Mặt Thang Chấp lập tức nóng lên, nhìn ánh mắt cười như không cười của Từ Thăng, cảm thấy tư tưởng của người này có vấn đề, đến cả tên thân mật mà Tịch Mạn Hương gọi cậu cũng đem ra cười nhạo, thẹn quá hóa giận hỏi ngược lại Từ Thăng: “Buồn cười lắm sao?”

“Không buồn cười.” Từ Thăng lại cười một chút, phủ nhận qua loa với Thang Chấp, “Tôi không có cười.”

Anh đi về phía trước một bước, bước vào phòng Thang Chấp, giống như tiện tay, anh đóng cửa phòng lại.

Cửa phòng ngăn âm thanh mẹ Thang Chấp rửa rau ở ngoài phòng bếp, giống như biến căn phòng vốn nhỏ nay càng nhỏ hơn.

“Đã lâu không gặp.” Từ Thăng nhìn Thang Chấp, nói vu vơ.

Anh không đến gần Thang Chấp, đánh giá chung quanh phòng cậu, sau đó nhìn lên giường cậu.

Thang Chấp xoay mặt lại liếc một cái, đồ ngủ của cậu vẫn còn đặt ở trên giường.

“Đồ ngủ mới.” Từ Thăng đột nhiên nói.

Thang Chấp giật mình, mặt dường như càng nóng hơn, mong rằng Từ Thăng đừng có nói những lời khiến người ta liên tưởng, lại cảm thấy vẫn chưa đến mức ngăn cản anh lại.

Vì thế Thang Chấp nhìn Từ Thăng, đối mắt với anh, mấp máy môi, miễn cưỡng chuyển chủ đề: “Sao cô ấy lại chạy trốn rồi.”

“Chữa trị lâu như vậy, vẫn không có chuyển biến tốt sao.” Thang Chấp hỏi anh.

Từ Thăng nhìn Thang Chấp, lát sau nói: “Báo cáo bệnh viện cho tôi xem đều viết là có chuyển biến tốt. Nhưng mà khoảng thời gian này tôi khá bận, không thường đến thăm nó.”

Thang Chấp “ừm” một tiếng, lại không biết nên nói gì tiếp theo.

Thật ra nếu như nhất định phải hỏi, Thang Chấp vẫn có thể nghĩ đến một vài vấn đề.

Ví dụ như tin tức trên báo nhìn thấy sáng nay, hoặc là hỏi Từ Thăng có phải đã đính hôn rồi không, kiểu như thế, nhưng tất cả đều không thích hợp, vì thế bị Thang Chấp sàng lọc bỏ đi.

“Thỏa thuận ly hôn của em và nó, luật sư đã viết xong rồi.” Từ Thăng mở miệng trước Thang Chấp, “Nghĩ đến có mẹ em ở nhà, nên tôi không cầm theo. Em tìm lúc nào ra ngoài, rồi tôi sẽ đưa cho em ký tên.”

Thang Chấp nói “Được”, lại hỏi anh: “Tôi liên lạc với Giang Ngôn sao?”

Từ Thăng nhìn cậu một lúc, nói: “Liên lạc với tôi.”

Nói xong, Từ Thăng lại nhìn quanh phòng Thang Chấp, giống như đang tìm gì đó, chắc là không tìm thấy, mới hỏi Thang Chấp “Có giá treo quần áo không”, sau đó gỡ nút áo vest, cởi ra, mắc trên khuỷu tay.

Giá treo đồ ở ngoài cửa phòng, trong phòng Thang Chấp không có.

Thang Chấp cảm thấy hai người đã nói hết những lời Tịch Mạn Hương không thể nghe thấy rồi, liền đi về phía Từ Thăng, nói với anh “Ở bên ngoài, tôi treo giúp anh”, rồi vươn tay ra định cầm lấy áo trong tay anh.

Nhưng không biết tại sao, Từ Thăng nghiêng người, tránh tay Thang Chấp.

Thang Chấp ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện mình đến quá gần, gần đến mức đầu ngón tay dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.

Thang Chấp rũ mắt, nhìn thấy Từ Thăng động đậy, cúc áo sơ mi cũng lắc lư trước mắt cậu.

“Không cần đâu.” Từ Thăng cúi đầu nói với Thang Chấp, “Để tôi tự đi.”

Giọng của anh vang bên tai Thang Chấp, khiến cậu cảm thấy căng thẳng.

Lát sau, Thang Chấp nhìn thấy tay Từ Thăng nhấc lên, mấy giây sau, tay anh nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu Thang Chấp, sau đó lướt xuống gò má.

Tay Từ Thăng rất ấm. anh dùng ngón cái ma sát làn da của cậu, dùng lực rất nhỏ, giống như đang ban bố một quy định bất thành văn: chỉ cần dùng lực đủ nhẹ, động tác như thế này sẽ không tính là vượt quá giới hạn.

Thang Chấp chấp nhận quy định này, ngầm đồng ý để cho Từ Thăng đụng chạm, đứng yên một chỗ, không phản kháng.

“Thang Chấp.” Thang Chấp nghe thấy giọng Từ Thăng, còn gần hơn lúc nãy, “Có phải em chưa từng nhớ đến tôi một chút nào không.”

Cậu ngửi thấy mùi hương của tinh dầu mang theo hơi nóng trên người Từ Thăng, cách cậu ngày càng gần.

Thang Chấp nhớ những cái hôn ẩm ướt và thân mật giữa cậu và Từ Thăng, nhưng mà không có can đảm đến vậy, cậu nhấc tay lên định ôm nhẹ Từ Thăng một cái, giống như Từ Thăng đã chạm nhẹ vào cậu, nhưng mà tay giơ lên được một nửa, đã bị Từ Thăng chặn lại.

“Chạm vào em em cũng không thích…” Từ Thăng nắm cổ tay cậu, dùng giọng điệu tự giễu nói, “Phải không?”

Tuy là nói như vậy, nhưng Từ Thăng vẫn ôm Thang Chấp vào lòng, cằm tì vào trán Thang Chấp, ôm ngày càng chặt.

Lúc này, Thang Chấp nghe thấy tiếng dép lê của Tịch Mạn Hương, Từ Thăng chắc hẳn cũng nghe thấy, nới lỏng vòng tay đang ôm Thang Chấp, lùi về sau một bước.

Tịch Mạn Hương không đi vào phòng, cũng không gõ cửa, có thể chỉ là vào phòng khách lấy đồ, rồi lại đi mất.

Từ Thăng nhìn Thang Chấp, bỗng nhiên cười cười, vừa định nói gì đó, điện thoại của Thang Chấp ở trên giường vang lên.

Thang Chấp quay đầu nhìn, đi tới cầm điện thoại lên, là một số lạ.

“Đừng nghe vội.” Từ Thăng cũng đi sang, giữ lấy tay Thang Chấp, cầm di động của mình lên gọi một cuộc điện thoại.

Anh đọc số điện thoại đang gọi cho Thang Chấp cho đầu dây bên kia nghe, sau khi cúp, nói với Thang Chấp: “Mở loa ngoài.”

Thang Chấp liếc anh một cái, nghe máy, mở loa ngoài, hai giây sau, giọng của Từ Khả Du truyền ra: “Ông xã ——”

Cô còn chưa dứt lời, Từ Thăng đã nhanh chóng giật lấy điện thoại trong tay Thang Chấp, tắt loa ngoài, nói với Từ Khả Du: “Khả Du, là anh.”

Thang Chấp không nghe thấy nội dung cụ thể Từ Khả Du nói, nhưng mà nghe giọng ồn ào của cô, có thể nhìn ra cô đang rất kích động.

Từ Thăng yên lặng nghe một hồi, rồi nói: “Thang Chấp đang có việc.”

Lát sau, Từ Thăng nói: “Đang làm việc, đang họp.”

“Em quan tâm tới cậu ấy một chút đi, không phải muốn làm một người vợ tốt sao.” Lúc anh nói, anh không hề nhìn Thang Chấp, dùng giọng điệu rất điềm tĩnh lừa gạt Từ Khả Du.

Thang Chấp cảm thấy bộ dạng Từ Thăng nói dối cũng rất buồn cười, nghe một hồi, điện thoại Từ Thăng rung lên.

Từ Thăng lấy ra xem, nói với Từ Khả Du: “Như vậy đi, cậu ấy tan họp rồi anh sẽ bảo cậu ấy gọi cho em.”

Sau khi cúp điện thoại, Từ Thăng trả điện thoại lại cho Thang Chấp, nói với cậu: “Định vị được rồi.”

Thang Chấp nhận lấy, cười với anh, hỏi: “Vậy tôi đã tan họp chưa?”

Từ Thăng nhìn Thang Chấp, không cười, chầm chậm giơ tay lên, sờ đỉnh đầu Thang Chấp, sau đó thu tay về, nói: “Ra ngoài đi.”

Thang Chấp chưa kịp dâng lên cảm xúc gì, Từ Thăng đã quay người, mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Tịch Mạn Hương đang xào rau.

Thang Chấp ngửi thấy mùi tiêu xanh Từ Thăng không thích ăn, bảo Từ Thăng ngồi trên sô pha phòng khách, mở tivi rồi rót trà cho anh, sau đó đi vào bếp xem có gì giúp được không, phát hiện mẹ cậu còn hầm canh sườn củ cải Từ Thăng cũng không thích ăn.

Cậu mở vung ra xem thử, thấy rất nhiều củ cải.

“Con vào đây làm gì.” Tịch Mạn Hương quay đầu nhìn cậu, đẩy cậu ra ngoài, “Ra ngoài tiếp khách đi.”

Thang Chấp chỉ đành ra ngoài, ngồi ở ghế sô pha đơn bên cạnh Từ Thăng.

Tịch Mạn Hương gọi lại ăn cơm, Thang Chấp dẫn Từ Thăng đi vào, phát hiện bà đã múc cho mỗi người một bát canh, đặt vào đúng vị trí.

Từ Thăng ung dung ngồi xuống, không chỉ húp canh mẹ Thang Chấp nấu, còn khen bà nấu rất ngon. Tịch Mạn Hương được cổ vũ, nói “Canh vẫn còn nhiều”, bưng bát canh không còn lại bao nhiêu đi vào bếp đơm thêm.

Thang Chấp liếc Từ Thăng một cái, nghĩ đến hồi mình nấu ăn nghe Từ Thăng nói một đống lời bắt bẻ, tức tối hỏi anh: “Không phải anh không ăn củ cải sao.”

“Tôi không thích ăn…” Từ Thăng trả lời cậu rất bình thản, “Chứ không phải là không thể ăn.”

Ăn cơm xong, Từ Thăng ra ban công nghe điện thoại, rồi chào tạm biệt Tịch Mạn Hương và Thang Chấp.

Tịch Mạn Hương nhiệt tình mời Từ Thăng có thời gian rảnh thì thường xuyên tới chơi, bảo Thang Chấp tiễn Từ Thăng xuống lầu, Thang Chấp liền thay giày, dẫn Từ Thăng đi về phía thang máy.

Đi vào thang máy, hai người đứng một khoảng khá xa, Từ Thăng đứng ở phía sau, Thang Chấp đứng ở chỗ nhấn nút.

Thang Chấp hỏi Từ Thăng: “Tìm được cô ấy chưa?”

“Tìm được rồi.” Từ Thăng nói với cậu.

“Dì bảo tôi thường xuyên tới chơi…” Từ Thăng bỗng nhiên nói, “Tôi có thể tới không?”

Thang Chấp nhìn Từ Thăng, cảm thấy cả sáng nay Từ Thăng rất quái lạ, cậu nhìn vào bản thân mình trong tấm gương đằng sau Từ Thăng, trông cậu xanh mét, nao núng, không biết làm sao, không có chỗ nào để người ta nhìn mà cảm thấy vui vẻ.

“Đang nhìn bản thân sao.” Từ Thăng phát hiện ánh mắt Thang Chấp, nói với cậu.

Sau đó anh quay đầu lại, đối mắt nhìn Thang Chấp ở trong gương.

Anh đột nhiên đến gần Thang Chấp, vây Thang Chấp lại giữa tường và cửa, dán vào trong góc nút tầng trệt, cúi đầu nhìn Thang Chấp, giơ tay lên.

“Thang Chấp.” Anh không chạm vào cậu, chỉ ấn nút lầu một, “Em nói xem có phải em rất khờ không.”

Thang Chấp mới phát hiện mình quên nhấn nút thang máy.

Thang máy nhanh chóng đi xuống, từ tầng hai mươi chín xuống tầng một, giống như chỉ mất một giây.

Trước khi ra khỏi thang máy, Từ Thăng bảo Thang Chấp không cần tiễn ra ngoài.

“Em yên tâm đi.” Anh không nhìn vào mắt Thang Chấp, nói, “Tôi rất bận, sẽ không tới nữa đâu.”