Giang Ngữ Hân từ sáng sớm đã rời khỏi căn biệt thự của Lãnh gia, sau bao ngày bị giam cầm làm người giúp việc, bây giờ Ngữ Hân mới cảm thấy cuộc đời này, tự do là thứ cô muốn theo đuổi, chỉ cần cô và ông cậu thoát khỏi Lãnh Mạc, nhất định họ sẽ đi thật xa Thượng Hải, thích bay đi đâu thì đi, không phải trong thế bị đeo gông xiềng xích nữa. Giang Ngữ Hân tin chắc với thuật “chuyển nhan” cùng một lúc sỡ hữu nhiều gương mặt, dĩ nhiên cô sẽ tha hồ dụ dỗ các vương tôn công tử giàu có, Ngữ Hân sẽ không thiếu tiền để tiêu xài.

Càng suy nghĩ, Giang Ngữ Hân càng thêm tức giận, càng thêm cau có, giá như Lãnh Mạc chết đi có phải cô sẽ được giải thoát hay không. Hay là cô sẽ…nghĩ đến đây, Ngữ Hân nhếch môi. Tuy nhiên muốn giết hắn không dễ bởi vì hắn ta không như Lãnh Đông Kiều, không dễ bị tình yêu làm mù mắt, huống hồ gì Ngữ Hân lại là kẻ thù của hắn, làm sao mà cô có thể gần gũi mà lợi dụng hắn để ra tay.

“Phải thử mới biết” Ngữ Hân cuộn tay hình nắm đấm, tự nhủ với lòng mình “chỉ cần giết Lãnh Mạc thì sẽ được giải thoát, khó cũng phải thử, chỉ cần một phần trăm hi vọng, mình cũng phải làm”

Chiếc xe điện dừng lại ở trạm đại học Thượng Hải, Ngữ Hân vội vàng bước xuống, đồng hồ bây giờ điểm bảy giờ sáng, vẫn còn kịp để tìm kiếm Linh Chi, không biết cậu ấy có ổn không? Có còn sống ở căn nhà thuê của mình không? Và còn…bạn trai hờ của cậu ấy có đối xử tốt với cậu ấy hay không? Thật là nhiều điều Ngữ Hân thắc mắc, nhưng hiện tại cô chỉ có một mình không biết tân sự cùng ai.

“Hân Hân” cô gái vóc dáng thân thuộc với mái tóc ngắn đằng xa đang vẫy tay với Ngữ Hân, bên cạnh cô ấy là người thanh niên lịch lãm xách rất nhiều túi đồ, và còn thêm một điều bất ngờ nữa là…

“Linh Chi?” Giang Ngữ Hân chờ đèn đỏ xuất hiện rồi chạy vội qua phía bên đường, gương mặt rạng rỡ, ôm Linh Chi rồi xoay người cô ấy nhiều vòng “là cậu thật sao?”

“Phải, giới thiệu với cậu đây là Khang Minh chồng sắp cưới của mình” Linh Chi khoác tay, nghiêng đầu trê bờ vai của anh ta, miệng cười không ngớt

“Linh Chi, cậu mập ra thì phải” Ngữ Hân ngơ ngác, chống tay lên cằm nghĩ ngợi, liền bắt gặp bàn tay Linh Chi đang vuốt ve chiếc bụng “cậu..là…cậu…có..”

Linh Chi hiểu ý, gật đầu lia lịa “mình có thai được hai tháng rồi, hôm nay mình và Khang Minh đi mua sữa cho bé”

Giang Ngữ Hân gãi đầu, thật ra cô luôn có rất nhiều câu hỏi cho Linh Chi, nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi, chỉ cần cậu ấy sống hạnh phúc, tránh xa những nơi lộn xộn như vũ trường, là Ngữ Hân an tâm rồi. Cũng đã trễ giờ học, Ngữ Hân ôm Linh Chi tạm biệt.

“Hân Hân, hình như cậu ốm đi rồi?”

“Sao mình không thấy vậy?” Ngữ Hân chợt cười “cậu cho mình địa chỉ, khi nào rảnh mình sẽ đến thăm cậu”

“Chung cư Kris, lầu 5 phòng 506” Linh Chi trả lời “còn cậu thì sao?”

Giang Ngữ Hân có hơi tò mò, cô chất vấn “chung cư Kris?”

“Là tôi làm ở tập đoàn Kris, lại là một nhân viên giỏi cho nên tôi được cấp vốn mua căn hộ ở chung cư thuộc Kris luôn, Hân Hân, cậu nhớ đến thăm chúng tôi nhé, còn đây là số điện thoại của Linh Chi” Khang Minh đẩy cho Ngữ Hân tở giấy trong đó có ghi rõ ràng điểm liên lạc, mọi việc xong xuôi hai người họ cáo từ với Giang Ngữ Hân.

“Đi đâu cũng nghe về Kris, nằm mơ cũng thấy bị Hắc Long giết chết, Ngữ Hân mày thực sự sẽ điên” cô gõ nhẹ lên đầu mình, nhìn bóng lưng của Khang Minh đang dìu Linh Chi khuất dần, bỗng dưng Ngữ Hân bật cười ấm áp rồi khẽ lắc đầu vì từ nhỏ đến lớn, Ngữ Hân chưa từng tin vào tình yêu, đàn ông đến với cô tất cả chỉ vì sắc đẹp và tình dục.

….

Đã hơn sáu giờ tối, tại căn biệt thự của mình, Lãnh Mạc đưa mắt nhìn một lượt đám người làm đang cúi đầu, hắn ta cất giọng hỏi “Ngữ Hân đâu?”

Thím Lý nhỏ nhẹ “Ngữ Hân đi học từ sáng đến giờ, chắc cũng sắp về rồi thưa thiếu gia”

“Tôi đã cho phép chưa?” Lãnh Mạc nổi giận, không cần nhìn nhưng thím Lý tự dưng quỳ rạp gối xuống, giọng điệu sợ hãi.

“Thưa…thiếu…gia, cô ấy đã xin phép tôi, và tôi nghĩ…”

“Ở đây ai là chủ?” Hắn ta lạnh lùng, tựa lưng vào sofa

“Dạ…dạ là thiếu…thiếu gia”

“Đến lượt bà cho phép sao?” Lãnh Mạc vừa dứt lời, hắn cắm điếu thuốc đang hút dở dang lên bàn tay người phụ nữ trung niên đó, bà ta đau đớn nhưng không dám la hét một tiếng nào, cắn môi chịu đựng, Lãnh Mạc vẫn lạnh lùng, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, lãnh đạm đi về phòng “phạt theo quy tắc”

Bỗng dưng hai người đàn ông lực lưỡng bước đến lôi người phụ nữ trung niên đó đến căn phòng tối dành cho gia nhân làm sai “thiếu gia tha mạng, xin thiếu gia tha mạng, tôi sai rồi, cũng chỉ vì tôi nghĩ Ngữ Hân cũng giống như bao người hầu khác, không ngờ…huhu thiếu gia đừng giết tôi” hai tên đàn ông kia dùng lực kéo thím Lý đi khuất, đám gia nhân chứng kiến toát cả mồ hôi, không biết bà ấy có toàn mạng trở về không.

“Lão đại không nói hai lời, bà đã làm sai rồi” Hà Băng mặc kệ thím Lý gào thét, vô cảm bỏ đi.

Một tiếng đồng hồ sau, Giang Ngữ Hân trở về biệt thự Lãnh gia, cô không đi vào cửa chính mà đi bằng cửa phụ dành cho tầng lớp thấp. Két…mở cánh cửa to lớn, Giang Ngữ Hân vẫn vô tư bước vào.

“Thím Lý đâu?” Nhìn thấy nhà bếp bị lật tung, đám gia nhân đang dọn dẹp đồ đạc vừa bị đập nát, có cô hầu gái còn khóc thút thít, Ngữ Hân liền biết đã có sóng gió ở đây “Tiểu Thúy, thím Lý đâu?”

“Thím Lý bị…thiếu gia…xử phạt ở phòng…tối…là phòng cấm…dành cho nô lệ làm sai, huhu chỉ vì cho phép cô đi học”

Không đợi thêm giây phút nào, Giang Ngữ Hân liền chạy lên lầu, đi tìm Lãnh Mạc, cô gõ cửa liên tục “Lãnh Mạc, tôi muốn nói chuyện với anh, mở cửa ra” Ngữ Hân đập mạnh vào cửa liên hồi, hơi thở gấp rút “Lãnh Mạc, chúng ta cần nói chuyện, thím Lý không có lỗi gì hết, là do tôi, do tôi”

Lãnh Mạc vẫn không chịu mở cửa, bên trong đã tắt đèn tối mịt, hắn không nói gì cả, nhưng hành động như thế có ý nói hắn không muốn đàm phán gì với Ngữ Hân.

“Lãnh Mạc, là tôi sai, thím Lý vô tội mà, anh là lão đại mà không biết phân biệt phải trái đúng sai, nếu như vậy chẳng khác nào loại phàm phu tục tử, mắt mờ tai điếc, không xứng đáng làm thủ lĩnh Hắc Long, càng không xứng danh bá chủ giới hắc đạo, tôi nói cho anh biết nếu thím Lý gặp bất trắc, tôi sẽ..”

Lãnh Mạc chưa để Ngữ Hân nói dứt lời, hắn mở cửa lôi cô vào trong phòng, bóp chặt cổ Ngữ Hân đến nghẹt thở, ném cô lên giường, hắn nghiến răng kèn kẹt trông rất đáng sợ “cô sẽ làm gì tôi”

Giang Ngữ Hân hai tay đánh mạnh vào bàn tay đang siết cổ mình của Lãnh Mạc, hơi thở đứt quãng nhưng vẫn ngập ngừng nói “thả…thím…Lý”

“Tôi sẽ giết chết cô” Lãnh Mạc đôi mắt đục ngầu “vì dám tự ý ra ngoài”

“Thả…thím…Lý ra mau, Lãnh Mạc” Ngữ Hân hơi thở yếu ớt “giết tôi…cũng được…thím ấy…vô tội”

Lãnh Mạc bật cười “cô cũng biết bà ta vô tội, vậy còn cô giết Lãnh Đông Kiều, có biết anh ta vô tội hay không? Haha Giang Ngữ Hân người đàn bà ngu ngốc, cô mới quen biết bà ta dăm ba bữa đã dám hy sinh tính mạng để bảo vệ bà ta, còn anh hai tôi yêu cô như vậy, mà không có được chút thương hại nào của cô”

“Được…tôi…đổi mạng, thả thím Lý ra…” Ngữ Hân giọng nói đặc khàn, cô ngất đi vì không thở được, mặt cô trắng bệch trông như một xác chết không hồn, lúc này Lãnh Mạc mới thức tỉnh buông lỏng tay ra, đôi mắt vẫn căm thù Ngữ Hân nhưng có phần dịu lại, hắn khẽ lay người cô.

“Đừng diễn kịch nữa, Giang Ngữ Hân tỉnh lại đi”

“Đừng làm dơ giường của tôi, Giang Ngữ Hân tôi không kiên nhẫn với cô đâu”

Cứ như vậy, nhưng Ngữ Hân vẫn nhắm chặt đôi mắt nằm đó, cơ thể lạnh dần, hơi thở dường như không còn nữa.