“Châu Kỳ, Hà Băng. Giang Ngữ Hân là ai?” Lãnh Mạc từ sáng sớm đã cho gọi hai người đến phòng tối của bang Hắc Long. Căn phòng chỉ vẻn vẹn một màu ghê rợn, trước đây chỉ dành cho những tử tù của Hắc Long, tại sao lão đại hôm nay lại…ở nơi này muốn nói chuyện với họ.

Trán Hà Băng nhíu lại, cô ta có một chút bất an trong lòng. Nhìn sắc mặt Lãnh Mạc tuy không thường hay biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài, nhưng từ trong giọng nói của hắn ta, Hà Băng chắc chắn hắn đang có chuyện gì đó rất căng thẳng. Châu Kỳ đứng bên cạnh Hà Băng cũng không khá hơn là bao, hai tay cô ta toát cả mồ hôi, đôi mắt gian xảo liếc ngang dọc thăm dò tâm tư của Lãnh Mạc nhưng ý đồ của ả bất thành.

Lúc này cả hai ả đàn bà ác độc đó đồng thanh như được mặc định sẵn lời nói “là sát thủ của Bạch Hổ muốn hãm hại anh”

Lãnh Mạc nghe thanh âm ấy mà bật cười thành tiếng sau đó phóng thẳng một chiếc phi tiêu về phía hai người đàn bà gian manh đó. Châu Kỳ nhanh nhẹn nên thoát được, còn Hà Băng tác phong chậm hơn một nhịp nên bị chiếc phi tiêu xẹt qua một bên gò má. Phi tiêu sắc nhọn lại là vật Lãnh Mạc luôn mang theo bên mình, dĩ nhiên chỉ để dùng với kẻ thù nên không có lý do nào đó là một món đồ “chơi” thông thường mà có tẩm sẵn độc tố do tổ chức của hắn nghiên cứu, nếu không có thuốc giải liền chết ngay sau một canh giờ.

Máu trên mặt Hà Băng rơi lả chả xuống nền đất, cô ta ôm mặt khóc nức nở. Không những đau đớn do thuốc độc hành hạ mà còn bị một vết cắt dài ở trên mặt. Vết cắt quá sâu, sau này chắc chắn cũng để lại sẹo “hu hu Mạc, tại sao anh lại đối xử như vậy với em.” Châu Kỳ bắt đầu cảm thấy không ổn, một khi Lãnh Mãc ra tay thì rất tàn độc, nhưng mà…anh ta đang muốn Hà Băng sống sót. Mục đích để làm gì, huống hồ chi nếu vừa nãy mình không né kịp, thì không chừng…kết cục của mình…Không, không đúng, vừa rồi anh ấy cũng phóng chiếc phi tiêu đó về phía mình. Mạc không chỉ muốn giết một mình Hà Băng, mà còn có mình. Tại sao nhỉ? Hay là anh ấy đã nhớ lại chuyện gì rồi sao? Vừa rồi anh ấy có nhắc đến Giang Ngữ Hân…nếu thật sự là anh ấy đã nhớ ra thì…

“Ááaaa huhu. Cứu em, cứu em” tiếng khóc thét của Hà Băng kéo Châu Kỳ quay về hiện thực. Mặt mũi cả hai người tái mét, Châu Kỳ nhìn cảnh tượng gương mặt Hà Băng dần dần biến dạng, cô ta liền run cầm cập. Biết không thể giấu giếm gì thêm nữa, Châu Kỳ quỳ gối khai báo thật thà, rồi đổ tội hết cho Hà Băng.

“Châu Kỳ, cô…cô dám” Hà Băng gào thét

“Xin lão đại bớt giận. Chỉ vì nghe theo lời của Hà Băng, mà tôi hiểu sai về phu nhân, mới cả gan nói dối anh. Tôi không dám xin anh tha tôi tội chết, chỉ xin anh mau đi tìm lại phu nhân về.” Châu Kỳ giả nhân giả nghĩa, gương mặt tỏ ra hối lỗi nhìn thẳng Lãnh Mạc. Cô ta mặc kệ Hà Băng lảm nhảm thế nào, bây giờ cô ta cũng chỉ biết cứu lấy thân mình “đây gói thuốc mà tiểu thư Hà Băng đưa cho tôi. Cô ấy còn nói rằng chỉ cần cho lão đại uống, thì anh sẽ liền yêu thích và lên giường với tôi sau đó vị trí phu nhân là của tôi. Nhưng tôi liền biết sai trái, tôi đã không làm như vậy vì biết rõ thân phận của mình” Châu Kỳ liếc mắt sang Hà Băng, cô ta nhếch môi.

Hà Băng nổi điên, không còn một thể diện nào, cũng chẳng cần giữ danh dự, nhào đến đánh mắng Châu Kỳ “ha ha tôi quả thật là ngu si mới cấu kết với cô. Châu Kỳ, hóa ra cô mới chính là kẻ độc ác nhất…ưuuu” Hà Băng chưa kịp nói hết câu chữ đã phun ra ngụm máu tươi, nằm rạp xuống đất.

Lãnh Mạc hất tay, đám đàn em của hắn lôi Hà Băng ra âm thầm làm theo lời lão đại. Cho cô ta uống thuốc giải, xong xuôi lại hành hạ cô ta tiếp tục. Về phần Châu Kỳ, Lãnh Mạc cứ nhìn chằm chằm vào cô ta, hắn cười ma quái khi cầm trên tay gói thuốc kích dục. Những hành động vừa qua của Châu Kỳ, Lãnh Mạc đều nhìn ra được, cô ta muốn mời gọi hắn, chỉ là hắn không thèm để tâm đến. Nhưng nếu là vì vị trí nhiếp chính phu nhân của hắn thì hắn sẽ xem lại.

Lãnh Mạc quăng gói thuốc kích dục xuống đất, ánh mắt hắn ta nhìn vào gói thuốc sau đó lại tà ác nhìn Châu Kỳ “uống đi”

Châu Kỳ trợn tròn mắt, nhưng cũng sợ hãi từ từ nuốt trọn bột thuốc một cách đau khổ. Lãnh Mạc nhếch môi, hắn bỗng dưng bước đến bên cạnh Châu Kỳ nói thầm gì đó rồi cười ha hả thành tiếng, sau đó xoay người sải bước dài đi ra. Một lúc sau đàn em của hắn được lệnh mang Châu Kỳ đến phòng giam của các tử tù, ném cô ta đã bất lực vào đó. Thuốc kích dục đã ngấm vào cơ thể từ trước, Châu Kỳ lần lượt bị những tên đàn ông hôi hám kia từng tên từ từ thưởng thức. Lần đầu của cô, cũng chính là lần cuối cùng cô ta có thể quan hệ tình dục. Vài hôm sau, các bác sĩ khẳng định, Châu Kỳ đã bị viêm vùng kín nặng vì quan hệ không chừng mực. Châu Kỳ không khóc thành tiếng, ngày hôm đó, một phòng giam hơn chục tên đàn ông đã cuồng hiếp cô đến chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Châu Kỳ mím chặt môi, thề sẽ giết chết Giang Ngữ Hân cho bằng được, chính vì Giang Ngữ Hân mà cuộc đời cô ta mới thê thảm như thế. Chỉ vì có cùng sở thích con bọ cánh cứng với Giang Ngữ Hân mới khiến Lãnh Mạc dụng tâm đến cô, mới khiến Lãnh Mạc xem cô là người thay thế. Nước mắt Châu Kỳ chảy ướt một phần gối, cô ta nghiến răng dữ tợn, tay cuộn thành hình nắm đấm, cho dù có chết, cũng phải kéo được Giang Ngữ Hân kia chết cùng.

….

Lãnh Mạc cầm trên tay chiếc hộp màu bạc vẫn chưa nhớ ra mật khẩu, hắn nhắm mắt trầm tĩnh suy nghĩ. Đã nhập rất nhiều dãy số, mà sao vẫn không một cái nào trùng khớp. Còn ký ức về Ngữ Hân thì chỉ nhớ được man mác…Lãnh Mạc tìm thấy một cái hình thẻ nho nhỏ, gương mặt này là của Giang Ngữ Hân mà, tại sao hắn lại cất giữ nó ở trong tấm hình lúc nhỏ của hắn nhỉ, nếu là vậy thì quả thực trước đây hắn thừa nhận yêu cô ta rất nhiều. Sau tấm hình thẻ nhỏ là một dãy số gồm bốn con số đập vào mắt hắn 1-2-1-1 chắc đây là ngày sinh nhật Giang Ngữ Hân không chừng. Rồi Lãnh Mạc chẳng hiểu nổi mình nghĩ gì, không chần chừ một giây bấm bốn con số to tướng đó mở khóa chiếc hộp bạc một cách quen tay.

Cạch…mã số trùng khớp, chiếc hộp được bật ra…trong đó chẳng có món đồ gì đắt giá hay sang trọng.

Cây trâm cài? Lãnh Mạc cầm cây trâm lên, hắn chăm chú nhìn nó hồi lâu, một đoạn ký ức lần đầu tiên gặp Ngữ Hân ở khách sạn Ngân Doanh hiện về. Lúc đó cô mặc chiếc áo dài Thượng Hải để đi dự tiệc cùng bạn bè, tình cờ gặp phải bọn đàn em của Lãnh Mạc mà tìm đại một căn phòng quên khóa cửa mà chui vào. Sau đó Lãnh Mạc đã nổi cơn thú tính xé rách chiếc áo đó của cô, cô sợ hãi đâm chiếc trâm cài này vào bên ngực của hắn. Mặc dù đó chỉ là những việc Ngữ Hân sắp xếp để tiếp cận hắn trả thù, không phải một sự ngẫu nhiên. Nhưng hắn đã nhớ lại chuyện đó, ngày hôm ấy cứ như một giấc mơ.

Đặt cây trâm xuống, cầm một sợi chỉ nhỏ, Lãnh Mạc nghiêng đầu rồi nhắm mắt lại. Một đoạn ký ức về lúc nhỏ của hắn cùng cô bé Tiểu Hân ùa về. Cô bé không biết tên hắn, lúc đó cô bé cũng không biết hắn là kẻ thù giết cha mẹ mình. Chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, dễ khóc, luôn bị hắn bắt tập chạy bộ đến sưng cả chân. Người mà hắn thân thiết nhất, người mà ôm ấp cả trời tuổi thơ của hắn. Chỉ bên nhau được bảy năm, cô bé phải theo ông cậu chuyển nhà đến nơi khác, khi đó Lãnh Mạc đã nổi cơn thịnh nộ. Sợi chỉ mà có buộc con bọ cánh cứng, cho con bọ vỗ cánh bay bay phát ra âm thanh hài hước, là đồ chơi mà ngày bé Giang Ngữ Hân rất thích.