Quá khứ không quên, lạnh lẽo và nồng nhiệt, sự khiêu khích của quỷ hút máu biến chủng

Miêu Tiêu Bắc nâng Cổ Lỗ Y chạy vào hiệu may, chỉ thấy Bạch Lâu vẻ mặt thản nhiên, dường như không hề bị Cảnh Diệu Phong ảnh hưởng. Miêu Tiêu Bắc đi tới gọi, “Bạch Lâu…”

Vừa gọi xong thì bị Bạch Lâu hung dữ liếc xéo.

Bị liếc như vậy khiến Miêu Tiêu Bắc nổi da gà một chút, thấp giọng nói, “Tôi không ngờ lại trùng hợp như vậy…”

Bạch Lâu lườm cậu, “Thảo nào y như ăn trộm.”

“Anh ta có làm chuyện bất lợi với cậu không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Có cần đề phòng gì không?”

Bạch Lâu lạnh lùng cười, “Ta đã là quỷ rồi, còn có gì cần đề phòng nữa chứ?”

Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, vẫn cảm thấy dường như Cảnh Diệu Phong đã làm chuyện gì không tốt, làm Bạch Lâu bị tổn thương rất sâu.

Phong Tiểu Vũ và Domi ở bên giường, dùng một chiếc khăn lau khóe miệng và vết bùn trên mặt cho Hạ Nguyệt. Răng nanh trong miệng Hạ Nguyệt đã rút đi, môi bị rách, tuy rằng vẫn còn đang ngất nhưng màu da đã hồng hào khỏe mạnh trở lại chứ không còn tái nhợt nữa.

“Đúng là đáng thương.” Bà chủ Tôn lắc đầu, nói, “Vốn là một cô bé sống an nhàn sung sướng, không ngờ lại chịu khổ như vậy.”

“Sau khi cô ta tỉnh lại thì còn giữ ký ức chứ?” Lam Minh hơi lo lắng.

“Chuyện này khó nói.” Bạch Lâu bắt mạch cho Hạ Nguyệt.

“Lam Minh, nhìn cổ cô ấy kìa.” Miêu Tiêu Bắc chỉ vào cổ Hạ Nguyệt, chỉ thấy bên cạnh huyết quản có một vòng dấu răng, khin khít nho nhỏ, mà không phải răng người.

“Hả?” Lam Minh và Bạch Lâu đồng thời sửng sốt —— Đây là thứ gì cắn?

“Dấu răng này, răng trên hàm có lẽ cái nào cũng nhọn?” Phong Tiểu Vũ ôm Domi run lên một chút, “Rất lạ.”

“Giống như dấu răng của thi thể quỷ hút máu biến chủng rồi tử vong kia.”

Lúc này, Cảnh Diệu Phong từ sau nhà đi vào, anh ta có lẽ đã phục hồi tinh thần, khôi phục sự lạnh lùng nghiêm nghị như ngày thường, nhưng giọng nói phát ra nghe hơi run, hai mắt muốn nhìn về Hạ Nguyệt, nhưng không tự chủ được mà nhìn sang Bạch Lâu.

Lam Minh ở bên cạnh suy nghĩ một chút, hỏi, “Mấy cái răng?”

“Mười hai cái, vừa đủ xếp thành một hàng.” Cảnh Diệu Phong nói, lại tiến lên một bước, nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Bạch Lâu, quan sát thật kỹ.

Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn ánh mắt của anh ta, lại bỗng nhiên nhớ tới cảm giác đêm đó, chợt hiểu ra, cảm giác này… là nhớ.

“Tiêu Bắc.”

Bạch Lâu thì hình như không lưu ý đến sự tồn tại của Cảnh Diệu Phong, quay đầu lại hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Cho cô ấy một ít máu của ngươi đi.”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, “Tôi?”

“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu, “Máu của ngươi có khả năng giải độc cao hơn huyết thanh, cô ấy hiện đang sốt cao, xem ra là đang chống lại máu của quỷ hút máu, đừng để đến khi đã giải được độc rồi thì một con người nguyên vẹn lại bị biến thành quỷ hút máu.”

“…” Miêu Tiêu Bắc vội vàng cầm lấy một con dao trên bàn bên cạnh, hỏi, “Bao nhiêu?” Nói rồi định lấy dao cắt cổ tay.

Lam Minh vội ngăn lại, có chút bất đắc dĩ nói, “Bắc Bắc, chỉ cần vài giọt máu là đủ rồi, ngươi chuẩn bị cắt cổ tay tự sát hay sao?”

Miêu Tiêu Bắc cũng chưa từng đi hiến máu, nhưng nếu như muốn cứu người thì cũng phải cần 200cc chứ. Đang nghĩ thì cảm giác Lam Minh kéo tay cậu, dẫn cậu tới bên cạnh Hạ Nguyệt.

Bà chủ Tôn nhẹ nhàng mở miệng Hạ Nguyệt.

Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm giác trên đầu ngón tay đau nhói, móng tay nhọn của Lam Minh đã cắt ngón trỏ của cậu… vài giọt máu tươi đỏ thắm chảy ra, nhỏ vào trong miệng Hạ Nguyệt.

“Hmm…” Bà chủ Tôn đột nhiên hít sâu một hơi, “Cảm giác thật thơm ngon.”

Miêu Tiêu Bắc cảm thấy hơi mất tự nhiên, lại thấy Lam Minh giơ tay kéo tay cậu đến bên mép, vươn đầu lưỡi liếm vết máu trên ngón tay thon gầy của cậu. Miêu Tiêu Bắc cả kinh, vội muốn rụt tay lại, tâm nói, Lam Minh xem phim truyền hình nhiều quá nên bị nhiễm sao? Sao lại làm như vậy…

Nhưng cậu đương nhiên không thể ngăn cản Lam Minh, Lam Minh ngậm ngón tay của Miêu Tiêu Bắc vào trong miệng, Miêu Tiêu Bắc chợt cảm thấy hơi xót… Lam Minh vừa hút một cái.

“Ưm…” Lam Minh hiển nhiên là vô cùng thỏa mãn, tiến tới bên tai Miêu Tiêu Bắc thì thầm, “Thật muốn ăn sạch ngươi.”

Khóe miệng Miêu Tiêu Bắc giật giật, tâm nói Phong Danh Vũ không có ở đây, Lam Minh bán hủ cho ai nhìn a? Chợt nghe bà chủ Tôn vẻ mặt say sưa nói, “Wo ngô… Manh quá! Quần áo của bảo bối không cần tiền!”

Miêu Tiêu Bắc phảng phất nghe được Phong Danh Vũ cười hì hì nói, “Bắc Bắc, hủ nữ không nơi nào không có.”

Miêu Tiêu Bắc đỡ trán.

“Yên tâm đi.” Bạch Lâu lại bắt mạch cho Hạ Nguyệt, nói, “Tình hình của cô ta đã ổn định, chờ cô ta tỉnh lại phỏng chừng sẽ không có những di chứng như mất trí nhớ hay thoái hóa trí lực.”

“Bị quỷ hút máu cắn đáng sợ như vậy sao?” Phong Tiểu Vũ hơi khẩn trương.

“Cũng không phải bị quỷ hút máu cắn đáng sợ, mà là bị nhiễm loại virus mà nhân loại không nên bị nhiễm thì đáng sợ.” Bà chủ Tôn lắc đầu, “Gần đây có rất nhiều cái chết do chuyện này tạo ra a.”

“Đúng rồi.” Phong Tiểu Vũ đột nhiên có một nghi vấn, “Nếu như người đã chết, hồn phách còn tồn tại sẽ trở thành quỷ, vậy vì sao khắp nơi không có quỷ hồn?”

“Ngươi cho rằng rất nhiều người nguyện ý biến thành quỷ sao?” Lam Minh thản nhiên cười, “Làm người tốt lắm đúng không? Sau khi chuyển thế đầu thai, sẽ sinh ra tại gia đình hạnh phúc, còn có anh chị em, dù là gian nan hay có chiến tranh ly tán, cũng tốt hơn nhiều so với làm cô hồn dã quỷ tịch mịch lang thang cả ngàn năm.”

“Ừ nhỉ.” Phong Tiểu Vũ cảm thấy kinh hãi, nếu như mình phải chịu đựng như vậy, mình thà bị tan thành khói bụi không tồn tại cũng không muốn lang thang không nơi dừng lại.

Miêu Tiêu Bắc quay sang, chỉ thấy sắc mặt Cảnh Diệu Phong còn trắng hơn cả giấy, vẻ mặt áy này nhìn Bạch Lâu.

“Hiện tại… ít nhất có thể chứng minh cô ta không phải hung thủ, mà là người bị hại đúng không?” Lam Minh hỏi Cảnh Diệu Phong, hình như là muốn giải vây cho hắn, thay đổi chủ đề câu chuyện.

“Ừm.” Cảnh Diệu Phong phục hồi tinh thần gật đầu, anh hiện tại đã không còn một chút tâm tư tra án, toàn bộ lực chú ý đều tập hợp trên người Bạch Lâu, cuối cùng dường như đã không thể chịu đựng được, bèn tiến lên một bước, đi tới bên cạnh Bạch Lâu, “Bạch?”

Bạch Lâu không để ý đến anh mà chỉ ngồi bên bàn uống trà.

Cảnh Diệu Phong nhìn nhìn hắn, lại đến gần một chút, hỏi, “Tiểu Lâu?”

Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc vô thức nhướng mi một cái —— Nha, quan hệ hình như rất thân mật nha? Tiểu Lâu…

Bạch Lâu vẫn không thèm nhìn anh, coi như anh không tồn tại.

Mọi người vốn đang cảm thấy xấu hổ giùm cho Cảnh Diệu Phong thì thấy anh không hề tức giận mà lại khẽ cười cười, nhìn chằm chằm Bạch Lâu, “Thật sự là em? Em không quên tôi?”

Bạch Lâu chỉ uống trà, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Mau chọn quần áo, chọn xong đi về.”

“…” Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ vội gật đầu, chọn cho Cổ Lỗ Y hai bộ quần áo rồi chuẩn bị về nhà.

“Mang Hạ Nguyệt theo sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi.

Lam Minh liếc nhìn Cảnh Diệu Phong, “Hay là ngươi mang cô ta về sở cảnh sát?”

“Các người mang đi đi.” Cảnh Diệu Phong nói, trong ngực thầm nghĩ, chỉ cần cô ta ở EX, anh có thể đi tra án, như vậy lại có cơ hội gặp lại Bạch Lâu! Một nghìn năm mới gặp lại nhau, sao có thể để người chạy mất, anh còn có rất nhiều lời muốn nói.

Lam Minh mỉm cười, nghĩ mọi chuyện hình như đã bắt đầu trở nên thú vị.

Mọi người bế Hạ Nguyệt lên xe, đặt lên ghế sau trên xe của Bạch Lâu, Bạch Lâu lái xe, Phong Tiểu Vũ ngồi ở ghế phó lái bên cạnh.

Mà Cảnh Diệu Phong thì ngồi trên ghế sau xe Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc.

Mọi người lái xe, lúng túng ngượng ngùng quayvề EX.

.

Xe vừa chạy, Phong Tiểu Vũ hiếu kỳ hỏi Bạch Lâu, “Bạch Lâu a, Cảnh…”

Còn chưa nói xong thì thấy Bạch Lâu hung hăng lườm một cái, Phong Tiểu Vũ cả kinh vội rụt lùi về sau ôm Domi không dám nói gì nữa.

Bên chiếc xe kia, bầu không khí càng thêm quỷ dị.

Miêu Tiêu Bắc ngồi trên ghế phó lái, ngước mắt nhìn nhìn kính chiếu hậu, chỉ thấy Cảnh Diệu Phong ngồi đó, dựa vào cửa sổ xe, nhìn xe Bạch Lâu, ánh mắt đó dường như rất hoài niệm cũng rất tiếc thương.

Miêu Tiêu Bắc thắc mắc, Cảnh Diệu Phong không phải kẻ thù của Bạch Lâu sao? Tại sao lại cứ như tình nhân đã thất lạc nhiều năm?

“Ngươi có quan hệ gì với Bạch Lâu?” Lúc này, chợt nghe Lam Minh trực tiếp mở miệng hỏi.

Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn Lam Minh —— Anh hỏi a? Thực sự hỏi! Trực tiếp thật, không hổ là thần ma!

Cảnh Diệu Phong trầm mặc một hồi, châm một điếu thuốc, thản nhiên nói, “Một nghìn năm trước là tình nhân…”

“Anh đã làm gì khiến cậu ấy hận anh cả ngàn năm cũng không chịu chuyển thế đầu thai?” Miêu Tiêu Bắc không nén nổi hiếu kỳ, rốt cuộc cũng hỏi ra.

Cảnh Diệu Phong một lúc lâu không nói gì, chỉ qua loa, “Tôi nợ cậu ấy nhiều lắm, cậu ấy còn tồn tại là tốt rồi.”

“Ngươi để nhớ kỹ hắn cũng nỗ lực không ít.” Lam Minh đột nhiên hỏi, “Giao dịch với ác ma?”

“Chỉ một nửa thôi.” Cảnh Diệu Phong bất đắc dĩ cười khổ.

“Một nửa?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu lắm.

“Còn có một nửa là do tôi giết nhiều ma vật quá, oán khí tích lũy trên người quá nặng, cho nên bản thân cũng thành ma.” Cảnh Diệu Phong lộ vẻ sầu thảm lắc đầu, “Một ngàn năm nay trải qua nhiều việc, nếu như không phải luyến tiếc sợ quên mất cậu ấy thì tôi đã sớm tan thành mây khói rồi, may là, cậu ấy còn đây.”

“Nhưng mà, cậu ấy hình như sẽ không tha thứ cho anh một cách đơn giản đâu.” Miêu Tiêu Bắc nói.

“Không sao.” Cảnh Diệu Phong cười cười, “Cậu ấy còn tồn tại là tốt rồi.”

Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh liếc mắt nhìn nhau, nhìn Cảnh Diệu Phong qua kính chiếu hậu, bùi ngùi… Xem ra một nghìn năm trước anh ta đã làm chuyện gì đó tổn hại Bạch Lâu a.

Miêu Tiêu Bắc gác chân lên, nắm tay chống cằm khẽ thở dài, những kẻ quái dị của EX này, hình như có rất nhiều bí mật a.

Lúc này, tại cổng trường.

Tiếu Hoa và Khế Liêu ngồi trong xe chờ.

Khế Liêu gác hai chân lên bệ trước thủy tinh chắn gió, hơi buồn chán hỏi, “Sao lại ru rú trong xe làm chi? Đi vào trực tiếp làm thịt nó không phải gọn hơn sao?”

“Cậu đừng thô lỗ như vậy được không?” Tiếu Hoa hơi bất mãn nhìn hắn một cái, “Cậu giết hắn, hắn vẫn duy trì hình dáng con người, muốn làm tội phạm giết người à?”

“Hứ.” Khế Liêu giơ tay gác lên lưng ghế phía sau, “Ta sẽ khiến hắn hóa thành tro bụi.”

Tiếu Hoa khinh bỉ liếc hắn, “Không đầu óc!”

“Hả?” Khế Liêu nhướng mi, tâm nói tên loài người này không muốn sống nữa à?

Tiếu Hoa trừng mắt cảnh cáo hắn, “Động khẩu không động thủ!”(động khẩu nha~~ =)) anh thích dùng miệng à~ =)))

Khế Liêu cười, “Ngươi muốn ta cắn ngươi?”

Tiếu Hoa lạnh tĩnh lắc đầu, “Không phải! Không thể sử dụng bạo lực!”

Khế Liêu tới gần anh, mỉm cười, “Vậy là muốn ta hôn ngươi?”

Tiếu Hoa trầm mặc một lát, nói, “Khi nào cậu hiện nguyên hình thì có thể liếm tay tôi.”

“Ngươi xem ông đây là gì a?” Khế Liêu nổi nóng.

Tiếu Hoa đột nhiên nhớ tới mấy chú sói con hôm trước vì ăn quá no cho nên biến thành người, trên đầu đều có một đôi tai chó rất đáng yêu, nhưng Khế Liêu lại không có, nghĩ, bèn nhìn lên đầu hắn.

“Gì vậy?” Khế Liêu bị anh nhìn nổi da gà.

Tiếu Hoa thất vọng phát hiện, không có tai chó con, tai của Khế Liêu chỉ nhọn hơn người bình thường một ít mà thôi.

“Sao tự dưng trông thất vọng thế?” Khế Liêu bất mãn, “Thật muốn ta cắn ngươi?”

“Suỵt.” Tiếu Hoa đột nhiên chỉ chỉ phía trước, “Đi ra kìa!”

Khế Liêu quay đầu lại nhìn qua, chỉ thấy người ở cổng trường đột nhiên đông lên, hình như đã tan học. Hiện tại chỉ là buổi sáng, có lẽ là được ra chơi giữa hai tiết học, rất nhiều học sinh ra cổng mua điểm tâm ăn.

Trần Vũ kia đang mua hotdog trước một quầy hàng hotdog, còn rất nhiệt tình mời các học sinh ăn.

“Thằng nhóc này cũng có quan hệ tốt a” Khế Liêu khinh khỉnh bĩu môi.

“Đó là đương nhiên, hắn hiện nay đang tồn tại như một anh hùng trường học. Thời nay mâu thuẫn giữa học sinh và giáo viên rất lớn, có một thầy giáo anh hùng xả thân cứu học sinh như vậy, tự nhiên sẽ được trường học nâng đỡ, truyền thông cũng sẽ đưa ra làm một tấm gương tiêu biểu.” Nói rồi, Tiếu Hoa chỉ vài phóng viên mai phục cách đó không xa, “Thấy không?”

“Hứ…” Khế Liêu có chút bất mãn, “Thằng nhóc này cho rằng có mấy phóng viên theo dõi thì không ai dám đụng vào nó à? Tối nay ông sẽ khiến cho nó nhìn thấy tổ tông ông cũng phải trốn.”

“Drake kia, là vua của quỷ hút máu sao?” Tiếu Hoa đột nhiên hỏi.

“Ừ.” Khế Liêu hời hợt nhún nhún vai, “Là một con cáo già.”

“Hắn rất lợi hại sao?” Tiếu Hoa hỏi.

Khế Liêu lạnh lùng cười, “Hiện nay mà nói, hắn là quý tộc rất quý hiếm trong số các quỷ hút máu, quý tộc đều rất lợi hại, đặc biệt là huyết thống thuần khiết như hắn!”

“Vậy đánh nhau với cậu, ai lợi hại hơn?” Tiếu Hoa không sợ chết hỏi.

“Ha hả.” Khế Liêu cười, “Nói không chính xác, nếu như không tính chuyện dùng âm mưu quỷ kế, ta là siêu hỗn huyết, trên thế giới này ngoại trừ siêu cấp thần ma như Lam Minh, không ai có thể lợi hại như ta.”

“Vậy con quỷ hút máu biến chủng kia, dù cho hắn mang virus trong người, biến dị, nhưng hắn thủy chung vẫn được tính là quỷ hút máu đúng không?” Tiếu Hoa hỏi, “Drake nếu là quỷ hút máu cực mạnh, vì sao không tự mình thanh trừng hắn? Mà lại giao cho cậu và Lam Minh, cậu không nghĩ tới à? Cậu tùy tiện đi tìm Trần Vũ, cẩn thận trở thành chuột thí nghiệm!”

“Xì.” Khế Liêu hung hăng liếc Tiếu Hoa, người này sao đáng ghét quá vậy.

.

Hai người lại theo dõi một hồi lâu, Tiếu Hoa đột nhiên nhíu mày, “Mấy đứa trẻ này, sao ăn hoài không ngừng?”

“Trẻ con lứa tuổi này đang trổ mã, đương nhiên ăn rất nhiều.” Khế Liêu thờ ơ nhún vai, “Không có gì kỳ quái cả.”

“Không phải.” Tiếu Hoa đột nhiên vỗ vỗ Khế Liêu, nói, “Cậu nhìn kỹ đi, cô bé kia đã ăn ba cái hotdog, loại hotdog to như vậy, một cô bé bình thường ăn một cái cũng không nổi, nếu như dạ dày to cũng không thể nào ăn một hơi ba cái mà còn không chịu ngừng, cậu xem cô bé đó còn đang khóc!”

Khế Liêu nhìn một hồi, cũng cảm thấy không ổn, chỉ thấy Trần Vũ đột nhiên quay đầu lại nhìn về hướng bọn họ mà cười, sau đó xoay người đi vào trong trường, mà rất nhiều học sinh vẫn còn đứng ngoài cửa ăn hotdog, xong cái này lại tiếp cái khác. Cuối cùng, ngay cả những người bán hotdog cũng cảm thấy không ổn, muốn ngừng, nhưng các học sinh như phát điên bắt đầu cướp.

“Nguy rồi!” Tiếu Hoa muốn xuống xe, Khế Liêu nắm anh lại, “Rất nhiều truyền thông ở đó, ngươi xem như là người có tiếng, đừng lao đầu vào!”

“Nhưng bọn trẻ đó thì sao?” Tiếu Hoa nhíu mày.

“Yên tâm, không thấy nhiều người lớn đang ngăn bọn chúng lại sao, không bao lâu nữa xe cảnh sát và xe cứu thương sẽ tới, đám trẻ ăn nhiều thì lát nữa nôn ra thôi, không sao.” Khế Liêu nói, lạnh lùng cười, vươn tay nhéo nhéo cằm Tiếu Hoa, “Đầu gỗ nhà ngươi rất thích trẻ con à?”

Tiếu Hoa xấu hổ, giơ tay khẽ đẩy đẩy mắt kính, nói, “Chủ nghĩa nhân đạo.”

.

Không bao lâu, người của phòng y tế trong trường đến, xe cảnh sát và xe cứu thương cũng tới, bọn trẻ không có nguy hiểm gì lớn, chỉ là ăn quá nhiều, các bác sĩ dẫn bọn họ đi kiểm tra một chút.

Thấy người ở hiện trường ngày càng nhiều, Tiếu Hoa khởi động xe rời đi, Khế Liêu lại quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Trần Vũ đứng trong cổng trường, mỉm cười với hắn.

“Thằng nhóc này.” Khế Liêu liếm liếm răng nanh sắc nhọn của mình, “Thật chướng mắt!”

.

.

____________________________