"Bọ cánh cứng, bọ cánh cứng...sao ba mẹ của Tiểu Hân vẫn chưa xuất hiện vậy cậu?" Cô bé ba tuổi, đôi mắt cụp xuống buồn bã hướng nhìn đồ chơi mà cậu làm cho mình, chu chu cái miệng nhỏ "Tiểu Hân ngoan ngoãn, Tiểu Hân nghe lời cậu, Tiểu Hân ngày nào cũng ra bờ suối này chờ, nhưng ba mẹ đi đâu lâu quá, có phải ba mẹ bõ Tiểu Hân rồi không cậu huhu" cô bé bắt đầu mếu máo, dụi dụi mắt.

"Không có đâu, Tiểu Hân dễ thương như vậy, ngoan như vậy, ba mẹ con sẽ mau về thôi mà, đừng khóc nữa, nếu con khóc nhè, ba mẹ biết được sẽ không vui đâu" người đàn ông trung niên ôm đứa cháu gái bé nhỏ vào lòng, để giấu đi nước mắt, ông ta ngước mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào trong.

Tiểu Hân ơi, sau này rồi con sẽ hiểu được, xin lỗi vì ông cậu không thể kể với con lúc này, làm sao mà ông cậu có thể nhẫn tâm nói rằng ba mẹ con đã bị bắn chết chứ. Trời ơi, tội nghiệp cháu gái của tôi, chỉ mới hai tuổi đã phải lâm vào cảnh mồ côi cha lẫn mẹ.

Một năm nữa trôi qua, ông cậu luôn bảo rằng chỉ cần Ngữ Hân cầm sợi dây có gắn con bọ cánh cứng vào, cứ quay quay nó và đọc câu thần chú "bọ cánh cứng, bọ cánh cứng, ba mẹ về với Tiểu Hân" là ba mẹ cô sẽ xuất hiện. Giang Ngữ Hân luôn ôm ấp hi vọng đó, hằng ngày đều đến bờ suối gần nhà và đợi chờ, cô nghĩ chắc chắn ba mẹ muốn dành cho cô sự bất ngờ nên mới "ẩn" kĩ như thế.

Hây...hây...hây..

Ngữ Hân trốn sau một cây cổ thụ to để quan sát một người đang tập võ, cậu bé này nhìn dáng người cao to gấp đôi cô, nhìn gương mặt khôi ngô, tuấn tú, chiếc cằm nhọn là đặc điểm duy nhất mà Ngữ Hân rất ấn tượng. Tính ra anh ta ngày nào cũng ra đây luyện võ cũng sư phụ nên Ngữ Hân được dịp học lén.

"Ra đây" giọng nói kia vang lên khiến Ngữ Hân giật bắn mình, cô xoay tới xoay lui để dò xem có phải người bị anh ta gọi có phải là cô không "nấp sau cái cây, ra đây"

Giang Ngữ Hân tá hỏa, cô bị bắt quả tang, đây là việc xấu, là việc không "quang minh chính đại", làm vậy là không ngoan, ba mẹ sẽ giận cô, vì thế dù sợ hãi, Ngữ Hân vẫn không bỏ chạy mà dũng cảm đối diện.

Tiến từng bước chậm chạp về phía cậu bé mặc võ phục, Ngữ Hân nắp chặt vạt áo, mím môi "xin lỗi anh, em không cố ý nhìn lén, em là bé ngoan" Ngữ Hân xua tay

"Bé ngoan?" Cậu ta nhấn mạnh như chất vấn, gương mặt ngây ra một lúc, rồi nhìn vẻ mặt đang sợ hãi của cô bé đối diện rồi bật cười "bé ngốc thì đúng hơn"

"Em tên gì?" Cậu ta khoanh tay, gương mặt tuy nhỏ tuổi nhưng đậm khí chất nam nhi.

"Giang-Ngữ-Hân ạ, ông cậu gọi em là Tiểu Hân" cô bé cười toe toét "nhà em ở đằng kia, em hay đến đây để đợi ba mẹ, chứ không phải cố ý nhìn lén anh tập võ" Ngữ Hân chỉ về phía ngôi nhà nhỏ rách nát bên kia con suối.

Nói đến đây, cậu bé kia có chút biến sắc. Căn nhà đó chẳng phải là nhà của hai người nô lệ vừa bị bắn ở cấm địa của Hắc Long sao? Ba mẹ cô ta chắc chắn đã chết rồi, chắc ông già kia không nỡ nói sự thật với Giang Ngữ Hân.

"Đại ca, đại ca, anh tên gì?" Ngữ Hân khẽ lay người cậu ta

"Không cần biết"

Giang Ngữ Hân cười gượng, gãi đầu như tên ngốc "Tiểu Hân được ba tuổi lận, còn anh?"

"Mười" chỉ nói nhiêu đó, cậu ta lạnh lùng quay mặt bỏ đi, để lại cô bé đang chơi cùng con bọ cánh cứng của mình.

"Bọ cánh cứng, bọ cánh cứng, ba mẹ mau về với Tiểu Hân, hihi. Bọ cánh cứng, bọ cánh cứng..."

Cậu ta thoáng chốc quay lại, bắt gặp biểu hiện của cô bé rồi lắc đầu đi tiếp.

Đó là cách mà Ngữ Hân và cậu bé kia quen biết nhau, cậu ta cũng là người hằng ngày dạy cô võ nghệ, dạy cô biết tường tận các huyệt đạo trên cơ thể con người, đâu là huyệt tử để mà tránh xa. Thoáng chốc nhiều năm trôi qua, Ngữ Hân mười tuổi, bên bờ suối, Ngữ Hân vẫn ôm con bọ cánh cứng mới mà ông cậu mới làm cho cơ, giơ trước mặt "sư phụ"

"Anh xem đẹp không?"

"Vô vị" cậu ta lạnh nhạt, bất ngờ quay sang tung nắm đấm vào thẳng mặt Ngữ Hân, nhanh như chớp Ngữ Hân liền né sang một bên, một tay giữ chặt cú đấm của anh ta sau đó cười híp cả mắt. Cậu ta nhếch môi, dùng hai ngón trỏ và ngón giữa của cánh tay còn lại đâm thẳng vào ngay cổ của cô, khiến cô đau điếng người, nụ cười kia tắt hẳn

"Ây da" Giang Ngữ Hân nhăn nhó, tay xoa xoa cổ, liếc mắt sang cậu ta.

"Đừng tưởng em thoát được một chiêu là đối phương sẽ thua em, thái độ không tập trung vừa rồi khiến em bị tôi hạ gục nhanh chóng, Giang Ngữ Hân, bảy năm rồi mà em vẫn cứ như trẻ con, em định ngốc mãi như vậy đến bao giờ. Học võ thuật, học huyệt đạo điều quan trọng nhất là tập trung và nghiêm túc. Chạy mười vòng quanh bờ hồ này, đó là hình phạt" gương mặt cậu ta nghiên nghị đến đáng sợ, Ngữ Hân đành miễn cưỡng tuân theo.

"Em sai rồi, xin lỗi anh" cô mếu máo, vừa chạy vừa khóc

"Nín ngay cho tôi, quân tử đổ máu không rơi lệ, tôi cấm em khóc" Cậu ta quát lớn, Ngữ Hân sụt sùi vài cái rồi nín hẳn.

Đó là quãng thời gian của mười hai năm về trước, khi cô mười tuổi, cuối cùng ông cậu và cô lại chuyển nhà đột ngột, ký ức đó cho đến bây giờ dường như Ngữ Hân đã quên mất, vì biết được chân tướng sự thật, biết được kẻ thù của mình, Giang Ngữ Hân đã bị cuốn vào vòng vây của một tổ chức ngầm ở hắc đạo, được đào tạo thành một sát thủ vô cùng tinh vi. Nhưng với thuật huyệt đạo, võ thuật chuyên né tránh mà cậu bé kia chỉ dạy, đối với Ngữ Hân, đó mới là chiêu thức chính, dùng chiêu thức đó, cô chưa từng bị thua ai.

.....

"Mau đưa vắc xin loại A" vị bác sĩ nam vẫn tiếp tục chữa trị cho Ngữ Hân "cầu trời cho máu của cô ta đừng rơi vào hội chứng Hemophilia A (triệu chứng máu không đông)"

"Nếu là Hemophilia A, B hoặc C đều có thể tàn tật cả đời" nữ y tá sợ hãi, quay qua nhìn gương mặt Lãnh Mạc, cô ta toát cả mồ hôi lạnh.

Sau năm phút, máy trả kết quả Giang Ngữ Hân chỉ có thành phần C nên máu loãng, không phải Hemophilia, hai vị bác sĩ thở phào nhẹ nhõm. Cuộc phẫu thuật diễn ra vô cùng thành công, từng giọt máu đang được truyền từ ống kim tiêm vào cơ thể Giang Ngữ Hân, cổ tay được bó bột cố định xương, vết cắt cũng được khâu lại kỹ càng.

"Lão đại, cô ấy không sao rồi" thư ký Hà đứng cạnh Lãnh Mạc, anh ta thêm lời để Lãnh Mạc yên tâm, nhưng gương mặt Lãnh Mạc vẫn không có vẻ gì là dừng tức giận hỏi tên bác sĩ

"Khi nào tỉnh lại?"

"Thưa lão đại, thuốc gây mê vẫn còn tác dụng, khoảng nửa tiếng sau cô ấy sẽ tỉnh. Bệnh nhân cần tịnh dưỡng kỹ, nếu không..."

"Đi ra ngoài" Lãnh Mạc ngắt lời ông ta, đôi mắt vẫn chằm chằm hướng về Giang Ngữ Hân đang được đắp chỉ bởi chiếc khăn phẫu thuật trắng ngang người, gương mặt cô trắng bệch trông khó coi vô cùng, nói thẳng ra thì là xấu xí.

Cạch. Tiếng cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Lãnh Mạc đứng nhìn cô hồi lâu, hắn khẽ nhắm mắt, rồi nhếch môi.

"Tôi dạy cô thuật huyệt đạo, tôi dạy cô võ thuật, tất cả chỉ để cô phòng thân, biết trân trọng mạng sống của mình. Một phần để bù đắp tội lỗi của tôi, tôi chỉ mong cô có thể mãi mãi không biết về hận thù, làm một bé ngoan bình thường của ngày xưa, nhưng không ngờ cô lại biến thành một sát thủ. Giang Ngữ Hân, nếu là một sát thủ, cũng phải là một sát thủ máu lạnh giết người, một sát thủ không có rào cản, tại sao cô lại ngu ngốc đi cứu người, làm tổn thương đến bản thân mình chứ. Tôi từng bắn chết cha cô, cô cũng đã từng đâm tôi một nhát, cô giết nhầm anh hai tôi, cô cũng đã tự sát đền mạng" Lãnh Mạc đấm mạnh vào thành tường "từ nay tôi với cô, ân oán sòng phẳng"

Lãnh Mạc bước ra khỏi phòng bệnh, hắn ta phất tay, giọng nói lạnh lùng hơn bao giờ hết "thả Chu Thái Lan và Giang Ngữ Hân ra, sau này không ai được động vào hai người họ"

Hàng chục tên đàn em cúi đầu, đồng thanh "vâng, thưa lão đại".