng này, tôi sẽ không cần quan tâm, bye bye, tôi rất thỏa mãn với hiệu suất làm việc của các người, tiền công ngày mai sẽ sai người đưa tới.” Nói xong, xoay lưng đi.

“Nè.” Tiêu Bắc gọi gã lại, “Cậu đi như vậy, không sợ có nguy hiểm sao?”

“Có gì đâu.” Lưu Tẩm nhún nhún vai, “Chỉ cần không có quỷ muốn hại tôi là được, còn con người, tôi không sợ.”

Tiêu Bắc còn muốn gọi gã lại, nhưng bị Lam Minh ngăn cản, “Để gã đi đi.”

“Nhưng mà, ác ma biết giam cầm linh hồn vừa nãy còn chưa bị bắt.” Tiêu Bắc nhíu mày.

“Yên tâm đi.” Cảnh Diệu Phong châm thuốc lá nói, “Bản thân Lưu Tẩm tập hợp tất cả những gì cần thiết, võ thuật tốt, lại có tiền có thế, nghe nói bảo vệ có thể tổ chức thành một chi bộ đội đặc chủng phân đội nhỏ, không cần lo lắng.”

Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, thấy cũng phải, “Gã này đúng là ghê tởm.”

Lam Minh cười lạnh một tiếng, “Tốt nhất là tên ác quỷ kia còn có thú vui ác liệt, có thể đem gã tiên thiến hậu sát, để những nữ sinh bị gạt hết giận.”

Tất cả mọi người bật cười.

“Sao ngươi biết chúng ta là bắt quỷ?” Bạch Lâu vẫy tay gọi Tiểu Ái, ý bảo cô đi tới.

“Ừm.” Tiểu Ái từ trong túi xách lấy ra một tấm poster được gấp lại tỉ mỉ, “Lúc tôi tỉnh lại, phát hiện trong túi có tấm poster này.”

Lam Minh tiếp nhận nhìn thử, chính là poster tuyên truyền của EX.

Tiêu Bắc vươn tay, “Tiểu Ái, tôi có thể xem tay cô một chút không?”

Tiêu Bắc kỳ thực là muốn thông qua việc chạm vào tay cô, để nhìn xem cô đã gặp phải chuyện gì.

“Hm.” Tiểu Ái trên mặt đỏ ửng, vươn tay đưa cho Tiêu Bắc, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tay Tiêu Bắc… Tiêu Bắc muốn đọc ký ức của cô, nhưng mà…

“Bắc Bắc?” Lam Minh thấy Tiêu Bắc hồi lâu không hề động đậy, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng vỗ cậu.

“A?” Tiêu Bắc cả kinh tỉnh lại, Tiểu Ái thu tay lại, thắc mắc mà nhìn cậu.

“Xin lỗi, thất thần.” Tiêu Bắc vỗ vỗ đầu, cười gượng hai tiếng, nhưng nụ cười rất mất tự nhiên.

Lam Minh nhíu mày.

“Đồ trang điểm trong túi xách toàn là hàng hiệu, quần áo cũng là hàng cao cấp nhất.” Bạch Lâu quan sát trang phục của Tiểu Ái, “Cô ấy hẳn là rất giàu có.”

“Đúng rồi.” Tiểu Ái gật đầu, “Tôi có rất nhiều tiền, trong phòng có rất nhiều châu báu và trang sức, trong chi phiếu gửi ngân hàng là tám số 0 lận đó, mật mã thì viết trên điện thoại, thật nhiều thẻ…”

Tất cả mọi người nhịn không được mà nhíu mày, Lam Minh thừa lúc Tiểu Ái không chú ý, kéo Tiêu Bắc thối lui vài bước, hỏi cậu, “Thấy được cái gì?”

Tiêu Bắc mờ mịt lắc đầu, “Không có, không thấy gì hết!”

“Cái gì?” Lam Minh khó hiểu, “Năng lực không dùng được?”

“Không phải, là không thấy gì hết!” Tiêu Bắc nghiêm túc nói, “Tôi thấy trắng tinh!”

“Trắng tinh?”

“Đúng.” Tiêu Bắc nhớ lại một chút, “Màu trắng, rất sáng, hình như là màu ánh nắng chiếu vào cửa sổ, có gió rất ấm áp rất thoải mái, còn có thể nghe tiếng chuông gió… nói chung có cảm giác như ở trên cõi tiên.”

“Nói cách khác, đó là toàn bộ ký ức của cô ta?” Lam Minh hỏi, “Nắng ấm gió nhẹ và tiếng chuông gió?”

“Ừ.”

“A.” Lam Minh cười, “Vậy cô ta đúng là một người may mắn.”

Tiêu Bắc gật đầu, tỉ mỉ nhớ lại, loại cảm giác này thực sự rất thoải mái, cậu thường xem ký ức của người khác, cũng thấy rất nhiều cảnh tượng kinh khủng vượt quá sức chịu đựng của con người, lần đầu tiên thấy được cảnh tốt đẹp như vậy.

“Tôi là cảnh sát, chúng tôi mang cô tới bệnh viện kiểm tra một chút.” Cảnh Diệu Phong hỏi, “Cô luôn nhắc tới việc sau khi tỉnh lại, cô tỉnh lại ở đâu?”

“Có lẽ là trong nhà.” Tiểu Ái nói, “Nơi đó dán đầy ảnh chụp của tôi, còn có rất nhiều đồ dùng của tôi, rất nhiều quần áo tôi thích.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Cảnh Diệu Phong đột nhiên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cánh tay của Tiểu Ái, “Trên tay cô có vết bầm!”

Bạch Lâu cũng nhích tới xem, “Đúng vậy, hình như là bị va chạm.”

“Trên người tôi cũng có.” Tiểu Ái nói, “Cho nên tôi nghĩ có thể mình bị ngã, hoặc là bị thương, sau đó liền quên tất cả ký ức trước kia!”

“Vậy sao cô lại nằng nặc đòi gặp Lưu Tẩm kia?” Bọn Tiêu Bắc vừa đi ra ngoài khu vui chơi vừa hỏi.

“Tôi chỉ cảm thấy anh ta rất quen thuộc, muốn đi theo, xem có thể nhớ tới chút ký ức nào không.” Tiểu Ái nói, “Hơn nữa, anh ta rõ ràng cũng biết tôi nha, anh ta gọi tôi là Tiểu Ái đối xử với tôi cũng không tệ, nhưng dạo này anh ta bảo đừng theo nữa.”

“Gã đó gọi cô Tiểu Ái?!”

“Hm.” Tiểu Ái gật đầu, “Tôi nghe được cái tên này, cũng thấy rất quen thuộc, nhưng anh ta bảo tôi đừng đi theo nữa, tôi cũng không theo, nhưng hôm nay anh ta đột nhiên gọi tôi tới đây.”

Tiêu Bắc cau mày, kéo Lam Minh lại, “Có phải có gì đó kỳ quặc lắm không? Lưu Tẩm đang nói dối a!”

Lam Minh gật đầu, “Chính xác.”

.

Sau đó mọi người tới bệnh viện một chuyến, Cảnh Diệu Phong tìm một vị bác sĩ quen biết nhờ kiểm tra cho cô, kết luận cho ra là, não bộ Tiểu Ái xuất hiện một loại hiện tượng rất kỳ lạ, không biết có phải do đau ốm tạo thành hay không, nói chung ký ức của cô mất đi toàn bộ, mặt khác, trên người Tiểu Ái có rất nhiều vết bầm xanh tím.

“Bị đánh phải không?” Cảnh Diệu Phong kéo bác sĩ sang một bên hỏi, chẳng lẽ là bị côn đồ đánh?

“Trên người cô ấy quả thật có rất nhiều vết thương bầm tím, nhưng giống như bị xoay, bị tóm, xiết tạo thành mà không phải ẩu đả, bất quả khẳng định là bạo lực gây tổn thương.” Bác sĩ nói có chút hàm xúc, Cảnh Diệu Phong hỏi, “Không lẽ là?”

Bác sĩ nọ và cảnh sát hợp tác đã lâu, nói khẽ với Cảnh Diệu Phong, “Cục trưởng, không nói dối cậu, tôi đã kiểm tra nhiều nạn nhân bị xâm phạm, đại thể đều có vết thương này, cô gái này cũng có thể là bị gì đó kích thích, cho nên dẫn tới mất trí nhớ.”

Cảnh Diệu Phong gật đầu, trở lại đại sảnh bệnh viện, nhìn chằm chằm Tiểu Ái. Đột nhiên, anh nói với bọn Lam Minh, “Các cậu dẫn cô ấy về chăm sóc, tôi nghĩ tới một chuyện cần đi kiểm tra, lập tức quay lại.” Nói xong, xoay người đi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ đành phải mang theo Tiểu Ái.

Đang suy nghĩ xem nên đi nơi nào ăn một bữa cơm, điện thoại của Tiêu Bắc vang lên, là Phong Tiểu Vũ gọi tới, bảo bọn họ mau về nhà, bọn Tiểu Vũ xem phim xong đã trở về, mua rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng Sesier lại cứ khóc hoài không ngừng được, cần Tiêu Bắc hỗ trợ.

Treo điện thoại Tiêu Bắc thắc mắc, “Sao Sesier lại khóc, ai dám bắt nạt nó.”

“Ách…” Lam Minh cũng cười, “Vấn đề này sâu xa quá.”

.

Mọi người tốc hành chạy về EX, mới vừa vào cửa, Tiêu Bắc liền thấy Sesier nằm sấp trên sofa, đang cầm khăn giấy chùi nước mắt, trên mặt đất xung quanh toàn là giấy, hai mắt sưng đỏ, hình như đã khóc thật lâu.

“Làm sao vậy?” Tiêu Bắc giật mình, chẳng lẽ người nhà có chuyện gì.

“Bắc Bắc.” Sesier thê thê thảm thảm mà bổ nhào tới, Tiêu Bắc vội vàng vỗ lưng nó, “Sesier xảy ra chuyện gì vậy?”

“Quàng khăn đỏ chết rồi… heo nhỏ cũng bị con sói xám ăn tươi rồi… Ô ô ô.”

Mọi người trong nháy mắt cứng đờ, sau đó, khóe miệng giật giật…

“Ngô?”

Lúc này, Cổ Lỗ Y cũng từ trong balo chui ra, mở to đôi mắt tròn nhìn Sesier, như là hỏi —— Thật sao?

Tiêu Bắc nhớ tới, ngày đó lúc bộ phim thiếu nhi này chiếu trên TV, Cổ Lỗ Y hình như coi được phân nửa.

“Cổ Lỗ Y…” Sesier vươn tay kéo nó, “Các chú heo con đều đã chết rồi.”

“Oa…”

Vì vậy, Cổ Lỗ Y và Sesier ôm nhau khóc nức nở.

Lam Minh nhìn trời thở dài, có một loại xúc động muốn đánh cha mẹ bọn nó.

Còn Long Tước như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi một bên uống trà đọc báo, Phong Tiểu Vũ ăn bánh ngọt, xem truyện tranh mới mua, Khế Liêu thì đang đeo tai nghe vẻ mặt như đưa đám, đang đút vài con sói nhỏ mập mạp ăn.

Tiêu Bắc không hiểu sao lại nghĩ, EX đúng là một nơi thần kỳ…

“Hì hì…”

Lúc này, chợt nghe Tiểu Ái đột nhiên nở nụ cười, tất cả mọi người xoay mặt nhìn cô, chỉ thấy Tiểu Ái dường như thấy Sesier và Cổ Lỗ Y rất dễ thương, ngồi trên sofa chống cằm cười nhìn bọn nó.

“Ai vậy a?” Phong Tiểu Vũ đưa cho Tiểu Ái một miếng bánh bông lan, Tiểu Ái tiếp nhận ăn một miếng, gật đầu khen ngon.

Tiêu Bắc đem chuyện ngày hôm nay gặp được Tiểu Ái kể một lần.

“… Người đẹp mất trí nhớ, trong hiện thực thật sự có a.” Phong Tiểu Vũ tựa trên người Domi cười ha hả.

Tiếu Hoa đột nhiên buông cái đĩa, nhìn chằm chằm Tiểu Ái một hồi, nói, “Hình như tôi từng gặp ở đâu rồi.”

“Anh cũng gặp rồi?”

“A!” Khế Liêu từ chồng công văn trên bàn lấy ra một quyển vở đưa cho Tiếu Hoa, “Ta đã nói sao lại quen mắt như vậy, lúc trước ngươi không phải tổ chức một đợt tuyển diễn viên vũ đạo sao?”

“Đúng!” Tiếu Hoa gật đầu, mở ra danh sách dự thi, “Chuyện một tháng trước rồi, cô ấy gọi Từ Tiểu Ái, vòng sơ khảo biểu hiện tốt, tôi và Danh Vũ với các nhân viên công tác đều nghĩ cô ấy có tiềm lực, cho nên cố ý lưu lại tên họ, bất quá ngày hôm sau chúng tôi bảo cô ấy tới tham gia vòng hai, cô ấy không tới, chúng tôi nghĩ rằng cô ấy bỏ thi còn tiếc hận một trận.”

“Tiểu Ái… Cô mất trí nhớ bao lâu rồi?” Tiêu Bắc hỏi cô.

Tiểu Ái lắc đầu, “Không nhớ rõ, tỉnh lại, là một tháng trước thì phải.”

“Một tháng…” Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, “Trùng hợp thật.”

Sau đó mọi người lại ngồi một hồi, Tiểu Ái nói cô phải về nhà, mọi người không quá yên tâm để cô trở lại, hơn nữa cũng không biết cô rốt cuộc là sinh vật loại nào.. nói chung không giống như con người.

“Không kiểm tra được.” Bạch Lâu dùng các loại dụng cụ kiểm tra Tiểu Ái một chút, thở dài, “Rõ đầu rõ đuôi là con người a.”

“Vết thương thực sự có thể khép lại rất nhanh sao?” Khế Liêu thắc mắc, “Vậy tại sao vết bầm trên người vẫn còn?”

“Hình như là vết thương cũ.” Lam Minh vươn tay, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ trên mua bàn tay Tiểu Ái rạch một đường… lập tức xuất hiện một vết rạch, nhưng trong nháy mắt, vết rạch hợp lại, ngay cả máu cũng không lưu lại.

Tất cả mọi người có chút kinh ngạc.

“Di?!”

Lúc này, Phong Danh Vũ đã tắm xong đi xuống lầu, “Đây không phải Tiểu Ái sao?!”

“Chị hai, chị biết hả?” Phong Tiểu Vũ giật mình.

“Biết, cô ấy là quán quân vòng loại a, lúc đó chị rất xem trọng cô ấy.” Nói rồi đi tới ngồi bên cạnh Tiểu Ái, “Sao vòng hai cô không đến a, chúng tôi đợi cô ba ngày.”

Tiểu Ái càng thêm mờ mịt, lắc đầu, “Tôi… không nhớ rõ.”

“Cô ấy làm sao vậy?” Phong Danh Vũ cũng nhìn ra tình huống của cô không ổn.

Lúc này, bên ngoài Cảnh Diệu Phong cầm một phần tài liệu đi đến.

“Còn chưa nghỉ ngơi?” Cảnh Diệu Phong nhìn nhìn Tiểu Ái, lại nhìn Sesier, “Trẻ con, chín giờ rưỡi nên đi ngủ, bây giờ đã mười rưỡi rồi.”

Sesier híp mắt lại.

“Đi ngủ hết đi.” Long Tước biết Cảnh Diệu Phong phỏng chừng có gì muốn nói, bèn bảo bọn nhỏ lên lầu ngủ. EX cũng có phòng dành cho khách, khi mọi người có vụ án không tiện trở về biệt thự, đều sẽ ngủ nơi này, xung quanh có kết giới Bạch Lâu bố trí, yêu ma quỷ quái không thể tiến đến.

“Tiểu Cảnh, chúng em đã điều tra ra thân phận của cô ấy rồi.” Phong Tiểu Vũ nói, “Trùng hợp lắm, là người mới mà công ty chị hai tuyển nha.”

“Đúng.” Tiếu Hoa gật đầu, thật có duyên.

“Trùng hợp thật, cũng là một nạn nhân trong vụ án tôi đang điều tra.”

“Cái gì?” Mọi người kinh hãi, “Nạn nhân?”

“Không sai, cô ấy gọi là Từ Tiểu Ái đúng không?” Cảnh Diệu Phong hỏi.

“Đúng.”

“Đây là một vụ án cũ, tại một tháng trước, cô ấy báo án nói mình bị người thi bạo và cưỡng bức, cô ấy còn chỉ ra và xác nhận hung thủ.” Cảnh Diệu Phong nói, đưa ảnh chụp ra, đặt lên bàn.

Mọi người vừa nhìn, chỉ thấy là một người trung niên mặc tây trang, ngậm xì gà đeo dây chuyền vàng, vẻ mặt nghênh ngang của loại nhà giàu mới nổi.

“Ách… nhìn quen quá a!” Tiêu Bắc và Lam Minh đồng thanh nói.

“Hình dạng này các ngươi không nhớ, vậy hình dạng này?” Cảnh Diệu Phong nói, lại lấy ra một tấm ảnh.

Bọn Tiêu Bắc nhìn thoáng qua liền nhíu mày, đồng thanh hỏi, “Vậy đống thịt và đống xương này là gì a?!”

“Người này sau khi chết.” Cảnh Diệu Phong nói, “Da bị rút, thịt bị lóc, xương thịt tách rời…”

Lúc đang nói, Phong Tiểu Vũ và Cổ Lỗ Y đều đang cầm một xuyên “thịt xương dính liền” mà gặm, vừa nghe tới thì tái mặt buông thịt quay trên tay xuống.

Lam Minh nhấc Cổ Lỗ Y tới, “Trẻ con nên đi ngủ, đứa trẻ này sao còn chưa đi?!”

“Anh lại nữa rồi!” Tiêu Bắc giành lại Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, đừng để ý anh ta.”

Cổ Lỗ Y tựa vào lòng Tiêu Bắc làm mặt quỷ với Lam Minh!

“Kẻ thi bạo cô ấy, là một kẻ bị hại trong đám phú hào bị giết lần này?” Khế Liêu hỏi.

“Không sai.” Cảnh Diệu Phong thu hồi ảnh chụp, “Sau đó Tiểu Ái thua kiện, bởi vì chứng cứ không đủ không cách nào chỉ ra tội của gã, phú thương nọ gọi là Lưu Quý, nhà giàu lưu manh, lần này đã chết, không biết có bao nhiêu người đốt pháo chúc mừng.”

“Vậy đừng bắt kẻ sát nhân kia nữa!” Tiêu Bắc lầm bầm, “Quả thực vì dân trừ hại mà!”

“Đúng a!” Lam Minh gật đầu, “Loại cặn bã này chết đáng đời!”

“Chính là gã khiến cho Tiểu Ái mất trí nhớ sao?” Tiếu Hoa nhíu mày, “Thảo nào ngày đó vòng hai dự thi cô ấy không tới, thật đáng thương.”

“Các anh có còn tuyển cô ấy không?” Tiểu Vũ hỏi.

“Ừ.” Tiếu Hoa gật đầu, lại có chút khó xử, “Nhưng… loại năng lực kỳ quái này của cô ấy là thế nào?”

“Năng lực này không phải nhân loại sẽ có.” Lam Minh thấp giọng nói, sau đó ngước mắt, ánh mắt cổ quái nhìn lên trên lầu.

“Ai?”

Lúc này, chợt nghe Sesier hét to một tiếng, tiếp đó là tiếng thét chói tai của Phong Danh Vũ và tiếng thủy tinh vỡ nát.

Mọi người vội vọt lên, chỉ thấy trong phòng Phong Danh Vũ, Sesier mặc áo ngủ, cầm lưỡi hái trong tay đứng bên cửa sổ.

Phong Danh Vũ đang ngồi trên giường với Tiểu Ái, trước mắt bày rất nhiều ảnh thiết kế quần áo thời trang, là mẫu thiết kế mà Phong Danh Vũ phải tự mình đánh giá lựa chọn, hai người hiển nhiên đang nói chuyện phiếm và nghiên cứu.

Nhưng mà, cửa sổ vỡ, thủy tinh nát rải đầy đất.

“Hồi nãy có một bóng đen ngồi trước cửa sổ, con ngươi đỏ lòm!” Phong Danh Vũ nói, “Cũng may tôi gọi Sesier cùng tới xem ảnh…”

Khế Liêu đuổi theo, không quá lâu đã trở về, “Hình như là một con dã quỷ, rất bộp chộp, sân sau bị giẫm tan hoang, bất quá cũng không có việc gì.”

Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, kéo Lam Minh đến một bên hỏi, “Hồi nãy trong khu vui chơi, ngoại trừ Lưu Tẩm, Tiểu Ái cũng ở đó đúng không?”

Lam Minh sửng sốt, hỏi, “Ngươi hoài nghi, kẻ biết giam cầm linh hồn kia, có thể là hướng về phía Tiểu Ái, mà không phải là Lưu Tẩm?”

Tiêu Bắc gật đầu, hỏi, “Còn nhớ Tiểu Ái đã nói trong túi xách của cô ấy có poster của chúng ta không?”

Lam Minh nhướng mi, “Cũng có thể, trước khi mất trí nhớ, cô ấy đã định đi tìm chúng ta!”

.

.

________________________