Sau khi án tử của Tintin kết thúc, Tiêu Bắc và Tiếu Hoa đều nhận được nhẫn. Có qua là phải có lại, nên hai người cũng muốn tặng quà.

Tiếu Hoa tài đại khí thô, đem Khế Liêu chôn dưới một núi quà, thành ra gần đây Lang Vương Khế Liêu nhân sinh đắc ý, cũng rất nỗ lực thể hiện bản sắc bị “Bao dưỡng”, thấy gì cũng muốn Tiếu Hoa mua cho, mọi người thấy vậy đều hô: “Phản phản!”

Tiêu Bắc thì suốt ngày suy tư nên mua gì cho Lam Minh làm quà đáp lễ đây? Cậu không có nhiều tiền để “bao dưỡng” Lam Minh như vậy, còn phải lo chi phí giáo dục cho Cổ Lỗ Y, ngày nào cũng nghĩ đến nát óc. Về phần Lam Minh thì đã quên béng chuyện này từ đời nào, từ ngày đó Tiêu Bắc trở nên rất dịu dàng ngoan ngoãn, vậy nên tâm tình của hắn đương nhiên cũng tốt theo.

Nửa tháng sau, Ex không có chuyện gì làm.

Từ khi từ thế giới khác trở về, mọi người Ex bộn rộn một hồi, giải quyết sạch sẽ đám Thần Ma trốn tới. Kế đó là những chuỗi ngày nhàn rỗi đến mốc meo, thế giới cũng vô cùng hoà bình.

Trưa một ngày nọ, Tiêu Bắc đi tập về, vừa vào cửa liền chứng kiến cảnh một đám người nằm ườn trên ghế sa lon chơi game.

Tiêu Bắc có chút vô lực nhìn đám Thần Ma đã biến thành trạch nam, Cổ Lỗ Y trên vai lắc cái đuôi, vẫy cánh bay qua, lấy Ipad ra muốn chơi cùng.

Tiêu Bắc xách nó lên, tịch thu máy chơi game: “Một ngày chỉ được chơi một tiếng!”

Cổ Lỗ Y xụ mặt ầm ầm lên án, Tiêu Bắc trừng đám trạch nam lê lết khắp phòng: “Các người mỗi ngày cũng chỉ được chơi một tiếng làm gương cho Cổ Lỗ Y!”

Khế Liêu và Lam Minh ngẩng đầu, thấy thần sắc của Tiêu Bắc âm trầm, đành phải ngừng chơi game.

Mọi người ngừng chơi, duy chỉ có Hi Tắc Nhĩ là còn nằm sấp bên máy tính, lạch cạch không biết đang tán dóc với ai.

Tiêu Bắc đi qua xem: “Hi Tắc Nhĩ?”

“Ai!” Hi Tắc Nhĩ chăm chú gõ bàn phím: “Trong một rãnh biển ở Thái Bình Dương phát hiện nhân ngư biến chủng.”

“Biến chủng?” Tiêu Bắc cảm thấy hứng thú: “Nhân ngư còn có biến chủng? Không phải nói sắp tuyệt chủng rồi sao?”

Sphinx lắc đuôi: “Poseidon muốn đem về nuôi à?”

“Poseidon muốn chúng ta điều tra.” Hi Tắc Nhĩ in ra những hình ảnh khảo sát đầu tiên cho bọn Tiêu Bắc: “Xem này trong rãnh biển có hơn mười con.”

“Nhiều như vậy?” Lam Minh hiếu kỳ: “Vậy chẳng phải là phát hiện ra quần thể mới sao?”

“Khu vực này gần đây rất không yên ổn, rất nhiều thuyền và người liên tiếp mất tích. Mọi người còn cho là hải tặc giở trò, kỳ thật không phải.” Hi Tắc Nhĩ lại in ra vài bức hình: “Nhìn những nhân ngư này xem.”

“Oa!” Tiêu Bắc và mọi người đồng thanh.

Cổ Lỗ Y hớn hở vẫy cánh: “Đại mỹ nhân! Đại mỹ nhân!”

Những nhân ngư này quả thực rất xinh đẹp, tỉ lệ dáng người cực chuẩn, mái tóc màu tảo dài, ngũ quan xinh xắn, còn có vây cá và hai cái tai màu sắc rực rỡ, mắt to ngập nước, thoạt nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu. Một cái đuôi cá dài gấp ba lần cơ thể, phía đuôi xoè ra, hai bên còn có hai cái vây thật dài, tay thon vai nhỏ, có vây lưng.

“Thật đẹp!” Tiêu Bắc nhịn không được hỏi: “Nhưng đẹp vậy mà lại ăn thịt người sao?”

Hi Tắc Nhĩ nhìn Tiêu Bắc, chỉ chỉ hình: “Ngang ngửa cá voi trắng.”

“To bằng cá voi trắng? !” Mọi người đồng thanh: “Là mới sinh?”

“Là trưởng thành!” Hi Tắc Nhĩ đổi một tấm hình khác: “Những nhân ngư này dài từ năm đến mười mét, hình thể khổng lồ.”

“Sao có thể lớn như vậy được? “

“Xem chúng đang ăn cái gì đi.” Hi Tắc Nhĩ lại in hình ra. Lúc này, bọn Tiêu Bắc triệt để ngán ngẩm, sờ sờ một mỹ nhân ngư đáng yêu động lòng người như vậy lại đang há ra một cái miệng đỏ lòm đầy răng, cắn xé “Thi thể” một con cá voi.

“Này là nhân ngư thật sao.” Bạch Lâu nhíu mày: “Sao đột nhiên sinh sôi nảy nở, hơn nữa thể tích còn lớn như vậy?”

“Poseidon nói, hình như trong rãnh biển có thứ gì đó không ổn định.” Hi Tắc Nhĩ không biết lấy từ đâu ra cả một tấm hải đồ, chỉ cho bọn Tiêu Bắc xem: “Nhìn xem, chỗ này có một cái bóng lớn.”

“Còn có rất nhiều số liệu nữa.” Hi Tắc Nhĩ in tư liệu Poseidon truyền qua cho mọi người đọc.

Trong số mọi người, bình thường hay dùng đến linh kiện “Đại não” thì chỉ có vài người Tiêu Bắc, Tiếu Hoa và Bạch Lâu, còn “đại não” của Lam Minh và Khế Liêu thì hầu như đều trong trạng thái nghỉ ngơi. Tiêu Bắc nhìn hồi lâu vẫn không hiểu, hỏi Hi Tắc Nhĩ: “Cái này nói lên điều gì?”

“Poseidon nói trước đây không lâu có một con địa chấn, sau đó hình như xuất hiện một khe nứt, nhân ngư không biết có phải từ trong đó bơi ra không.” Hi Tắc Nhĩ nói: “Poseidon hỏi chúng ta có muốn qua nhìn một cái không?”

Mọi người nhìn _ du lịch ngắm cảnh đáy biển miễn phí đương nhiên phải đi, huống chi còn có chuyện lạ để xem, đều gật đầu muốn đi!

Tiêu Bắc vừa nghe đến “du lịch đáy biển ” liền lặng lẽ đưa Cổ Lỗ Y cho Lam Minh, bảo hắn mang nó đi tắm.

Sau khi Lam Minh và Cổ Lỗ Y bị đuổi lên lầu, Tiêu Bắc liền hỏi Hi Tắc Nhĩ: “Dưới biển có vật lưu niệm đặc biệt nào không?”

Hi Tắc Nhĩ ngơ ngác: “Vật lưu niệm?”

“Dưới biển không phải có rất nhiều bảo bối sao, ngọc trai, đá quý, vỏ sò các loại ấy.” Tiêu Bắc nâng cằm nghĩ nghĩ: “Nhỏ nhỏ một chút càng tốt.”

“Anh muốn dùng để làm gì?” Hi Tắc Nhĩ khó hiểu: “Trong kho của Poseidon chắc có rất nhiều, để tôi bảo hắn gửi cho anh.”

Tiêu Bắc nhìn nhìn hướng lầu trên: “Muốn làm quà cho Lam Minh.”

“Anh đem chính mình đóng gói cho hắn không phải được rồi sao?” Hi Tắc Nhĩ nói tỉnh queo: “Lam Minh không phải nhân loại, sẽ không muốn quà. Anh tặng kim cương cho hắn có khi hắn còn phải nghĩ dùng để làm gì.”(Cc: nói rất hay. Cưng đúng là ko biết gì nhưng nói gì cũng đúng a)

“Kỷ niệm vĩnh hằng a…”

“Nhân loại muốn vĩnh hằng là vì không thể vĩnh hằng.” Bạch Lâu chen vào nói: “Bản thân Lam Minh đã là vĩnh hằng, nên sẽ không hiểu điều này.”

Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, thế là tiếp tục ngồi trên ghế sa lon ôm mặt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra nên tặng hắn cái gì.

Khi Lam Minh cầm khăn tắm bọc Cổ Lỗ Y ướt sũng xuống lầu thì nhìn thấy cảnh Tiêu Bắc “giãy dụa” trên ghế sa lon. Khó hiểu _ Bắc Bắc lại bị gì rồi?

Lúc ăn tối, Hi Tắc Nhĩ nhận được một cuộc điện thoại, kinh ngạc: “Bắt được một mỹ nhân ngư rồi?”

Mọi người cũng giật mình: “Lớn vậy mà cũng bắt được hả? Không hổ là Poseidon.”

“Đang nhốt tạm trong Thuỷ cung.” Hi Tắc Nhĩ cúp điện thoại: “Hình như có chút không thích hợp, tối nay chúng ta đi xem đi?”

“Nhốt trong Thuỷ cung?” Tiêu Bắc nhíu mày: “Muốn trưng bày à?”

“Giấu tạm ở đó trước.” Hi Tắc Nhĩ lắc đầu: “Trong Thuỷ cung có người của chúng ta.”

Mọi người dĩ nhiên đều tò mò, nên tất cả mọi người cùng lái xe đến Thủy cung. Buổi tối Thủy cung không một bóng người, một viên quản lý đi ra đón mọi người, dẫn vào trong.

Mọi người đi bộ trong một đường ống thuỷ tinh thật dài, có thể nhìn thấy đủ các loại cá bơi lội hai bên đường.

Có mấy con cá đặc biệt đáng yêu hình như quen biết Hi Tắc Nhĩ cứ đi theo nó. Mọi người tới trước bức tường thuỷ tinh cuối Thuỷ cung, bên kia tường là nước biển thăm thẳm tối như mực, cái gì cũng không có.

“Trong này?” Tiêu Bắc thắc mắc.

“Vâng.” Viên quản lý gật đầu, đưa tay gõ lên mặt tường thủy tinh. Đột nhiên… dòng nước bắt đầu di động, có vật gì đó vọt tới.

“Rầm” một tiếng, đâm thẳng vào bức tường thuỷ tinh cực dày.

Vách tường rõ ràng chấn động một chút, mọi người cũng lui về sau _ hung dữ thật!

Lúc này đã có thể thấy rõ tướng mạo người cá nọ, khi xem hình mọi người cảm thấy thật xinh đẹp, nhưng khi nhìn ngoài đời thì chỉ cảm thấy _ “Đáng sợ!” Bởi vì quá khổng lồ!

Khuôn mặt xinh đẹp bị phóng đại lên gấp mấy lần, chìa ra trước mặt làm người ta có cảm giác kinh khủng. Đặc biệt, da mặt người cá nọ còn rất trắng, tiếng thở ồ ồ, trong một khung cảnh đen kịt, phối hợp với vảy cá trước ngực và cổ, chưa kể hai cái vây cực lớn… Thật sự không thể liên hệ nổi với hai từ “mỹ nữ”.

Người cá nọ mở to đôi mắt tròn, tròng mắt lớn như quả bóng bowling, rất không “ngập nước”, đối diện mọi người nhìn tới nhìn lui. Từ trong ánh mắt có thể thấy được sự bất mãn vì bị nhốt trong Thuỷ cung, không chỉ lớn lên giống người mà còn có suy nghĩ!

Nhìn bộ ngực bằng phẳng, tuy tóc rất dài nhưng có thể là một người cá nam, hoặc cũng có thể người cá không phân giới tính.

Sphinx dí sát vào nhìn kỹ: “Nhân ngư… phải là tuyệt chủng rồi mới đúng chứ?”

Hi Tắc Nhĩ nhận được tin nhắn của Poseidon, nói là hắn không có cách làm cho người cá nọ mở miệng, nên mới nhờ Tiêu Bắc nhìn giúp quá khứ của hắn một chút, xem xem rốt cục có bí mật gì.

Tiêu Bắc đi đến, đưa tay chạm vào tường thủy tinh.

Người cá nọ thấy cậu đi đến liền nhìn qua. Bị một đội mắt lớn như vậy nhìn chằm chằm cũng không phải cảm giác dễ chịu gì, Tiêu Bắc cố gắng tập trung.

Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Tiêu Bắc, ngẳng mặt nhìn khuôn mặt thật lớn của người cá nọ trong hồ, duỗi bàn tay nhỏ xíu hướng mũi nó vỗ một cái.

Người cá nọ có chút sững sờ, nghiêng đầu, nhìn Cổ Lỗ Y chằm chằm, hé miệng, tựa hồ bị chọc giận. Tiêu Bắc giật mình, vô thức lui lại. Trong miệng người cá nọ là hàm răng lởm chởm không khác gì đinh, quả nhiên là mãnh thú!

“Tôi từng nhìn thấy loài nhân ngư này rồi.” Lam Minh đột nhiên mở miệng: “Trong sách.”

“Sách?” Mọi người kinh ngạc nhìn Lam Minh, ánh mắt kia như hỏi _ hoá ra anh cũng đọc sách à? !

Lam Minh câm nín, đành phải giải thích: “Nó là nhân ngư của Thành phố bị mất huyền thoại!”

” Thành phố bị mất?” Trong đầu lập tức Tiêu Bắc hiện lên N bộ phim khoa học viễn tưởng và phim kịnh dị, hỏi Lam Minh: “Thành phố đó lớn cỡ nào mà chứa được nhiều nhân ngư như vậy?”

Lam Minh chạm vào vách tường thuỷ tinh, nhìn người cá khổng lồ trước mặt: “Loài nhân ngư này tượng trưng cho tận thế.”

Lam Minh nói một câu làm cho tất cả mọi người phải nhíu mày _ tận thế? Đợt trước thế giới khác thiếu chút nữa làm cho thiên hạ đại loạn, đợt này lại lò ra nhân như báo tận thế, chuyện gì vậy chứ?

Hi Tắc Nhĩ lại có vẻ có cùng quan điểm với Lam Minh, nó vừa nhắn tin vừa nói với bọn Tiêu Bắc: “Poseidon cũng nói như thế, nói là sắp tận thế, bên Lucifer cũng nói đàn nhân ngư này chạy ra từ Thành phố bị mất, có thể sẽ mang đến tai hoạ, kêu chúng ta chú ý một chút.”

Mọi người cực kì nghi ngờ _ “tai hoạ” là chỉ cái gì, ngoài ra cũng hiếu kỳ vì sao chuyện lớn như vậy lại để bọn họ tới điều tra.

Tiêu Bắc đưa tay ấn lên tường thuỷ tinh, tập trung tìm kiếm “quá khứ” của người cá nọ…

Chậm rãi nhắm mắt, Tiêu Bắc nháy mắt tiến vào biển ý thức. Trước mắt là đáy biển tối đen cùng một khe nứt khổng lồ, theo khe nứt đi xuống, bên người cậu lướt qua vô số loài cá khổng lồ không biết tên.

Cuối cùng, khe nứt dường như không có đáy, bên dưới xuất hiện một thành phố quỷ dị. Ánh sáng từ những ngọn đèn lấp lánh như sao trời, xung quanh đen kịt nhưng vẫn có thể nhận rõ cảnh tượng nhà cửa san sát.

Thật sự là một thành phố! Tiêu Bắc theo ánh mắt của người cá khổng lồ lướt qua phía trên thành phố, thành phố phía dưới sáng rực nhưng yên tĩnh không một tiếng động. Tiêu Bắc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi _ một toà thành dưới đáy biển? Chẳng lẽ là quản hạt của Poseidon? Hoặc là người ngoài hành tinh nào giờ vẫn luôn sống trong tâm trái đất?

Chính là theo nhân ngư bơi xuống, Tiêu Bắc mới phát hiện đây là một thành phố bị chìm, sở dĩ còn ánh sáng là vì hệ thống cung cấp điện cổ quái của nơi này dường như chưa bị hỏng. Chìm dưới nước lâu như vậy mà cũng không bị cắt điện. Kiến trúc trong thành phố vẫn nguyên vẹn, không bị nước biển ăn mòn, thật giống một tiêu bản thành phố được trưng bày dưới đáy biển.

Tiêu Bắc không giải thích nổi, chỉ có thể tiếp tục quan sát. Cuối cùng cậu phát hiện đây là một thành phố ma, trong thành phố khắp nơi trên mặt đất đều là những bộ xương trắng, trên đường còn có ô tô và các loại phương tiện giao thông công cộng. Đây là một thành phố hiện đại thuộc về nhân loại, tại sao lại xuất hiện dưới đáy biển?

Tiêu Bắc hoàn toàn mờ mịt _ đây là tình huống gì? Ảo giác? Vừa nghĩ tới hai chữ “Ảo giác” liền cảm thấy thân thể chìm xuống, sau đó lại nổi lên…

Tiêu Bắc nghi hoặc, cảm giác cơ thể như đang chìm xuống nước, còn có cả cảm giác da tiếp xúc với nước biển, cậu vô thức đưa tay vung mấy cái, lập tức há hốc _ tay! Cậu nhìn thấy tay của mình ! Tiêu Bắc nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn đang trôi trong nước phía trên thành phố. Thành phố này là không gian ảo chỉ có thể nhìn được tạo ra từ kí ức người cá nọ mà.

Trên cao, có mấy người cá khổng lồ bơi tới, hiếu kỳ nhìn Tiêu Bắc. Tiêu Bắc đột nhiên cảm giác sau lưng hình như có người, mạnh quay đầu lại, trước mắt đột ngột xuất hiện một cái mặt thật lớn.

“A!” Tiêu Bắc giật mình hét một tiếng, lại nghe được giọng nói của mình.

Sau lưng chính là người cá xinh đẹp vốn phải ở trong Thuỷ cung.

Hắn mở một đôi mắt to, khóe miệng hơi cong lên lộ ra vui vẻ. Tiêu Bắc hơi lùi lại, cúi đầu nhìn tay chân và cơ thể mình… Thực thể hóa! Cậu tiến vào kí ức của đối phương nhưng lại thực thể hóa! Là xuyên việt, hay đây vốn chỉ là ảo giác?

Đại dương hắc ám, lại thêm đàn nhân ngư khổng lồ lượn lờ bốn phía. Tiêu Bắc không biết phải làm gì, khẩn trương đến rối tinh rối mù.

Mỹ nhân ngư sau lưng đột nhiên “Nha nha”, phát ra từng đợt thanh âm cổ quái.

Tiêu Bắc nhìn nó, nó bơi tới cạnh chân Tiêu Bắc, cũng không định công kích, chỉ giật giật thân thể, đưa lưng về phía cậu, tựa hồ bảo cậu cưỡi lên.

Tiêu Bắc do dự một chút, leo lên, nắm lấy cái vây cá của nó. Tiêu Bắc vừa nắm chắc, “vút” một tiếng, Tiêu Bắc theo đàn người cá bơi về hướng trung tâm thành phố.

“Bắc Bắc!” Lam Minh đỡ Tiêu Bắc đã mất đi ý thức, sờ mạch, phát hiện Tiêu Bắc hình như đang ngủ.

Cổ Lỗ Y cầm tóc Tiêu Bắc kéo tới kéo lui nhưng Bắc Bắc hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Lam Minh ngẩng đầu nhìn người cá trong bể, trong đôi mắt to của hắn hàm chứa một tia vui vẻ không thể giải thích.

“Ngươi đem Bắc Bắc đi đâu?” Lam Minh đạp lên bức tường thuỷ tinh, “rầm” một tiếng.

Viên quản lý vẻ mặt cầu xin vội ngăn cản: “Đừng đá, nước biển sẽ tràn ra đó.”

Lam Minh mặc kệ, trừng người cá nọ hỏi: “Hắn ở đâu?”

Thật lâu, người cá kia rốt cục cũng mở miệng, mọi người nghe thấy một giọng nói quỷ dị kỳ ảo truyền tới, nó nói: “Tận thế chi thành.”