Hơn một ngày trôi qua, Ngữ Hân vẫn chưa tỉnh dậy, mặc dù động mạch lúc đập mạnh, lúc đập yểu nhưng đó vẫn chưa thể gọi là ổn. Đối với Lãnh Mạc, hắn thấy tiến triển một chút về tình trạng của Ngữ Hân lúc này thôi, thì đã là mãn nguyện lắm rồi. Ít ra cô ấy vẫn còn sống, ít ra cô ấy vẫn còn cơ hội để nhìn Thiên Kỳ. Ít ra là như thế.

“Tiểu Hân, em thật hư, nếu em còn làm nũng, không chịu tỉnh lại, anh sẽ lại bắt em chạy phạt như hồi nhỏ. Tiểu Hân, anh nói thật đấy, nếu em biết sợ thì mau tỉnh lại, nhớ chưa hả?” Lãnh Mạc nắm lấy bàn tay thon dài của cô, hắn có đau xót lắm khi mấy ngày qua, hắn chỉ nói chuyện một mình, còn cô thì vẫn im lặng như thế “Tiểu Hân, ba ngày rồi, Thiên Kỳ nó rất nhớ em, nó nói hôm nay đến trường, nó đã gặp lại cô bạn Khả Như của nó, nó đã kể với Khả Như rằng nó có một người mẹ rất xinh đẹp, nhưng mẹ của nó lại mê ngủ. Ha ha, nó nói rất đúng, em chỉ là đang ngủ thôi. Ngủ chán rồi, hãy tỉnh lại với cha con anh nhé bà xã”

“Bà xã, anh đã biết thế nào là cảm giác sắp sửa mất đi người mình yêu thương nhất rồi. Nên em đừng thử thách anh nữa. Anh đã phải trả giá rồi bà xã, cảm giác đó rất khó chịu, rất thê lương, rất buồn. Suốt mấy ngày qua em cứ như vậy, anh không còn tập trung vào bất cứ việc gì được nữa. Nhắm lại đều là thấy em, em nói đi anh phải làm sao đây, phải làm sao để em tỉnh lại đây?” Nước mắt Lãnh Mạc rơi từng giọt lên tay của Ngữ Hân, giọng hắn đau khổ đến xé lòng, hắn không muốn mất đi Ngữ Hân. Nếu cô đi rồi, hắn sẽ tự hủy hoại chính mình, tận cùng là cái chết thôi mà. Nhưng Lãnh Mạc cười khờ dại. Hắn là người độc ác, lại giết người không gớm tay, cho dù chết đi cũng xuống dưới địa ngục, ông trời sẽ chia cắt hắn và cô, hai người mãi mãi không được trùng phùng. Vậy thì hắn chỉ cần kiếp này thôi, kiếp này được bên cạnh Ngữ Hân là quá đủ rồi.

“Bà xã à, anh yêu em, mãi mãi yêu em…”

“Ông cậu nói sau một ngày nếu em không tỉnh lại thì là em đã chết. Ha ha anh không tin, rõ ràng em đã thở lại rồi mà, cơ thể của em đã ấm trở lại rồi mà, làm sao mà ông ta dám nói rằng em đã chết chứ. Anh không thể nào tin tưởng ông ấy được, em dù chết cũng phải cố gắng đánh chết Diêm Vương mà quay về với anh, Giang Ngữ Hân, mở mắt ra nhìn anh đi”

Một tuần, hai tuần rồi một tháng qua đi. Ngữ Hân vẫn trong trạng thái sống thực vật, tuy cái chết đã qua nhưng sự sống cũng không được hoàn hảo. Lãnh Mạc túc trực bên giường của cô, hắn như một tên điên, chẳng còn dáng vẻ của một lão đại xã hội đen nữa, hắn vì cô mà hao tâm tổn trí đến nao lòng.

Giữa đêm, Lãnh Mạc gục đầu bên giường bệnh của Ngữ Hân, trong lúc đó hắn nghe một giọng nói thều thào quen thuộc. Bàn tay hắn như được bao bọc bởi một bàn tay nhỏ nhắn nào đó.

“Lãnh Mạc, Lãnh Mạc…”

“Ông xã, anh dậy đi”

“…” Lãnh Mạc chợt tỉnh giấc, hắn tròn xoe mắt khi thấy Ngữ Hân của hắn đã tỉnh lại. Làn môi của cô cong lên nhẹ nhàng “ông xã…”

“Hân Hân, Hân Hân em…tỉnh lại rồi sao?” Lãnh Mạc vui mừng, hắn lớn tiếng gọi ông cậu vào, ông cậu cũng ngỡ ngàng không khác gì hắn. Hóa ra viên thuốc kia đúng là thần dược, đúng là quý giá.

Chị hai thật sáng suốt, chính viên thuốc đó đã cứu mạng Tiểu Hân. Con bé sống rồi chị ơi, chị và anh rễ ở trên trời phải mỉm cười đấy nhé. Hu hu

….

Tin tức Ngữ Hân tỉnh lại đã lan truyền khắp Lãnh Gia, mọi người đều vui mừng thay lão đại. Suốt thời gian phu nhân bất tỉnh, chính lão đại là người vất vả nhất. Ai nói lão đại không có trái tim chứ, chỉ là do trái tim của anh ta chưa loạn nhịp đúng người. Và phu nhân chính là người khiến trái tim của Lãnh Mạc ấm lên.

“Em ăn cháo đi”

“Em muốn ăn cơm”

“Không được, em vẫn còn đang rất yếu, em khỏe lại anh sẽ cho em ăn cơm. Được không?”

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, Ngữ Hân cảm thấy cháo trắng thôi cũng là một món ăn ngon lành. Từng muỗng cháo Lãnh Mạc đút cho cô, cô đều cảm nhận được tình cảm của hắn ở trong đó. Hơn nữa, những lời Lãnh Mạc nói ra trong lúc cô hôn mê, cô đều nghe được cả, chỉ là do không thể nào tỉnh lại nói với hắn được rằng “em nghe thấy cả rồi”.

“Bà xã, em ăn xong, anh đưa em đến phòng nghiên cứu, chúng ta cần làm một số xét nghiệm nữa, sau đó bác sĩ sẽ cho em thuốc tinh lọc cơ thể.”

Ngữ Hân tựa đầu vào vai Lãnh Mạc, cô khẽ gật đầu “ừm”

“Bà xã, em còn thấy đau chỗ nào không?”

“Không” Ngữ Hân nhắm mắt thiếp đi. Tuy cô nói vậy là để Lãnh Mạc yên tâm, nhưng làm sao mà Lãnh Mạc có thể tin cô được chứ, thuốc độc đó là do hắn tạo ra mà. Dư âm của nó, dĩ nhiên hắn hiểu rõ hơn ai hết.

Thoáng thấy Ngữ Hân đã yên giấc, Lãnh Mạc đỡ cô nằm xuống, hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm “Bà xã, em ngủ ngon”

Cảm ơn ông trời, vì đã không cướp đi cô ấy khỏi tôi.

….

“Hân Hân, đừng bao giờ rời xa anh nữa, nếu không có em anh sẽ không sống nổi, thực sự không nổi” Lãnh Mạc dìu Ngữ Hân đi dạo trong vườn, một tháng qua sức khỏe của cô đã tiến triển theo chiều hướng tốt. Nhờ vào thuốc tốt của Lãnh Mạc, Ngữ Hân hồi phục rất nhanh. Nhìn thấy Lãnh Mạc cứ đi kè kè với mình như trông chừng con nít, Ngữ Hân hất tay hắn ra “anh làm gì vậy, em khỏe rồi đấy, đừng cứ xem em là bệnh nhân nữa”

“Bà xã, em đã có thể lớn tiếng được thế này rồi sao?”

“Hì hì, ông xã, em xin lỗi” cô như đứa bé ôm cánh tay Lãnh Mạc, miệng cười ma quái “ông xã, nhưng mà anh cũng đừng quên chúng ta ly hôn rồi”

Lãnh Mạc nhíu mày, rồi búng tay, ngay sau đó Hà Sinh đã đưa lên trước mặt Ngữ Hân một bộ giấy tờ, trong đó chưa từng tồn tại đơn và giấy xác nhận đã ly hôn. Ngữ Hân ngơ ngác “chẳng phải chúng ta đã ký rồi, và anh cũng đã đưa cho luật sư rồi sao?”

“Hôm đó anh đã không đưa cho lụât sư. Bà xã, chúng ta chưa từng ly hôn, em vẫn là vợ hợp pháp của anh. Mặc cho đối với anh, pháp luật này chẳng là cái thá gì cả, chỉ là do em muốn hợp pháp” Lãnh Mạc nhếch môi, hắn nâng cằm Ngữ Hân rồi nói “bà xã, em hài lòng không?”

Ngữ Hân mím môi để nụ cười không hình thành. Cô nén vui mừng để làm mặt ngầu, gật gật “ừm, tạm tha tội cho anh” Ngữ Hân khoanh tay trước ngực, rồi xoay mặt đi chỗ khác.

Lãnh Mạc, kéo người cô lại hắn cúi đầu phủ lên môi cô một nụ hôn.

“Hì hì hì, daddy con đang hôn mami con kìa”

“Chắc là daddy và mami con sẽ sinh em bé chơi cùng con đúng không ông?”

Lãnh Thiên Kỳ vỗ tay lớn, nó phá tan khung cảnh lãng mạn của ba mẹ nó, cùng ông cậu chạy trốn khi bị daddy nó liếc mắt.

Ngữ Hân xấu hổ, cô đỏ mặt vì bị cục bột nhỏ nhìn thấy cảnh này, cô hai tay che mặt lại rồi mặc kệ Lãnh Mạc đứng đó. Ngữ Hân vội chạy vào nhà, cảnh tượng đó cứ như một cô gái mới biết yêu lần đầu.

Lãnh Mạc bóp bóp mi tâm, dưới ánh mặt trời hôm đó, hắn cười thật đẹp, một nụ cười không pha lẫn tạp niệm nào cả.