“Giang Ngữ Hân, Lãnh Mạc tôi chưa từng có phu nhân như cô. Con gái của kẻ thù, tôi sẽ chẳng bao giờ để tâm đến huống hồ chi hai kẻ phản bội đó, có chết dưới tay tôi hàng trăm lần tôi cũng không hối hận”

Trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng, đôi mắt Ngữ Hân khép hờ. Gương mặt cô không còn một ánh hồng nào nữa, trắng bệt, xanh xao. Nhìn những giọt nước do cơn mưa chiều còn đọng lại trên tấm kính của cửa sổ bệnh viện, cảnh tượng thê lương vô cùng. Hóa ra, người giết cha mẹ cô không phải Lãnh Đông Kiều mà chính là Lãnh Mạc, chính miệng anh ta cũng thừa nhận rồi. Giang Ngữ Hân cô thật ngu ngốc nên mới cả tin bị hắn ta lừa gạt như bây giờ, sống không bằng chết.

Hai tuần qua ở bệnh viện, Ngữ Hân chẳng nói một câu nào, ngay cả khi ông cậu hỏi han, cô cũng chỉ gật và lắc đầu hay giả vờ nhắm mắt ngủ, cho đến khi chỉ còn một mình, Ngữ Hân mới mở mắt nhìn về nơi xa xăm.

Yêu và hận, ha ha thật hai phạm trù có một khoảng cách gần nhau đến như vậy, cô đã từng nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian, nhưng chỉ trong tức khắc tất cả đều thay đổi. Người đàn ông cô yêu đến nát lòng hắn ta chính là người giết cha mẹ cô, hắn ta chính là người lừa gạt cô yêu hắn để mà trả thù. Tiểu bảo cũng đã không còn, tất cả, tất cả kết thúc. Cầm tờ đơn ly hôn trên tay, nước mắt Ngữ Hân chảy ngược vào tim, chữ ký của Lãnh Mạc đã in trên giấy tự lúc nào. Mím chặt môi, Ngữ Hân ký vào đó, từ nay cô sẽ trả lại cho anh tự do. Cha mẹ cô phản bội Hắc Long khiến vô số người trong băng nhóm mất mạng, họ làm sai cho nên họ phải chết, đó chính là luật của thế giới ngầm này. Ngữ Hân thờ thẫn rời khỏi chiếc giường, cô mặc kệ ông cậu ngăn cản thế nào cũng cứ bước đi.

Đơn ly hôn đã ký, từ nay về sau chúng ta không còn bất cứ liên quan gì nữa. Lãnh Mạc, cha mẹ tôi làm sai, anh cũng đã giết họ, tôi cũng đã bị trừng phạt, ân oán giữa chúng ta đều trả sòng phẳng rồi.

….

“Mạc, anh về rồi” Hà Băng vội vàng từ trong nhà ra tận sân để đón Lãnh Mạc, gương mặt hắn vẫn một màu lãnh đạm như thế chưa từng thay đổi, mặc kệ Hà Băng, hắn ta vẫn ngang nhiên bước vào nhà rồi đi thẳng lên phòng đóng rầm cửa lại.

Hà Băng đứng bên ngoài kêu gọi í ới nhưng Lãnh Mạc vẫn không mở cửa, hắn ghét nhất là trong lúc bận rộn thì có người làm ồn ào. Nhất là Hà Băng, nếu không nể mặt Châu Kỳ, hắn đã ném cô ta ra khỏi nhà từ lâu rồi. Lãnh Mạc vẫn không biết chuyện một phần ký ức của mình bị mất, Dany và Hà Sinh bị Châu Kỳ chặn lại không cho nói bởi vì vị trí của Châu Kỳ trong bang Hắc Long lớn hơn hai bọn họ, ngoài lão đại ra thì lời cô ấy là mệnh lệnh. Tuy Dany và Hà Sinh không thích Ngữ Hân cho lắm, nhưng luận về tình cảnh này đúng là cô ấy thật sự rất đáng thương.

Lãnh Mạc vô tình liếc mắt sang bàn làm việc trong phòng, điều hắn muốn đã được toại nguyện, cầm đơn ly hôn đã có chữ ký của Ngữ Hân trên tay, hắn nhếch môi rồi chính thức đưa luật sư đem lên tòa.

“Cô ta đâu?” Lãnh Mạc nhâm nhi ly rượu, hắn hỏi Hà Sinh. Hà Sinh nhìn thấy vẻ mặt Châu Kỳ hơi khó chịu khi nghe lão đại hỏi về Ngữ Hân, hắn liền đáp “Giang Ngữ Hân cô ta đã cùng ông cậu rời khỏi Thượng Hải rồi thưa lão đại”

Lãnh Mạc không hỏi gì thêm, trong lòng hắn có chút nghi vấn, hắn cũng không biết lòng mình đang vui hay đang buồn, chỉ biết đó là một cảm giác mất mát.

“Thưa lão đại, thủ tục ly hôn đã hoàn tất rồi ạ” Dany cắt ngang dòng tâm trạng của hắn rồi đưa hắn một cuốn sổ xác nhận.

Lãnh Mạc nhìn thấy trong đó hình ảnh của Ngữ Hân và hắn lúc đăng ký kết hôn, hắn nhíu mày lại, thở một hơi dài não lòng, tại sao hắn lại có tâm trạng này, Giang Ngữ Hân cô ta cũng chỉ là một trong số phụ nữ trải qua quan hệ cùng hắn thôi, có cần hắn phải nhớ nhung cô ta đến thế không? “Được rồi” Lãnh Mạc đứng dậy, hắn tự lái xe vòng quanh đâu đó.

….

“Châu Kỳ, thấy sao dạo gần đây tôi thấy tình cảm của cô và Mạc rất tốt” Hà Băng khoanh tay trước mặt Châu Kỳ, cô ta nhoẻn miệng cười thầm bí “hai người lên giường chưa nhỉ?”.

“Vẫn chưa!” Châu Kỳ vào thẳng vấn đề, cô ta càng lúc càng mất dần kiểm soát, bị Hà Băng lợi dụng mà không hay biết. Uổng công cho cô ta từng là một sát thủ mưu trí thông minh “cô có cách nào giúp tôi chứ?”

Hà Băng cười ha hả rồi thì thầm to nhỏ vào tai Châu Kỳ làm cô ta có chút bất ngờ, nhưng sau đó liền lấy lại phong độ “cầm lấy”

Châu Kỳ cầm gói thuốc nhỏ mà Hà Băng chuẩn bị sẵn cho từ trước rồi làm theo sự hướng dẫn quái quỷ của Hà Băng “đêm nay vui vẻ nhé”

“Cám ơn cô, nếu tôi được làm phu nhân của anh ấy, nhất định sẽ không quên công lao của cô”

Hà Băng cười thầm trong lòng, xuân dược này đủ cho Lãnh Mạc hành hạ cô ta đến chết. Châu Kỳ là phụ nữ còn trinh tiết, nếu cự vật của Mạc mà vào hạ thân cô ta, chắc chắn cô ta liền sống chết không xong. Hây da, Châu Kỳ à Châu Kỳ, cô thật ngốc nghếch.

Lãnh Mạc cả đêm đều ở vũ trường không về nhà, nơi náo nhiệt này dù sao cũng tốt hơn ở trong ngôi nhà đó. Nhất là căn phòng của hắn, mỗi lần bước vào y như là một cảm giác khó tả diễn ra, có chút đau lòng, có nỗi nhung nhớ ai đó man mác không thể diễn tả được bằng lời.

Lãnh Mạc uống đến say khướt, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn để mình tự do buông thả, say đến như thế. Nếu bây giờ có Tiết Chí Khiêm ở đây, ắt hẳn hắn ta sẽ bị chết dưới tay Tiết Chí Khiêm, bởi lẽ một lão đại không nên khiến bản thân sa ngã như thế. Dany và Hà Sinh theo lệnh của Châu Kỳ đi tìm Lãnh Mạc, bọn họ lại một lần nữa lắc đầu khi thấy Lãnh Mạc đang ôm ấp một cô gái phục vụ, vuốt ve thân hình nóng bỏng của cô ta.

“Lão đại, về thôi ạ, trời gần sáng rồi”

“Cút”

“Nhưng mà”

“Chết tiệt, không nghe tôi nói sao?” Lãnh Mạc giận dữ đứng dậy đấm thẳng vào một bên mặt của Dany, hắn ta trợn mắt hung dữ “đừng quản tôi”

“Mạc, đi về thôi” Châu Kỳ cũng có mặt ở đó, cô ta tiến đến dịu dàng ôm Lãnh Mạc, hắn ta liền dịu cơn giận lại, nhưng vẫn xô Châu Kỳ ra “đừng chạm vào người tôi” Lãnh Mạc đứng không vững, hắn ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm đầu hét lớn như mãnh thú bị thương “cút hết đi”

Khách khứa của vũ trường hoảng sợ bỏ về hết, lúc này trời cũng đã sáng, vũ trường đã tối đèn. Nhưng vây quanh Lãnh Mạc chỉ còn sự vô vọng, chỉ còn khung cảnh màu đen tĩnh mịch.

….

Đã là ba tháng kể từ ngày Ngữ Hân ký đơn ly hôn, cô cũng đã biến mất như bọt biển như lời hứa. Trong căn phòng của mình, Lãnh Mạc vẫn thỉnh thoảng nghe mùi hương nước hoa của một người nào đó rất quen thuộc phảng phất, trước đây hình như hắn rất thích mùi hương này của người đó. Nhưng người đó là ai? Cuộc sống của hắn những tháng ngày sau đó trải qua vô cùng tẻ nhạt, không hề có một nụ cười, lời nói cũng tiết kiệm hẳn, hoàn toàn vùi đầu cho công việc. Làm xong công việc thì không về nhà mà tới quán bar uống rượu cùng các cơ gái xinh đẹp, Lãnh Mạc thường xuyên không về nhà, hắn dần dần quên mất “nhà” là cái gì. Phải, chỉ là nơi tá túc, chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Tôi sẽ đi Italy, trong thời gian tới Hà Sinh đảm nhận việc ở Kris, còn Dany đảm nhận việc ở nhà”

“Vâng, thưa lão đại” cả hai đồng thanh.

“Em muốn đo với anh” Châu Kỳ nũng nịu, khoác vai Lãnh Mạc. Hắn lạnh lùng đẩy cô ta ra xa, chấn chỉnh cổ áo “Châu Kỳ, cô càng lúc càng không giữ đúng phong thái của cô, là thuộc hạ của Hắc Long, không ai yếu đuối như thế, kể cả phụ nữ”.

Lãnh Mạc hừ một tiếng, mọi người hầu trong nhà đều bị lãnh khí của hắn truyền sang. Từ ngày phu nhân và tiểu thiếu gia ra đi, lão đại như một người khác, bản tính của hắn ta còn tệ hơn trước đây. Nhưng bọn họ nào biết Lãnh Mạc đã chẳng thể nào nhớ lại được Ngữ Hân của hắn, hắn bị mất đi một phần trí nhớ, việc này chỉ có Dany, Hà Sinh, Châu Kỳ và Hà Băng biết. Và tất cả mọi người đều cho là hắn đã thay lòng đổi dạ.