Điêu Thuyền ngồi trên hiên, buông thõng hai chân. Đôi hài bằng lụa lúc ẩn lúc hiện dưới lớp váy xanh lục của nàng. Rồi đột nhiên nàng đứng dậy, bước ra khoảng sân hẹp trước mặt mình. Vừa bước quanh quẩn vừa khẽ cắn đôi môi đỏ của mình một lúc, Điêu Thuyền nhìn thấy một đóa hoa nhỏ nằm ở góc sân. Là một đóa bồ công anh màu vàng. Điêu Thuyền nhẹ nhàng cuộn váy lại rồi ngồi xuống, chăm chú nhìn đóa hoa.

“Người ta kể rằng ngươi đã tuyệt thực, chấp nhận cái chết vì muốn trở về Jo Seon phải không? Dù không biết ngươi đã ở nước Nguyên hay nước Minh, hẳn ngươi phải chịu khổ nhiều rồi. Phải đi xa vậy, ngươi nhớ quê hương, gia đình lắm nhỉ? Ta vốn chẳng có người thân nên không rõ ngươi cảm thấy thế nào nữa… Ta chỉ biết trách móc Kim công tử sao mãi bặt vô âm tín, chẳng bao giờ thèm ghé sang đây một lần, giận dỗi vì những chuyện như thế này, có phải ta xấu tính lắm không?”

“Muội làm gì mà ngồi lẩm bẩm một mình ở đó vậy?”

Không cần quay đầu lại Điêu Thuyền cũng nhận ra giọng nói vừa rồi là của Thu Nguyệt. Nàng vẫn tiếp tục nhìn đóa hoa, trả lời với giọng lạnh nhạt:

“Vì đóa bồ công anh này đẹp quá.”

“Thì ra cũng có ngày những đóa hoa tầm thường đó lọt vào mắt muội. Không phải vì người muội trông đợi mãi không thấy đến nên đang trút giận vào đóa hoa đó đấy chứ?”

Điêu Thuyền đứng phắt dậy, xoay người lại rồi đưa tay chỉnh trang mái tóc giả trên đầu. Nàng cố tình duỗi thẳng ngón tay để Thu Nguyệt có thể nhìn thấy chiếc nhẫn vàng của mình.

“Tỉ chưa nhìn thấy chiếc nhẫn này bao giờ, ở đâu ra vậy?”

“Ôi trời, tỉ cũng tinh mắt thật đấy. Đây là chiếc nhẫn mà Kim công tử nhờ người khác chuyển vào uội. Tỉ tưởng thân thể công tử không đến thăm muội thì tấm lòng của công tử cũng không đến luôn sao?”

Thu Nguyệt không nhận ra đó chính là chiếc nhẫn Yong Ha từng đem ra làm phần thưởng, ghen tị nói:

“Chậc chậc, nếu có từng ấy tiền thì vị công tử đó phải lo chăm chút quần áo của mình đi chứ. Có phải chiếc nhẫn này do Nữ Lâm công tử mang đến không?”

“Vâng. Nữ Lâm công tử còn mang cả tấm lòng của Kim công tử đến nữa.”

“Nếu đã có lòng thì phải đích thân mang đến chứ? Tỉ còn nghe nói chàng ta đến nhà vị nho sinh cùng phòng chơi mà?”

Đôi mắt Điêu Thuyền bắt đầu ánh lên những tia nhìn sắc lạnh. Nhưng giọng nói nàng vẫn rất vui vẻ:

“Làm sao Thu Nguyệt tỉ tỉ biết chuyện đó? Nữ Lâm công tử nói với muội rằng Kim công tử về thẳng nhà mình luôn mà.”

“Tỉ còn nghe nói Nữ Lâm công tử và vị công tử của muội quan hệ không được tốt lắm. Chưa biết chừng chàng ta nói dối cũng nên.”

“Làm sao tỉ biết mấy chuyện đó được!”

“Muội quên ngày mai là ngày nghỉ của Sung Kyun Kwan rồi sao? Ngoài Nữ Lâm công tử ra cũng có vài vị nho sinh đến đây chơi mà. Là tỉ nghe họ ngồi nói chuyện với nhau trong gian phòng phía bên kia kìa.”

“Họ nói chuyện với nhau? Tại sao lại nói về người không có mặt chứ?”

“Mấy vị nho sinh bên đó đều là người Lão luận cả, có vẻ họ chẳng ưa gì Kim công tử của muội. Đàn ông thì có gì khác đàn bà đâu? Cũng ganh ghét, cũng thích gây sự với những ai tài giỏi hơn mình như chúng ta thôi. Mấy vị nho sinh bên đó chính là kiểu người như vậy đấy.”

“Vậy là họ nói Kim công tử đến nhà vị nho sinh cùng phòng chơi à?”

“Phải, họ nói nghe giọng đay nghiến lắm. Xong tự nhiên nhìn thấy bọn tỉ vào liền bỏ ra ngoài ngay.”

“Ra là vậy… Công tử không về nhà, cũng không đến chỗ muội, mà đến nhà bạn chơi à…”

Điêu Thuyền cố nuốt cơn tức giận đang trào lên để Thu Nguyệt không phát hiện ra, nàng tươi cười lái câu chuyện sang hướng khác.

“Sao tỉ không vào phòng Nữ Lâm công tử chơi? Trước kia hai người cũng thân nhau lắm mà?”

Nhưng khác với vẻ tươi cười, Điêu Thuyền không hề nhìn thẳng vaò mắt Thu Nguyệt. Dưới chân nàng, gót chiếc hài lụa được che phủ bởi lớp váy xanh đã giẫm nát đoa hoa bồ công anh khi nãy. Thu Nguyệt bĩu môi chua chát nói:

“Trong số mấy vị quý tộc hay lui tới Mẫu Đơn các này, làm gì có ai thất thường bằng Nữ Lâm công tử. Muội đã thấy chàng ta gắn bó lâu dài với kỹ nữ nào chưa? Chàng ta nổi tiếng không bao giờ qua đêm lần thứ hai với bất kỳ kỹ nữ nào mà. Thật ra thì ngày xưa cũng không đến nỗi nào, nhưng dạo gần đây tính tình chàng ta có vẻ tệ hơn nhiều.”

“Thường những người đàn ông như Nữ Lâm công tử, trong trái tim chỉ biết duy nhất một người phụ nữ mà thôi.”

“Duy nhất một người sao, chắc không phải nương tử của chàng ta đấy chứ? Mà muội nhất định phải lôi cậu công tử của muội đến đây. Để tỉ được ngắm khuôn mặt xinh đẹp ấy một lần nữa. Tỉ nghe mấy nô tì làm trong Sung Kyun Kwan nói, Kim công tử đang nổi tiếng khắp Phán thôn đấy.”

“Với ngoại hình tuấn tú của công tử, muội nghĩ chuyện đó là dĩ nhiên thôi.”

“Ý tỉ là, muội nên bắt đầu lo đi là vừa. Mấy đứa kỹ nữ ở Mẫu Đơn các vì sợ muội nên mới không dám tiếp cận Kim công tử, chứ kỹ nữ của mấy kỹ viện khác hình như cũng để ý chàng ta. Xem ra nhờ phước muội mà chàng ta tiếng tăm vang dội rồi.”

Khuôn mặt Điêu Thuyền không thể tiếp tục nặn ra nụ cười giả tạo được nữa mà càng lúc càng u ám hơn.

“Nếu vậy thì mấy đứa con gái ở Phán thôn còn đáng đề phòng hơn cả đám kỹ nữ nữa. Để có được giọt máu của Kim công tử, không biết có bao nhiêu kẻ nghĩ cách để tiếp cận chàng?”

“Cũng phải, phụ nữ ở Phán thôn toàn làm nô tỳ cho Sung Kyun Kwan cả. Cho dù con cái của họ có mang dòng máu ai đi chăng nữa thì số phận của chúng cũng chẳng thể nào thoát khỏi nơi đó. Nếu là con của người hầu thì sẽ thành nô bộc, còn nếu là con của nho sinh thì ít ra sẽ thành thư lại, vậy chẳng tốt hơn sao?”

Càng nói cặp lông mày của Điêu Thuyền càng nhíu lại. Thu Nguyệt tiếp tục lên tiếng như để trấn án cô:

“Hình như ngoài Kim công tử của muội ra còn có một tân nho sinh khác cũng xuất chúng lắm. Còn lâu mới đến hội thi bóng gậy của Sung Kyun Kwan, nhưng nghe đâu rất nhiều kỹ nữ đã giở trò xin mấy viên biệt giám để được cho vào danh sách khách mời đấy. Hay là chúng ta cũng làm giống như những kỹ viện khác, điều tra danh sách nho sinh Sung Kyun Kwan thử nhé?”

“Mẫu Đơn các chúng ta lại phải để tâm đến cả những trò ấy sao? Mà chuyện này tỉ không thưa chuyện với mẹ, nói với muội làm gì.”

“Muội nghĩ bà ấy sẽ nghe lời tỉ tỉ sao? Nếu là muội thì còn may ra.”

Trong đầu Điêu Thuyền bây giờ ngoài sự phẫn nộ dành cho Kim công tử ra thì không còn thứ gì khác, nàng khẽ nghiến gót chân xuống đóa bồ công anh đã bị nghiền nát rồi lơ đãng trả lời:

“Được rồi, để sau này muội sẽ hỏi thử.”

Thu Nguyệt liếc nhìn Điêu Thuyền, đoạn quay ngoắt đi, buông lại một câu trước khi biến mất:

“Trong cả Mẫu Đơn các rộng lớn này, nơi muội có thể trốn chỉ có mỗi cái góc sân nhỏ này thôi sao? Chậc chậc, căn phòng rộng rãi xa hoa của muội để làm gì cơ chứ?”

Có tiếng kẻng báo giờ giới nghiêm từ xa vọng lai. Cùng với tiếng kẻng ấy, Yoon Hee nặng nề xách theo chiếc giỏ bước về nhà. Cô buông một bên quai ra rồi cứ thể kéo lê chiếc giỏ xềnh xệch vào trong nhà. Yoon Hee đặt chiếc giỏ lên hiên rồi lập tức đi vào bếp kiểm tra. Trong bếp không hề có chút than hồng nào, hoàn toàn lạnh ngắt, rồi Yoon Hee quay sang kiểm trước chum gạo. Chum gạo cũng trống không. Nghe thấy tiếng người, mẹ Yoon Hee nói vọng ra với giọng run run:

“Ai… ai đó?”

“Thưa mẹ, là con đây.”

Quá bất ngờ khi nghe thấy giọng con gái, bà mở toang cánh cửa nối giữa nha bếp và phòng ngủ. Nhận ra Yoon Hee, sắc mặt bà càng tái nhợt đi.

“Sao giờ này con lại về đây? Không… không lẽ con bị lộ rồi sao?”

“Không phải…”

Mẹ Yoon Hee không buồn nghe hết câu trả lời của cô, liền quay trở lại phòng ngủ. Rồi như người mất trí, bà vội vàng gói ghém đồ đạc để chuẩn bị bỏ trốn. Yoon Hee thò đầu vào căn phòng tối, lên tiếng cản mẹ:

“Không phải vậy! Không phải con bị lộ đâu!”

Nghe thấy tiếng mẹ và tỉ tỉ ồn ào, Yoon Sik đang nằm ở phòng bên cạnh cũng cố lê thân thể nặng nhọc sang. Cậu đang mặc một chiếc áo cũ của Yoon Hee.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Tỉ tỉ con về, vào giờ này, lại còn lén chui vào bếp nữa.”

Yoon Sik cũng ngay lập tức nghĩ rằng tỉ mình đã bị lộ thân phận nữ nhi, cậu ngồi ngẩn người như mất hết hồn vía.

“Yoon Sik à, không phải vậy đâu! Mai là ngày nghỉ ở Sung Kyun Kwan nên tỉ về thăm nhà mà.”

Yoon Hee vội vàng ra khỏi bếp, mang theo chiếc giỏ đang đặt trên hiên bước vào phòng ngủ. Trong lúc đó, Yoon Sik khêu lửa trong thùng than đỏ đặt sẵn trong phòng thắp cây đèn dầu lên. Mẹ Yoon Hee vẫn chưa dám tin, bà chụp lấy tay cô và hỏi:

“Có thật là không có chuyện gì không?”

“Vâng.”

Nước mắt trào ra từ mắt mẹ cô, giọng bà nghẹn lại:

“Vậy sao con lại về giờ này?”

“Con đã nói mai là ngày nghỉ rồi mà. Học giờ học chiều và ăn tối xong con mới bắt đầu đi nên về trễ thế này thôi.”

“Ra vậy, thì ra ở đó cũng có ngày nghỉ. Tại mẹ không biết…”

Một tay Yoon Hee vẫn để mẹ nắm chặt, tay kia cô nắm lấy tay Yoon Sik.

“Đệ sao rồi? Vẫn ổn chứ?”

“Vâng. Đệ có thể tự vận động, tự ngồi dậy được mà.”

Yoon Hee mỉm cười an tâm rồi nhìn khắp căn phòng. mấy túi đồ mẹ cô gói ban nãy vẫn còn nằm ngổn ngang trên sàn. Tuy nói là gói ghém vội vàng, nhưng mẹ cô đã làm rất khéo. Yoon Hee cắn chặt môi. Trong khi cô nơm nớp giữ mình không bị phát hiện ở Sung Kyun Kwan, thì ở nhà mẹ cũng có cùng tâm trạng lo sợ đó. Hằng ngày bà luôn chuẩn bị gói ghém đồ đạc từng chút từng chút một. Để tất cả có thể cùng nhau bỏ trốn bất kỳ lúc nào, bà cũng đã gói sẵn đồ cho cô.

“Mẹ, mẹ cứ an tâm. Ở đó không ai nghi ngờ con là con gái cả.”

“Con ăn uống đầy đủ chứ?”

Yoon Hee cố làm ra vẻ hăng hái nói:

“Dĩ nhiên rồi ạ. Họ cho ăn hai bữa sáng và tối, lại bằng phần ăn của đàn ông nên lần nào con cũng ăn no đến vỡ bụng. Hơn nữa ở đó ngày 6 hàng tháng là ngày Đại Biệt vị, trong bữa ăn sẽ có thịt bò, ngày 24 là ngày Tiểu Biệt vị, sẽ có cá. Con vẫn chưa được ăn cá, nhưng hôm kia mới ăn cực kỳ nhiều thịt bò.”

“Ừm, không phải nhịn đói là may rồi. Mẹ cứ lo một đứa con gái yếu ớt mà sống với đàn ông thì không biết sẽ thế nào. Nhưng sao sắc mặt con cứ như người vừa gặp chuyện gì tồi tệ lắm vậy?”

“Mặt con làm sao ạ? À! Vì học mệt nên như thế đấy ạ. Mấy môn học ở đó không đơn giản như con nghĩ.”

Yoon Hee vừa cởi nón ra thì nhìn thấy thứ gì đó rất lạ nằm lăn trong đốngg đồ ngổn ngang, không hề hợp với căn nhà này chút nào cả. Là một chiếc áo khoác ngắn màu vàng và một chiếc váy màu đỏ. Cô cầm chúng lên và hỏi:

“Sao lại có mấy thứ này ở đây? Mẹ may để cho Yoon Sik cải trang đấy ạ?”

“Con mặc thử vào đi, xem có vừa không?”

“Là của con sao?”

“Ừ, mẹ nghĩ biết đâu sẽ có lúc con cần phải mặc mấy thứ này.”

Những dồn nén bấy lâu trong Yoon Hee bắt đầu trào lên, biến thành cơn giận dữ thoát ra ngoài.

“Mẹ, sao mẹ lại tốn tiến vào những thứ không biết đến khi nào con mới dùng này cơ chứ?”

“Mẹ có động đến tiền gì đâu. Cũng làm gì có tiền để tốn? Mẹ dùng số vải hôm trước mấy người họ hàng cho để may đấy.”

“Đó cũng là tiền thôi! Con đã nói mẹ bán số vải ấy đi để mua gạo kia mà. Trong bếp chẳng có hạt gạo nào, củi lửa cũng tắt ngấm như lâu lắm rồi chẳng có ai động đến. Thì ra là vì mấy thứ vớ vẩn này mà như thế. Ngày mai mẹ bán ngay mấy thứ này đi!”

“Không được!”

Mẹ Yoon Hee giằng lại quần áo từ tay cô, ôm lấy chúng vào lòng.

“Bán cái gì thì bán, tuyệt đối không được bán mấy thứ này.”

“Để sau này, khi con trở lại thành con gái rồi may cũng được mà. Chỉ một chút nữa thôi miệng mẹ và Yoon Sik sẽ bị mạng nhện giăng đầy đấy…”

Nhìn thấy Yoon Hee cố nén cơn giận mà nói chuyện với mẹ, Yoon Sik khẽ kéo tay áo tỉ tỉ.

“Tỉ cứ để mẹ giữ lại đi. Mấy thứ ấy đối với mẹ quý như bùa hộ mệnh vậy.”

“Cái gì mà bùa hộ mệnh chứ? Cứ để chết đói rồi bùa hộ mệnh có tác dụng gì nữa? Khi tỉ trở về làm con gái rồi bùa hộ mệnh có tác dụng gì nữa.”

Sun Joon sẽ kết hôn với một cô gái khác, chuyện cô có trở về lại chính thân phận của mình cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

“Mẹ sẽ vẫn giữ lại thứ này! Mẹ sợ lắm, nếu có chuyện gì xảy ra khiến hai đứa con cứ phải đổi thân phận cho nhau mà sống thế này thì biết làm sao, mẹ không thể chịu nổi nữa.”

Nghe những lời nói bất an của mẹ, Yoon Hee càng cao hơn hơn, thét lên:

“Nếu cứ thế này mà sống tiếp cũng có sao đâu? Còn tốt hơn là phải chết đói! Con sống với thân phận đàn ông còn thấy tốt hơn gấp nhìn lần. Cho nên mẹ cứ mang số áo quần này bán hết đi!”

“Tỉ tỉ, đủ rồi! Tỉ nói hiểu mẹ, nhưng tại sao lại nói ra những lời gay gắt như vậy chứ? Số áo đó, mẹ may không phải vì tỉ, mà vì chính bản thân mẹ đó!”

Yoon Hee giật mình nhận ra mình đã quá nóng tính. Cô cảm thấy xấu hổ vì đã đem những bực dọc bên ngoài về trút lên đầu người thân.

“Mẹ, con xin lỗi. Vừa về đến nhà con đã vội trút hết những căng thẳng của mình ra rồi…”

“Mẹ xin lỗi. Là người mẹ mà chỉ có thể làm thế này cho con… Xin lỗi con.”

Yoon Hee chỉ biết cúi đầu nói nhỏ:

“Không, là con sai rồi.”

Cô mệt mỏi kéo chiếc giỏ đến trước mặt mình, từ từ tháo dây buộc mở nắp giỏ ra. Trong giỏ chứa đầy giấy, sách và đồ ăn vặt. Yoon Sik tròn mắt ngạc nhiên, quay sang hỏi:

“Cái gì vậy tỉ?”

Yoon Hee lần lượt lấy mấy món ăn cô mang về ra khỏi giỏ trước:

“Đây là gạo rang, cơm cháy, trái cây ngâm, thịt bò khô, bánh gan bò, có cả thịt đông nữa. Còn đây là rau, cá muối, dưa muối…”

“Mấy thứ này con kiếm ở đâu ra vậy?”

“Mấy thứ mắc tiền là của một sư huynh ở phòng bên cạnh, còn cơm cháy và mấy món lặt vặt là mấy nô tỳ làm việc trong trường cho con.”

“Tại sao họ lại cho con mấy thứ này?”

“Sư huynh phòng bên cạnh còn cho nhiều người nữa chứ không chỉ mình con, mẹ đừng lo, mấy thứ này không đáng gì với huynh ấy đâu. Chắc mẹ và Yoon Sik cũng đói rồi, mau ăn bánh gan bò và thịt đông đi.”

Yoon Hee bày mấy món ăn ra trước mặt rồi đút ẹ mình một miếng. Không rõ vì trời tối, hay vì thương mẹ, mà Yoon Hee cảm thấy cổ tay mẹ cô càng lúc càng gầy đi.

“Con ăn trước đi.”

“Mẹ cũng thật là. Con ăn no muốn vỡ bụng rồi đây. Mẹ xem này.”

Nhìn con gái vừa cười vừa nói, vỗ bụng thình thịch mà mẹ Yoon Hee càng cảm thấy đau lòng. Dù có được no bụng đi chăng nữa, hẳn Yoon Hee cũng chẳng thấy vui vẻ gì.

“Tại sao mấy nô tỳ trong trường lại cho con thức ăn?”

“À, con chỉ nói bâng quơ là cần mấy thứ này, không ngờ họ lén đem cho con thật. Chắc họ thấy con nhỏ tuổi nên đối xử với con rất tốt.”

Mẹ Yoon Hee vốn không hiểu gì nhiều về người dân trong Phán thôn, đối với bà, họ chẳng khác gì người đang sống trong kinh thành cả. Lẽ dĩ nhiên bà cũng không biết Yoon Hee nổi tiếng với nữ giới trong Phán thôn đến mức nào. Và chính bản thân Yoon Hee cũng thế.

“Còn đây là thuốc con xin được. Mẹ sắc cho Yoon Sik uống đi.”

Mẹ Yoon Hee nhận ba gói thuốc từ tay cô, ngạc nhiên hỏi:

“Sao con lấy được mấy thứ thuốc này? Người ta cho con dễ dàng vậy sao?”

“Cũng hơi khó xin một chút. Họ nói chưa chẩn mạch thì không thể cho thuốc được. Nhưng con cứ cố nài, họ không còn cách nào khác, đành phải bốc thuốc cho con thôi.”

“Tại sao con cứ làm những chuyện nguy hiểm như vậy hả? Họ nói không được thì phải bỏ cuộc đi chứ. Chẳng may họ bắt con chẩn mạch thật thì biết làm thế nào? Chỉ cần chẩn mạch thì người ta có thể biết con là nữ đấy.”

“Dù gì thì con cũng đã lấy được thuốc mà không bị sao mà.”

“Sau này đừng làm vậy nữa. Mẹ thấy lo lắm.”

“Vâng.”

Tuy trả lời rất dứt khoát, nhưng Yoon Hee nghĩ chẳng có lý do gì để cô từ chối thuốc miễn phí cả. Nếu quy đổi cố thuốc cô mang về thành tiền thì rõ ràng đó sẽ là một khoản tiền rất lớn. Hơn nữa, ngửi mùi hương của thuốc, Yoon Hee có thể biết được rằng chúng tốt hơn những loại thuốc mà gia đình cô đã dùng tiền để mua từ trước đến giờ. Mẹ cô mở một gói thuốc ra, khuôn mặt bà lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Bà chưa bao giờ cho Yoon Sik uống thứ thuốc nào tốt như thế này.

“A! Tỉ mang cả thuốc đau dạ dày về nữa này.”

Mẹ Yoon Hee nâng niu thuốc còn hơn cả thức ăn, bà gom hết thuốc lại rồi đứng dậy. Yoon Hee giữ tà váy bà.

“Mẹ, mẹ ăn một chút đã.”

“Thôi, mẹ đi bắc ấm thuốc để sáng mai Yoon Sik uống.”

Mẹ vừa ra khỏi phòng, Yoon Hee liền đưa cho Yoon Sik một quyển sách.

“Bây giờ tỉ đang học Đại học và Kinh quốc đại điển, khi nào môn Đại học kết thúc tỉ sẽ chép lại hết rồi đưa cho đệ. Giờ đệ đọc quyển này trước đi. Đây là phần Lại điển của môn Kinh quốc đại điển, tỉ mới chép đến đây thôi.”

Yoon Sik mở quyển sách ra. Bài giảng được chép thành từng dòng Hàn tự đều tăm tắp. Yoon Hee đưa thêm cho cậu một cuộn giấy.

“Còn đây là Kỳ biệt. Tỉ gom hết số Kỳ biệt từ lúc vào trường đến giờ đấy. Nho sinh ở đó ai cũng đọc thứ này cả. Khi nào thấy khỏe, đệ lấy ra đọc cho vui.”

“Tỉ học có mệt không?”

“Tỉ thích học mà. Nên không thấy mệt. So với những cô gái muốn học mà không được học, tỉ may mắn biết bao nhiêu. Mà đệ phải nhịn đói từ lúc vào vậy?”

“Buổi sáng đệ có ăn mà. Tỉ đừng lo.”

“Cũng có phải là hết tiền đâu cơ chứ…”

Yoon Sik mỉm cười nhìn tỉ tỉ. Cô lo lắng sắp xếp chuyện này chuyện kia trong nhà, khiến cậu có cảm giác như người cha đi xa vài ngày vừa trở về vậy.

“Vì mẹ sợ tỉ bị phát hiện, chung ta phải bỏ trốn nên đã để dành chút tiền. Vậy nên…”

Từ trong bếp vọng ra tiếng ấm thuốc đã đặt lên bếp lò, Yoon Hee mở cửa thông ra, chuyển ẹ thùng than đỏ. Dù trời rất tối, nhưng Yoon Hee vẫn nhìn thấy mẹ mình rất rõ. Cô muốn nói chuyện với mẹ và Yoon Sik nhiều hơn nữa thì cơn mệt mỏi ùa đến, cùng với nó, là hình ảnh Sun Joon và Phù Dung Hoa. Cô chưa hề nhìn thấy hai người họ mỉm cười nhìn nhau, nhưng hình ảnh đang lờn vờn trong đầu cô lại hiện ra rất thật.

“Yoon Sik à, để mai nói chuyện tiếp nhé. Đi đường xa về nên tỉ mệt quá. Mẹ ơi, xin lỗi mẹ, con xin phép ngủ trước đây.”

Mẹ Yoon Hee đang thổi lửa cũng dừng tay, quay sang nhìn con gái nói:

“Ừ, được rồi, con ngủ đi.”

“Con sẽ dồn hết những lần mất ngủ lại mà ngủ luôn một thể, mẹ đừng đánh thức con dậy nhé.”

Yoon Sik đọc sách một lất rồi ngước nhìn chị, giọng nói mệt mỏi của cô vọng mãi trong tai cậu.

“Tỉ ơi?”

“Để mai nói đi. Có nhiều chuyện thú vị tỉ một kể cho đệ lắm.”

Mẹ thò đầu qua cánh cửa thông mắng Yoon Sik:

“Yoon Sik à, tỉ con muốn ngủ mà! Con mau về phòng đi.”

“À, vâng.”

Yoon Sik liếc nhìn tỉ tỉ rồi bước sang phòng bên cạnh. Còn lại một mình trong phòng, Yoon Hee bật ra một tiếng thở dài. Cô cởi đồ ra, tháo dải băng ngực bên trong áo lót, đặt nó vào giữa chồng quần áo rồi chui vào trong chăn. Yoon Hee chớp mắt để xua đi hình ảnh Sun Joon và Phù Dung Hoa, nhưng cảnh thân mật của hai người lại chạy thẳng vào tim cô, khiến nó rối tung lên với hàng trăm suy nghĩ.

“Rồi sao nữa tỉ?”

“Còn sao nữa, Nữ Lâm sư huynh và Kiệt Ngao sư huynh ngồi cãi nhau cả buổi. Hai người đó trông thì có vẻ quan hệ không tốt lắm, nhưng lúc nào cũng đi cùng nhau. Mà thật ra là Nữ Lâm sư huynh bám lấy Kiệt Ngao sư huynh thì đúng hơn?”

Yoon Sik vừa ngồi nghe tỉ tỉ kể về những chuyện xảy ra trong Sung Kyun Kwan vừa liên tục cười thích thú.

“Tỉ nói người tên Nữ Lâm không theo đảng phái nào hết, nhưng có vẻ huynh ấy hứng thú với Thiếu luận thì phải?”

“Ừm… không phải đâu. Suy nghĩ của huynh ấy giống với Nam nhân hơn. Điểm thú vị nhất chính là lý do Nữ Lâm không theo đảng phái nào. Huynh ấy nói phải có những người không quan tâm chuyện đảng phái đấu đá như huynh ấy, không bao giờ đứng về phía Lão luận, Thiếu luận hay Nam nhân thì mới có thể giúp tìm ra những chính sách tốt hơn cho đất nước.”

“Huynh ấy nghĩ vậy cũng đúng.”

“Mà còn có cả người là Lão luận, nhưng không bao giờ bênh vực Lão luận vô điều kiện, mà đôi khi còn ủng hộ chính sách của Thiếu luận và tin tưởng vào chính sách của Nam nhân kìa.”

“Thật vậy sao? Không dễ dàng gì để làm được vậy đâu… Người đó là ai vậy tỉ?”

“Hả? À… là Giai Lang huynh.”

Mỗi khi nghe tỉ mình nhắc đến người tên Giai Lang, Yoon Sik lại cảm thấy một điều gì đó rất kỳ lạ. Người ấy không xuất hiện trong lời kể của tỉ tỉ nhiều như Nữ Lâm hay Kiệt Ngao, nhưng luôn luôn là nhân vật kết thúc câu chuyện. Và mỗi khi chuẩn bị nhắc đến Giai Lang, tỉ tỉ lại ngập ngừng, đôi khi còn có vẻ không muốn nói ra cái tên ấy nữa.

“Người tên là Giai Lang ấy, có vẻ là một người rất tuyệt.”

Yoon Hee giật mình, cô vội vàng cao giọng nói lảng đi:

“Không, không hề! Vì huynh ấy mà tỉ xấu hổ cực kỳ. Ngày học đầu tiên tỉ không trả lời được câu hỏi của tiến sĩ Jang, bị ăn mắng tơi tả. Sau đó thì đến huynh ấy, vậy mà lại trả lời trơn tru từ đầu đến cuối, biến tỉ thành đứa ngốc. Sao huynh ấy không chịu nghĩ đến thể diện của tỉ mà trả lời sơ sơ thôi là được rồi?”

Yoon Sik vừa cố nén cười, vừa nói bóng gió:

“Tỉ! Tỉ đang tích cực nói xấu người khác như thế, nhưng sao tai đệ nghe thấy chẳng giống nói xấu chút nào cả?”

“Vậy… vậy à? Dù gì huynh ấy cũng không phải là người xấu. Mà không, huynh ấy còn là một người cực kỳ xuất sắc. Nếu không xét đến đảng phái thì trong số nho sinh ở đó, chẳng người đàn ông nào không thích huynh ấy cả.”

“Nhưng tỉ đâu phải đàn ông!”

Yoon Hee thu chân về ngồi bó gối, trả lời với giọng mệt mỏi:

“Không, tỉ cũng là đàn ông. Mỗi khi ở trong trường…”

“Tỉ…”

“Là đàn ông cũng tốt mà. Từ nhỏ lúc nào tỉ cũng ước mình sinh ra là đàn ông đấy thôi. Tỉ đã rất muốn trở thành đàn ông. Đàn ông…”

Giọng Yoon Hee càng lúc càng nhỏ đi, còn ánh mắt cô thì chỉ chăm chăm hướng xuống sàn phòng. Ngay lúc đó mẹ cô bưng mâm cơm vào, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

“Muộn rồi, các con ăn trưa đi.”

Yoon Hee đỡ lấy mơm cơm, đặt xuống sàn rồi nói:

“Mẹ cứ ăn trước đi chứ.”

“Lâu lắm rồi mới có cơ hội ngồi cùng ăn với con, làm sao mẹ có thể an trước được chứ? Mà sao con cứ mặc quần áo đàn ông mãi thế? Những lúc ở nhà thì mặc bộ quần áo mẹ mới may đi.”

“Giờ con cũng quen mặc quần áo đàn ông rồi, không cần phải thay ra đâu mẹ. Với lại con thấy mặc thế này thoải mái hơn.”

Yoon Hee vờ như không nghe thấy tiếng mẹ thở dài, vừa cười vừa đưa một chiếc muỗng cho Yoon Sik. Rồi cô cúi xuống nhìn món cháo nấu từ cơm cháy và mấy món phụ hôm qua cô mang về từ Sung Kyun Kwan. Nếu cô không bỏ qua sự xấu hổ để mang những thứ này về, không biết hôm nay trên mâm cơm sẽ có món gì nữa. Suy nghĩ ấy làm Yoon Hee cảm thấy đau lòng. Mẹ cô đoán được con gái đang nghĩ gì, bà vội cười xoa nói:

“Mấy thứ đồ thêu mẹ đang làm hôm nay là xong hết. Không cần những thứ con mang về thì mẹ và Yoon Sik cũng có thể mua thức ăn được rồi.”

“Vâng.”

Yoon Hee đang định cầm muỗng lên thì sực nhớ một chuyện. Cô đứng bật dậy lục lọi túi trong của chiếc áo khoác dài đang treo trên tường, móc ra mấy đồng xu rồi đặt lên bàn.

“Suýt nữa thì con quên mất. Tuy không được bao nhiêu nhưng mẹ cứ cầm lấy mua ít lúa mạch đi.”

“Tiền này con kiếm đâu ra vậy?”

“Trong trường phát cho nho sinh mẹ ạ. Một đồng rưỡi là tiền dầu để đốt đèn, còn một đồng hai là tiền rượu.”

“Sao lại đưa tiền này ẹ? Con phải giữ để phòng thân chứ. Mà tiền mua dầu con cũng đưa thì buổi tối lấy gì mà học?”

“Chuyện đó con tự liệu được, mẹ đừng lo. Cũng chẳng biết sau này có được nhận tiền rượu hay không nữa. Lần này may mắn là họ cho tiền, chứ con nghe nói họ quyết định chuyển sang cho rượu luôn rồi, cả dầu cũng vậy. Tuy không đáng bao nhiêu nhưng được cho tiền thì vẫn tốt hơn…”

Yoon Hee cười khì rồi lại cầm muỗng lên. Cô nhận ra chuyện mình bận tâm đến đôi tiên đồng ngọc nữa kia trong hoàn cảnh này là hết sức ngớ ngẩn. Hơn nữa số tiền cô vừa đưa ẹ chẳng mấy chốc cũng sẽ hết, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm cách giúp mẹ và tiểu đệ. Nhưng nhắc tới việc kiếm tiền, Yoon Hee chỉ có thể nghĩ đến hiệu sách ở Pil-dong. Nghe nói nơi đó bị hoàng thượng hạ lệnh điều tra, không biết tình hình thế nào, cô có thể lấy danh nghĩa thăm hỏi đảo qua một lần xem sao. Ngay lúc đó, Yoon Hee sực nhớ đến lời hứa với Điêu Thuyền.

“Mẹ, con xin lỗi, có việc gấp nên ăn cơm xong là con phải về trường ngay.”

“Có việc gì vậy? Mẹ đang định ngắm con một chút.”

“Con cũng muốn vậy lắm, nhưng con có hẹn.”

“Hẹn? Hẹn gì cơ?”

Yoon Hee cười trừ để không phải kể chi tiết mọi việc. Mẹ cô đã rất lo lắng cho cô rồi, nếu biết thêm chuyện cô tìm đến kỹ viện thì thật không thể tưởng tượng nổi bà sẽ phản ứng thế nào nữa.