*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 7: Vô đề

Edit: Dan

Beta: Manh Manh

--------------------------------------------------

Hạ Thường An hiểu rõ mình bây giờ rơi vào hoàn cảnh này không phải do Ngụy Hằng, mà là do chính cậu.

Tuy rằng Ngụy Hằng bá đạo, nhưng xưa nay chưa bao giờ cưỡng bách Hạ Thường An làm bất cứ chuyện gì, cũng chưa từng có yêu cầu quá đáng bắt cậu phải làm theo. Là Hạ Thường An hấp tấp tự ấn định cho là Ngụy Hằng sẽ thích bộ dạng đã thay đổi của mình, cậu yên lặng bao dung hết thảy những khuyết điểm cổ quái của Ngụy Hằng, từng bước một biến Ngụy Hằng thành Ngụy to đầu thiếu cậu sẽ không thể tự gánh vác sinh hoạt của bản thân như bây giờ.

Hạ Thường An tâm lý rõ ràng, chỉ cần cậu vẫn ở cùng Ngụy Hằng một ngày, cậu liền một ngày không nỡ lòng cởi bỏ lớp áo khoác vợ hiền này được. Bởi vì yêu quá sâu, cho nên mất kiểm soát, tìm mọi cách ngụy trang chỉ mong người ấy yêu mình nhiều hơn, bởi vì quá mức để ý, cho nên đặc biệt sợ mất đi.

Hạ Thường An giãy giụa mấy ngày, rốt cục tàn nhẫn quyết tâm khuyên mình buông tay.

Hạ Thường An có thể dự đoán được chuyện chia tay này chắc chắn sẽ không quá thuận lợi.Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Ngụy Hằng đối với cậu vẫn còn có tình cảm, tính cách lại mạnh mẽ như vậy, sẽ không dễ dàng tiếp thu lý do chia tay vụng về của Hạ Thường An.

Vì vậy cậu gạt Ngụy Hằng lén lút thuê một gian phòng, nhà trọ của Ngụy Hằng tại thành Nam, cậu liền thuê phòng tại thành Bắc. Cậu đã sớm đem phòng ở bố trí kỹ càng, đem một chút đồ vật của mình dọn tới. Cậu không lo lắng sẽ bị Ngụy Hằng phát hiện, bởi vì Ngụy Hằng sẽ không bao giờ chú ý đến đồ trong nhà, chính là dù có đem đồ đạc chuyển đi đến phân nửa, anh cũng chưa chắc có nửa điểm phát hiện.

Làm tốt các công tác chuẩn bị cho ngày sau, cậu bắt đầu nói bóng gió cùng với Ngụy Hằng ám chỉ mấy lần ý định muốn chuyển ra ngoài, nhưng đều đến lúc Ngụy Hằng tỏ ra thần sắc thiếu kiên nhẫn sẽ lặng lẽ ngừng miệng. Cậu bận bận rộn rộn chuẩn bị mọi thứ, rốt cục đến khi hết thảy mọi thứ đều đâu vào đấy, đêm đó liền lấy hết dũng khí, tại trước bàn ăn nói chia tay với Ngụy Hằng, sau đó hoảng loạn không dám quay đầu mà bỏ chạy.

Cậu biết sau đó Ngụy Hằng sẽ tìm tới cậu, nhưng lại không nghĩ rằng Ngụy Hằng có thể đến nhanh như vậy. Bây giờ cậu ở trước mặt Ngụy Hằng vẫn giống như trước, theo phản xạ có điều kiện mà không dám chống đối, những câu giải thích đã chuẩn bị trước đó cũng không cách nào nói ra được.

Trước mắt thấy việc chia tay này e là không thành, cậu liền lui lại một bước, nếu như có thể ly thân cũng rất tốt. Ngụy Hằng bận rộn như vậy, nếu như mỗi ngày đều không thấy cậu, không chừng dần dần sẽ quên mất cậu cũng nên.

Mang theo tâm tư như thế, Hạ Thường An mới cự tuyệt lời nói muốn quay về sống chung của Ngụy Hằng, nhưng câu hỏi tiếp theo của Ngụy Hằng khiến cho cậu thật khó trả lời.

Nên nói như thế nào đây? Nói không muốn sống cùng anh là sự thật, muốn chia tay anh cũng là thật? Đây chẳng phải là đi lòng vòng nửa ngày đều trở lại vạch xuất phát hay sao?

Chia tay thật quá khó khăn.

Hạ Thường An có chút hỏng mất.

Thấy Hạ Thường An gật đầu rồi lại lắc đầu, Ngụy Hằng cũng bị làm cho có chút lờ mờ. Mới vừa muốn tiếp tục hỏi, đã thấy Hạ Thường An xoay đầu một cái, cho anh một cái gáy, lớn tiếng nói: "Tôi chính là không muốn trở về, có bản lĩnh... Có bản lĩnh anh liền trói tôi trở về đi."

Câu nói này tuy rằng âm lượng cao, nhưng một chút khí thế đều không có, nghe như là một câu làm nũng.

Hạ Thường An vừa mới làm nũng với anh? Đối với Ngụy Hằng mà nói đây thật sự đúng là một trải nghiệm vô cùng mới mẻ.

Ngụy Hằng ấn Hạ Thường An dựa vào lưng ghế sô pha, một tay cố định mặt cậu, tận lực kéo căng khuôn mặt giả vờ nghiêm túc nói: "Em cho rằng anh không dám sao? Còn dám rống anh? Ở bên ngoài mấy ngày, em cũng thật có bản lãnh nha."

Hạ Thường An hậu tri hậu giác bắt đầu sợ sệt, thế nhưng lời đều đã nói ra cũng không có cách nào thu hồi lại, không thể làm gì khác hơn là mạnh miệng tránh né ánh mắt Ngụy Hằng, phá quán tử phá suất* nói: "Tôi ở một mình rất là tốt, anh không cần lúc nào cũng tới quấy rầy tôi, người khác yêu đương còn giữ cho nhau một khoảng cách nhất định. Anh còn như vậy nữa, tôi... Tôi liền chuyển tới một nơi anh không thể đến."

(* Phá quán tử phá suất: Vò đã mẻ lại sứt.)

"Trung Quốc lớn như vậy, em có thể chuyển đi đâu chứ?" Ngụy Hằng không những không giận mà còn cười, Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH, chỉ là nụ cười này ở trong mắt Hạ Thường An lại thành biểu hiện anh đã phẫn nộ đến cực điểm, "Em chuyển đi nơi khác chẳng lẽ anh liền sẽ không tìm được em hay sao?"

Lần đầu tiên giọng nói của Ngụy Hằng khiến Hạ Thường An lo lắng như vậy, tâm lý vô cùng gấp gáp, môi dưới đều cắn đến trắng bệch. Ngụy Hằng sợ cậu đem môi cắn đến hư, đưa tay muốn sờ lên khóe miệng Hạ Thường An để cậu thả lỏng chút.

Hạ Thường An thấy anh đột nhiên giơ tay, sắc mặt tái nhợt, nhắm chặt mắt lại, một bộ con rùa rụt cổ. Đợi một hồi lâu, lòng bàn tay trong tưởng tượng cũng không có hạ xuống. Lông mi Hạ Thường An động mấy lần, chậm rãi mở mắt ra.

Ngụy Hằng trầm mặt chống tay phía trên cậu, hai con mắt đen kịt yên lặng theo dõi cậu, trầm giọng hỏi: "Sợ anh như vậy sao?"

Khuôn mặt anh tuấn của Ngụy Hằng bị ánh sáng hắt vào, bóng của cái mũi cao thẳng hiện lên trên nửa bên kia gò má, khóe miệng chặt chẽ kéo căng khiến sắc mặt anh có mấy phần hung ác. Hạ Thường An sợ nhất là cái biểu tình này của Ngụy Hằng, cổ họng không nhịn được nuốt xuống mấy lần, tiếng nói có chút run rẩy: "Anh muốn đánh tôi sao?"

Hạ Thường An sắc mặt trắng bệch, viền mắt ửng hồng, trong mắt lộ ra ẩm ướt.

Cảnh tượng này thực sự quá quen thuộc, không khỏi làm Ngụy Hằng nhớ tới mấy năm trước, Hạ Thường An cũng ở dưới thân anh, cũng hỏi một câu giống như thế này.

Khi đó Ngụy Hằng nóng lòng muốn đứng vững gót chân ở công ty, cấp thiết muốn dùng công trạng chứng minh thực lực của chính mình. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Có một lần trong một cuộc họp các ban nghành, anh nghe liền mấy cái đề án không thỏa đáng nhân viên viên chức của anh lại còn đang tranh cãi vì vấn đề râu ria không đáng kể. Vốn mấy ngày đó tâm tình của anh không được tốt, thấy các cấp dưới huyên náo tới mặt đỏ mang tai, cuối cùng nhịn không được bùng phát, đập phá máy tính trước mặt họ.

Trong phòng làm việc của Ngụy Hằng có máy lọc nước, nhưng anh vẫn muốn ra ngoài một chút để hóa giải một chút mệt mỏi, liền đi ra văn phòng, dự định đi đến phòng giải khát để uống một ly nước. Đi tới cửa phòng giải khát, trùng hợp nghe được những người ở bên trong đang bàn luận về anh, nội dung nghị luận không nằm ngoài việc anh tự tay giết cha, cha anh tinh thần lại có vấn đề, nhất định cũng di truyền loại gen này cho anh.

Theo lý mà nói, anh đối với những lời nói như vậy sớm nên chết lặng. Không biết tại sao, cứ mỗi một lần nghe đến những lời nói tương tự, trong lòng Ngụy Hằng vẫn đốt lên một ngọn đuốc, mà ngày hôm đó lửa lại càng cháy rừng rực hơn.

Anh đột nhiên đẩy cửa ra, nhìn thấy các cấp dưới ánh mắt thất kinh.

Kết thúc một ngày làm việc, thời điểm rời khỏi tòa nhà văn phòng, Ngụy Hằng mới rảnh mà nhìn một chút vào điện thoại di động. Buổi chiều Hạ Thường An gửi cho Ngụy Hằng một cái tin nhắn ngắn, nói buổi tối muốn cùng đồng nghiệp ăn liên hoan, không có cách nào về làm cơm tối cho anh.

Ngụy Hằng ngày đó trải qua rất không thoải mái, đặc biệt muốn Hạ Thường An xuất hiện ở bên cạnh. Nhìn thấy cái tin nhắn ngắn này, anh không chút nghĩ ngợi liền gọi điện thoại cho Hạ Thường An, lại nửa ngày đều không có người nhận máy. Nhiều lần gọi đến cũng không có người nghe, Ngụy Hằng kêu thư ký gọi cho công ty Hạ Thường An, hỏi địa điểm liên hoan đêm nay, một đường chạy xe như điên đến.

Vừa vào phòng ăn, Ngụy Hằng đã nhìn thấy Hạ Thường An đang vừa nói vừa cười với nam nhân khác. Nam nhân bỏ thêm một đũa đồ ăn đặt ở trong đĩa trước mặt Hạ Thường An, Hạ Thường An liếc mắt nhìn, cũng tự nhiên gắp lên đưa vào trong miệng.

Ngụy Hằng cảm giác được gân xanh trên trán mình tựa hồ muốn nhảy lên, đi tới kéo tay Hạ Thường An rời khỏi.

Hạ Thường An thấy anh đột nhiên xuất hiện hết sức kinh ngạc, nhất thời không phản ứng lại, bị anh túm lảo đảo một chút. Người đàn ông gắp đồ ăn vào đĩa cũng có điểm giật mình, động tác nhanh chóng kéo lấy một cánh tay khác của Hạ Thường An, ngữ khí không tốt hỏi anh là ai.

Hạ Thường An đứng vững vàng, vội vàng hướng các đồng nghiệp trên bàn giải thích nói đây là một người bạn của mình, khả năng hiện tại có chút việc gấp tìm cậu, trước tiên xin lỗi cần ra ngoài tiếp chuyện một lát. Ngụy Hằng không chờ cậu giải thích xong liền tiếp tục kéo cậu đi ra ngoài, Hạ Thường An đầy mặt áy náy hướng các đồng nghiệp gật đầu tạ lỗi, một đường chạy chậm, đi tới ngoài cửa mới phản ứng được chưa kịp lấy quần áo, thở hồng hộc gọi Ngụy Hằng dừng một chút. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Ngụy Hằng ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp nhét Hạ Thường An vào trong xe, một cước đạp lên chân ga chạy trở về nhà.

Sau khi vào nhà, điện thoại di động của Hạ Thường An đột nhiên vang lên, Ngụy Hằng quét mắt nhìn, trên màn hình hiện lên hai chữ "anh Lỗi".

Ngụy Hằng nở nụ cười, cầm lấy điện thoại di động từ trong tay của Hạ Thường An ấn nút tiếp nghe, mở ra loa ngoài, đưa tới bên miệng Hạ Thường An.

"Thường An?" Trong điện thoại di động quả nhiên truyền đến âm thanh của nam nhân vừa mới vừa gắp đĩa rau trong nhà hàng, "Cậu đã đi rồi sao? Không tiện thông báo với mọi người nhưng sao quần áo cũng không cần thế này?"

"Xin lỗi anh Lỗi." Hạ Thường An không thể không xin lỗi, "Có phát sinh một chút việc nên thật sự không tiện lắm. Quần áo anh có thể giúp tôi giữ trước một chút không? Ngày mai đến công ty tôi tìm anh lấy lại."

Còn không đợi người bên kia điện thoại đáp lại, Ngụy Hằng đem điện thoại đặt lên bên tai, lạnh giọng nói một câu: "Quần áo kia anh giữ luôn đi, Hạ Thường An không muốn nữa." Liền cúp điện thoại.

"Người này là ai vậy?" Ngụy Hằng giơ điện thoại hỏi Hạ Thường An, "Làm sao từ trước đến nay chưa nghe em nhắc đến."

"Chính là đồng nghiệp trong công ty." Hạ Thường An mới vừa nói xong, điện thoại di động liền lại vang lên.

"Đồng nghiệp?" Ngụy Hằng nhìn màn hình một chút, trực tiếp cắt đứt, "Công ty của các ngươi bầu không khí rất tốt nha, một đồng nghiệp bình thường mà lại quan tâm em như vậy. Em nói xem, tại sao bên cạnh tôi lại không có một đồng nghiệp tốt như vậy?"

Hạ Thường An không nói gì.

Điện thoại di động trong tay Ngụy Hằng vẫn kiên nhẫn vang lên. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Hạ Thường An đưa tay muốn đoạt lại, Ngụy Hằng lại nâng cánh tay lên, hướng Hạ Thường An cười cười, quơ quơ điện thoại di động, sau đó đột nhiên đập xuống đất.

Tiếng chuông im bặt đi.

Ngụy Hằng nắm lấy cổ áo Hạ Thường An đem cậu ném lên trên ghế sa lon, tàn bạo mà nhìn hắn.

Hạ Thường An chặt chẽ nhắm hai mắt, sau một lát mới nhấp nháy mở, khàn cổ họng hỏi hắn: "Anh muốn đánh em sao?"

Nhìn dáng dấp Hạ Thường An sợ sệt phát run cùng cặp mặt ướt nhẹp kia, dục vọng bạo ngược thật vất vả Ngụy Hằng mới áp xuống đáy lòng đột nhiên hung hăng nổi dậy, không thể ngăn cản mà cắn nuốt toàn bộ lý trí của anh.

Ngụy Hằng nhấc lên khóe miệng, để sát vào bên tai Hạ Thường An thấp giọng nói: "Anh làm sao cam lòng đánh em cơ chứ?"

Tiếng nói anh trầm thấp, trong thanh âm lộ ra nồng đậm nguy hiểm.

"Anh chỉ muốn thao chết em, bảo bối."

Đêm đó Ngụy Hằng làm phi thường tàn nhẫn, giống như là muốn đem cảm xúc đã nín nhịn cả ngày đều phát tiết lên người Hạ Thường An. Vừa bắt đầu Hạ Thường An còn có thể che miệng chỉ phát ra mấy tiếng kêu đau đớn, sau đó liền bị Ngụy Hằng làm chảy nước mắt nhỏ giọng nghẹn ngào.

Ngụy Hằng ngồi xổm lên chân Hạ Thường An, động một vài cú nặng nề sau đó liền bắn ở trong cơ thể Hạ Thường An, lúc này mới thu hồi lý trí, thấy rõ dáng dấp thê thảm của Hạ Thường An dưới thân mình.

Hạ Thường An tóc rối ẩm ướt dính chặt vào trên trán, đôi mắt đỏ bừng, hai má ướt nhẹp, tất cả đều là nước mắt. Đôi môi, xương quai xanh, trước ngực, trên người mấy chỗ đều bị cắn nát da, để lại dấu răng sâu sắc, giữa hai chân che kín những dấu hôn xanh đỏ, đầu gối và thắt lưng in rõ ràng dấu ngón tay màu xanh tím.

Ngụy Hằng đem khí cụ vừa phóng thích bên trong Hạ Thường An nhẹ nhàng rút ra, bắp thịt giữa hai chân Hạ Thường An co quắp, hậu huyệt ồ ồ chảy ra chất lỏng bên trong mang theo vài tia đỏ như máu. (Dan: Tra công! Team sủng thụ không thích điều này!! 凸(`⌒"メ)凸).

Ngụy Hằng có chút hoảng loạn, lấy vỏ chăn chà xát mấy lần lên Hạ Thường An.

"Đừng, " Hạ Thường An cổ họng cực khàn, "Đừng làm bẩn."

Hai bắp đùi của Hạ Thường An đều không thể khép lại được, trên người tất cả đều là những dấu hôn và dấu bấm tay nông sâu khác nhau. Rõ ràng còn khóc thút thít nghẹn ngào, ý sợ hãi dưới đáy mắt vẫn không có tản đi, thế nhưng sau khi bị anh bạo hành xong, câu đầu tiên mở miệng nói với anh dĩ nhiên lại là không muốn anh làm bẩn grap trải giường.

Ngụy Hằng vừa hổ thẹn liền đau lòng, lấy tay lau đi thái dương đầy mồ hôi hột của Hạ Thường An, lúc này mới phát hiện tay của mình không khống chế được mà hơi phát run.

Anh đem Hạ Thường An ôm vào buồng tắm, chờ bồn tắm đổ đầy nước sau đó đem Hạ Thường An nhẹ nhàng bỏ vào, chính mình cũng nhấc chân tiến vào. Ngụy Hằng sờ lên khẩu huyệt ướt át của Hạ Thường An, duỗi tay đi vào nhẹ nhàng đào ra mấy lần.

Có thể là còn có chút đau, Hạ Thường An sau huyệt rụt lại, hai tay dùng sức mà cầm lấy bờ vai anh. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Ngụy Hằng nói cậu thả lỏng, cúi đầu tại bên cậu hắn hôn một cái, liền dò xét lấy tay đi vào, tỉ mỉ vì cậu thanh lý sạch sẽ.

Hạ Thường An nhăn mặt, cánh mũi còn hơi co rúm, làn da tại trong làn nước nóng hiện ra phấn hồng, vách thịt bên trong ấm áp ướt át, đang gắt gao mà hấp thụ ngón tay của anh.

Hạ thân Ngụy Hằng liền trở nên hoạt bát, thẳng tắp chọc vào đùi lớn Hạ Thường An. Hạ Thường An kinh hoảng giương mắt nhìn anh một chút, ngón tay đặt trên vai anh tăng thêm mấy phần dùng sức.

Ngụy Hằng đem ngón tay từ phía sau Hạ Thường An lấy ra, xoa mặt Hạ Thường An, hôn lên đôi môi màu hồng nhạt trước mắt kia. Anh ngậm môi dưới Hạ Thường An nhẹ nhàng hút mút, tâm lý rõ ràng Hạ Thường An đã không thể chịu đựng được làm tiếp một lần nữa.

Anh nhẫn tới khổ cực, Hạ Thường An lại đột nhiên nhấc đầu gối nhẹ nhàng kẹp lấy eo Ngụy Hằng. Ngụy Hằng hít một hơi, thả ra môi Hạ Thường An. Trong mắt Hạ Thường An tất cả đều là hơi nước, hai chân có chút phát run, lại vẫn cẩn thận hỏi anh: "Chỉ làm một lần có được không? Em có chút đau."

Ngụy Hằng cố nén xuống kích động muốn vọt thẳng vào trong thân thể Hạ Thường An, đem Hạ Thường An từ trong nước ôm ra, dùng khăn tắm bao lấy cậu, rời khỏi buồng tắm đem cậu đặt nhẹ nhàng ở trên giường, nhìn đôi mắt của cậu, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhất có thể nói: "Vậy thì không làm, cho em uống thuốc, chúng ta đi ngủ được không?"

Hạ Thường An bé ngoan gật gật đầu.

#cre: fb

Thích thêm tí muối cho mặn mà đó mà:))

~~~ end chương 7 ~ vote nhiệt liệt vào!